Khoảng một canh giờ sau, nàng cuối cùng cũng buông viết xuống xoa xoa cổ tay. Minh Ngọc bây giờ mới lên tiếng:” Tiểu thư, người viết xong rồi sao?”
Nàng lắc đầu:” Chưa a, chỉ mới được phân nửa thôi. Viết lâu quá nên hơi mỏi, với cả cũng chưa có ý tưởng tiếp theo. Hay chúng ta ra ngoài hóng mát đi”
Minh Ngọc vẻ do dự:” Nhưng mà… có người ngồi bên ngoài rồi”
“ Hử?” nàng vén rèm lên xem, hóa ra là Nhất Phong. Nàng chọt chọt lưng Nhất Phong nói:” Này, huynh có thể vào trong một chút không? Ta và Ngọc nhi muốn ra ngoài một chút a”
Nhất Phong ngạc nhiên nhìn nàng rồi liếc nhìn hắn đang cưỡi ngựa bên cạnh, thấy hắn không phản ứng Nhất Phong mới dám nói:” Được”. Nàng vui vẻ nhường chỗ cho Nhất Phong tiến vào, sau đó kéo Minh Ngọc đi ra, vì chỗ của phu xe chỉ chứa được hai người nên nàng đành phải làm vậy.
Bất quá vừa mới thả chân xuống thì một làn gió vút qua, Minh Ngọc bên cạnh không thấy đâu. Chỉ trong nháy mắt Nhất Phong từ trong xe ngựa bay ra mang Minh Ngọc đang ngồi cạnh nàng kéo lên con bạch mã mà hắn đang cưỡi, hắn cũng nhanh như chớp bay xuống ngồi cạnh nàng.
Động tác như nước chảy mây trôi khiến nàng và Minh Ngọc không kịp phản ứng, đến khi phản ứng thì mọi chuyện đã thành ra như vậy. Nàng lắp bắp kinh hãi muốn phản bác nhưng nhìn nét mặt lạnh lùng không biểu cảm của hắn lại thôi. Chỉ tội cho Minh Ngọc, thân là nữ nhi lại ngồi cùng một con ngựa với Nhất Phong.
Nhưng nàng hơi bị lo dư thừa thì phải, theo nàng lâu như thế Minh Ngọc cũng bị nhiễm một số tính cách phóng khoáng của nàng, với cả Nhất Phong rất đoan chính a, lưng thẳng tấp, nét mặt vẫn y như hắn không biểu cảm, thôi thì đành vậy đi. Nàng cũng rất mong hai người này sẽ thành một cặp với nhau, ha ha…
Những người còn lại đương nhiên nhìn sang chỗ khác, ta không thấy gì hết a. Nàng không khỏi thở dài, nàng rất muốn chửi người a. Đang yên đang lành có người nói chuyện với mình vui biết bao, nhưng tại sao lại đổi thành một người không thích nói chuyện như thế này?!
Hành trình vẫn tiếp tục, nàng cứ tưởng sẽ im lặng suốt quãng đường tiếp theo không nghĩ đến hắn lại lên tiếng:” Suốt mấy tháng qua nàng đã đi đâu?”
Nàng khóc không ra nước mắt, nàng là muốn có người nói chuyện với mình thật, nhưng tại sao lại là đề tài này? Nàng trong lòng thì nói vậy nhưng vẫn bình tĩnh đáp:” Ta đi dạo quanh kinh thành”
“ Chỉ có vậy?”
“ Ách, thì là có đi mấy nơi vòng quanh kinh thành” nàng thầm than, sao nhạy như cú vậy?
Câu trả lời này mới khiến hắn hài lòng, nét cười hiện lên trong đáy mắt khó phát hiện. Không khí chung quanh cũng được thả lỏng, nàng cũng vì thế mà không nghĩ ngợi nữa giương mắt nhìn ra xa.
Ban nãy không nhận ra, bây giờ nhìn lại phong cảnh trên đường cũng không tồi. Bọn họ đang đi qua một ngọn núi, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy một mảnh đồng bằng có cây, có sông, có nhà cửa như thu nhỏ lại hiện ra trong tầm mắt.
Dọc đường hoa dại nở rộ, gió nhè nhẹ đưa làm chúng lung lay tạo ra cảm giác gợn sóng, phong cảnh gần gũi mà bình dị khiến lòng người thư thái hơn rất nhiều. Hắn bên cạnh vẫn luôn im lặng quan sát nàng, cũng vì thế mà phát hiện nàng đang mỉm cười. Nụ cười rất tự nhiên nhưng lại mê hoặc khiến hắn không thể nào dời mắt.
Nàng đột nhiên quay lại, hai ánh mắt đồng thời chạm vào nhau. Nàng cảm thán, nam nhân này nhìn thế nào cũng đẹp, nàng lại có cảm giác nét lạnh lùng chỉ là ngụy trang của hắn, trong thâm tâm hắn lại là một con người rất ấm áp…
Nàng cười với hắn chỉ chỉ phía xa xa:” Huynh xem, phong cảnh rất lãng mạn nha”
“ Ừ” hắn nhẹ gật đầu, nàng lại cười tươi hơn nữa, thấy chưa nàng biết mà, nam nhân này chỉ là đang muốn tìm một người hiểu mình mà thôi.
Nhất Phong cùng bốn ảnh vệ khác không khỏi thầm ngạc nhiên, vương gia như thế mà lại cười? Chuyện lớn a!
Đi đến tối, hắn quyết định dừng chân tại một bãi đất trống gần đó. Vì nàng và Minh Ngọc là nữ nhi mà chỉ có một chiếc xe ngựa, nên hắn cho Minh Ngọc ngủ cùng nàng, còn hắn thì ở bên ngoài ngủ.
Ban đêm thanh tĩnh, chỉ nghe được tiếng côn trùng kêu râm rang, nàng còn đang đánh cờ với Chu Công thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc. Nàng nhăn mày mở mắt, tiếng kiếm tuốt ra khỏi vỏ nhanh chóng vang lên…