Hắn không khỏi nhìn nàng bằng ánh mắt khác, nữ nhân này thật sự làm người khác khó đoán được suy nghĩ trong lòng. Nàng lại nói:" Ta chỉ muốn mọi người trong phủ sống hòa thuận, huynh cũng biết rằng ta là phế vật, có khả năng mọi người trong phủ sẽ khinh thường ta cùng nha hoàn. Nếu đã là vương phi thì ta cần được mọi người tôn trọng, không cần vâng lời cũng được, chỉ cần đối xử tốt hơn người lạ một chút. Huynh chỉ cưới ta vì báo đáp phụ thân ta đã dạy dỗ huynh từ nhỏ đúng không? Huynh cho ta sống ở đây là ta đã cảm tạ huynh nhiều lắm rồi.
Ta cũng biết huynh không có tình cảm với ta, ta cũng không cưỡng cầu huynh sẽ yêu thương ta. Nếu sau này huynh có người trong lòng, huynh có thể nói, ta nguyện trao trả danh xưng vương phi này, ta có thể làm thiếp. Hoặc huynh không muốn ta ở lại vướng chân thì có thể bảo ta rời đi, ta chỉ xin một ít bạc sinh sống qua ngày, có vẻ ta hơi đòi hỏi quá nhỉ? Nhưng ta là thế! Cuối cùng, nếu huynh không muốn gặp ta thì ta sẽ cố gắng tránh đứng trước mặt huynh. Còn có, ta sẽ cố hết sức không gây phiền toái gì cho huynh! Như vậy chắc là ổn rồi nhỉ? Huynh chắc còn việc phải làm, ta cũng đã nói hết những điều cần nói. Không làm phiền huynh nữa, huynh có thể làm việc của mình rồi"
Đúng là như vậy, nàng đã suy nghĩ kĩ rồi, chuyện tình cảm không nên cưỡng cầu. Nàng cũng không muốn một tình cảm sinh ra từ việc hứng thú rồi đến khi không còn cảm thấy hứng thú nữa liền bỏ rơi. Nàng chỉ cần làm một con sâu gạo an an ổn ổn mà sống thôi, không muốn va vào trạch đấu này nọ. Vì thế nàng quyết định đối mặt với hắn một lần.
Sau khi nghe nàng nói xong, hắn lại nhìn nàng một lúc rồi lên tiếng:" Nếu nàng đã nói như vậy thì ta cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý. Nàng vẫn sẽ là vương phi của vương phủ này… Được rồi, ta còn có huyện phải làm, ta xin đi trước"
Nàng mỉm cười:" Ừm, huynh đi đi"
Hắn im lặng quay người rời đi, Nhất Phong từ xa cũng đi theo phía sau… Nhìn thầy bóng dáng hắn rời đi nàng không khỏi thở dài, chậc, mĩ nam thế này bỏ lỡ đúng là uổng mà!
Bầu trời trong vắt cũng đã bị mây đen che khuất từ lúc nào, nàng cũng không quá để ý mà hướng về phòng mình trở về. Minh Ngọc vốn muốn đi cùng nàng nhưng bị nàng từ chối, Minh Ngọc chỉ có thể ở trong phòng đợi nàng.
Nàng cất bước rời khỏi đình, bất quá đi được mười bước trời liền đổ mưa. Mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa lại bỏng rát rơi xuống mặt nàng, dù vậy nàng cũng không muốn trở về đình hay ở nơi nào trú mưa. Phải nói lâu lắm rồi nàng không tắm mưa a, nàng ngước nhìn bầu trời, mưa rơi xuống mặt rồi theo dòng chảy xuống toàn thân khiến nàng uớt đẫm. Nước mưa lành lạnh khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn, nàng nở nụ cười rồi không nhanh không chậm trở về phòng mình…
Minh Ngọc trợn mắt nhìn nàng toàn thân ướt sũng bước vào phòng, Minh Ngọc lo lắng chạy đi tìm khăn lau cho nàng. Nàng cười cười nói cảm ơn, Minh Ngọc hơi trách cứ nói:" Tiểu thư, sao người có thể để mình bị ướt như vậy chứ, sẽ bị cảm lạnh đó!"
Nàng dùng khăn lau khô mặt mình nói:" Không sao, ta lâu rồi không tắm mưa, hôm nay được dịp phải thoải mái chứ"
Minh Ngọc chỉ biết thở dài:" Ngọc nhi thật sự không biết nói thế nào với người nữa, thôi để Ngọc nhi đi lấy nước nóng cho tiểu thư tắm vậy. Đợi Ngọc nhi, tiểu thư đừng đi ra mưa nữa đấy!"
Nàng nhe răng cười nói:" Biết rồi mà". Nghe thế Minh Ngọc mới cảm thấy an tâm rời đi nấu nước, nàng từ bên trong nhìn ra ngoài mưa, không biết mưa này bao lâu sẽ tạnh… Nàng lại nhìn thêm một lát rồi đóng cửa phòng lại tránh Minh Ngọc sẽ phàn nàn về việc mưa tạc vào phòng.
Sau khi cửa phòng đóng lại, hắn đột nhiên xuất hiện dưới cơn mưa đứng trước cửa phòng nàng. Nước mưa lạnh buốt rơi xuống mạnh mẽ tạt vào người hắn, những lọn tóc bị mưa làm ướt dính sát vào da đầu, da mặt khiến hắn một thân trầm tĩnh lại lạnh lùng hơn, nhưng vì cớ gì lại xuất hiện cái nhíu mày đó? Hắn thật sự nghĩ mình bị điên rồi, tại sao sau khi rời đi liền suy nghĩ muốn theo sau nàng? Hắn cũng không rõ chỉ là cứ đi theo nàng dù trời mưa rất lớn, hắn nhìn thấy nụ cười đó, nụ cười chân thành thản nhiên đến lạ. Còn có bóng dáng nhỏ nhắn đó, mưa giăng giăng tứ phía tạo nên cảm giác như xa như gần với nữ tử trước mắt. Lại tạo một cảm giác lẻ loi…
Hắn chợt bừng tỉnh lắc lắc đầu, có lẽ hắn đã suy nghĩ quá nhiều. Phút chốc bóng dáng hắn đã biến mất, Minh Ngọc cũng vừa chuẩn bị xong nước tắm cho nàng…