Minh Ngọc có phần lo sợ nép sau người nàng, nàng vỗ cánh tay Minh Ngọc đang nắm chặt tay nàng trấn an rồi lại quay sang lão nhân nói:" Chúng ta là nghe nói phía bắc có phong cảnh đẹp nên muốn đi xem. Mà chuyện này đâu có liên quan gì đến ông đâu?"
Nghe nàng nói như vậy lão nhân càng khó chịu:" Đương nhiên là có liên quan, các ngươi dám phá giấc ngủ của ta!"
Nàng nheo mắt:" Ta chưa từng phá giấc ngủ của ông, ông không biết từ đâu xuất hiện liền muốn nói gì nói? Với cả hai người chúng ta luôn đi nhẹ nhàng, không cười giỡn lớn tiếng. Làm sao có chuyện phá giấc ngủ của ông?!"
" Ngươi… ngươi… Ta đang ngủ trên cây, ngươi đi ngang qua đánh thức ta!" lão nhân trợn mắt chỉ vào nàng nói.
Nàng quyết không thua thiệt:" Hừ, chỉ là đi ngang qua chứ có làm gì đâu. Ông tỉnh là do ông đã ngủ đủ, hoặc là lỗ tai ông quá mẫn cảm nghe một tiếng động cũng có thể tỉnh giấc. Nói chung ta và tiểu Minh không có lỗi, không biết không có tội, hoặc ông mới là người có lỗi!"
" Ngươi… ngươi…" lão nhân bị nàng làm cho tức giận đến đỏ mặt, nàng làm mặt quỷ với lão nhân rồi kéo Minh Ngọc lướt qua lão nhân rời đi. Nhưng nàng chỉ đi được vài bước thì lão nhân lại bay đến trước mặt, nàng nhướn mày:" Lại chuyện gì nữa?"
Lão nhân bĩu môi nói:" Ngươi dám ức hiếp ta!"
Nàng và Minh Ngọc ngớ ra, lão nhân hất cằm:" Ngươi phải bồi thường cho ta!"
" Ta chưa từng ức hiếp ông a, ông là đang ức hiếp ngược lại ta đấy!" nàng hùng hổ nói, Minh Ngọc bên cạnh cũng cảm thấy như vậy nhưng không dám biện luận lại, chỉ có thể nhờ cả vào nàng mà thôi.
Lão nhân tức giận dậm dậm chân nói:" Ta không chịu, ngươi phải bồi thường cho ta! Ngươi phải làm đồ đệ của ta!"
" Hả?" nàng há to miệng nhìn lão nhân, Minh Ngọc cũng trợn mắt. Bất quá Minh Ngọc lại kéo tay nàng nhỏ giọng khuyên:" Tiểu thư, tiểu Minh thấy người này có gì đó không ổn"
" Hừ, ta không ổn chỗ nào? Ta là rất ổn biết không?" lão nhân trợn mắt nói. Minh Ngọc sợ hãi nhìn lão nhân bởi câu nói vừa rồi Minh Ngọc đã hạ thấp giọng, lão nhân lại cách xa như vậy theo lẽ thường sẽ không nghe thấy, nhưng lẽ thường đã bị bác bỏ…
Nàng nhìn lão nhân từ đầu đến cuối rồi lên tiếng:" Ông có thể dạy ta cái gì mà nhận ta làm đệ tử?"
" A? Ngươi muốn học gì ta có thể dạy cái đó!" lão nhân vỗ ngực đầu tự tin.
Nàng sờ cằm tựa hồ suy nghĩ, nhìn lão nhân này không giống với lão nhân bình thường. Với cả ban nãy có thể nhanh chóng xuất hiện trước mặt mình đương nhiên là một người có võ công cao cường. Nhưng mà võ công thì mình không ham cho lắm, nàng đã học võ ở hiện đại rồi, còn về khinh công…
Nàng gật đầu:" Ông có thể dạy ta khinh công không?"
" Ha ha, tưởng gì, chuyện đó thì dễ đối với ta!" lão nhân tự hào về bản thân mình nói, " Vậy là ngươi đồng ý làm đệ tử của ta rồi phải không? Ngươi nên biết ta không dễ nhận đệ tử đâu a"
" Vậy ông có bao nhiêu đệ tử rồi?"
" Ngươi" lão nhân chỉ vào nàng. Cơ mặt nàng có dấu hiệu co giật:" Ông nói là… ta là đệ tử đầu tiên của ông?", lão nhân biểu cảm đó là điều đương nhiên, nàng đỡ trán…
" Ngươi không tin? Ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem!" vừa dứt lời lão nhân liền biến mất, ngay tức khắc đó lại xuất hiện sau lưng nàng, Minh Ngọc giật mình hét lên:" Aaa…"
Lão nhân hất cằm:" Thế nào?"
Nàng chậm rãi xem xét:" Cũng được"
" Hừ, từ giờ ngươi sẽ là đệ tử của Tần lão đầu ta! Ha ha ha, mau quỳ xuống bái ta một lạy nào!"
Nàng bĩu môi khinh thường:" Xì, đừng tưởng vậy mà ta phải quỳ lại ông a, ông không sợ tổn thọ sao?”. Nói rồi nàng đi về phía trước không thèm để ý đến lão nhân.
Lão nhân tỏ vẻ ủy khuất đi theo:” Ít nhất cũng gọi ta là sư phụ chứ”
“ Lão ngoan đồng!” nàng phun ra một câu khiến lão nhân trợn mắt:” Lão ngoan đồng? Ngươi không thể gọi ta là sư phụ được à? Này, nha đầu chết tiệt” dù không biết ‘lão ngoan đồng’ là ai nhưng lão nhân biết rằng nàng không có ý tốt mà gọi như vậy.
Nàng vờ như không nghe thấy đi tiếp, lão ngoan đồng bất mãn theo sau... Minh Ngọc thở dài đi sau cùng, sao hai người tính cách y như hài tử vậy a...