Lạc Nhan câm nín nhìn bộ mặt giống như oán phụ của Lăng Dạ, cô không thể ngờ được cái tên mặt lạnh này còn biết mè nheo để giữ vợ.
Lạc Dư thấy mặt của chị gái bắt đầu trề ra khẽ rụt rụt cổ, cậu liếc thoáng qua người đang ôm chân mình. Ừm, người có thể vô liêm sỉ đến mức này chắc chỉ có Lăng Dạ đi, Lăng Cẩn là người cao lãnh nhất định sẽ không vứt bỏ mặt mũi mà đi ôm chân người khác đâu.
Trong lòng cậu có chút phức tạp, đối tượng nhiệm vụ của cậu là Lăng Cẩn, cậu cũng đã ngủ với hắn rồi, nếu lấy chắc chắn cũng sẽ không lấy Lăng Dạ.
- Lăng Dạ, anh đứng dậy đi.
Cậu hình như có chút tình cảm với Lăng Dạ, anh ta dường như cũng thích cậu nhưng khi biết cậu lên giường với chính em trai ruột của mình thì sẽ như thế nào, liệu có vứt bỏ cậu không.
Lạc Dư cúi đầu trầm mặc, cậu không dám cược, chỉ sợ kết quả bản thân nhận được sẽ không được như ý muốn, cậu không muốn tiến quá sâu, cũng không muốn cho Lăng Dạ cơ hội.
- Không.
Nghe thấy Lạc Dư nói vậy tâm tình Lăng Dạ càng không tốt, đứng dậy để lão bà cùng con thần kinh có vấn đề kia chạy mất à, anh ta không có ngu.
- Em trai tôi nói đến thế rồi mà cậu còn không tránh ra, muốn ăn đấm.
Lạc Nhan hùng hổ xắn tay áo muốn đấu tay đôi với Lăng Dạ, đừng tưởng cô không biết tên xảo quyệt này có ý đồ gì, muốn cướp em trai khỏi tay cô? Ha hả, nằm mơ đi cưng.
- Có giỏi thì nhào vô.
Lăng Dạ vẫn không buông chân Lạc Dư ra ngược lại càng ôm chặt lấy vênh mặt khiêu khích với chị vợ tương lai.
- Cậu... cậu.
- Hơ, cậu cái gì mà cậu.
Lăng Dạ phát huy vô cùng tốt đức tính vô liêm sỉ cao quý của mình, anh ta quay sang nước mắt lưng tròng ủy ủy khuất khuất làm nũng với Lạc Dư.
- A Dư, em xem kìa, chị ấy bắt nạt anh, còn muốn đánh anh nữa. Em phải làm chủ cho anh mới được đó.
Lăng Dạ không biết học đâu ra cái cách chu chu môi lên, Lạc Nhan bị cái bộ dạng này của anh ta khiến cho lông tơ trên người dựng đứng cả lên chống nạnh.
- Lăng Dạ, cái đồ chết tiệt nhà cậu, có dám đứng ra đấu với bà đây một trận không hả?? Nếu không đánh thì mau buông em trai tôi ra, sắp đến giờ bay rồi.
Cô ấy vừa dứt lời thì tiếng thông báo vang lên thúc giục mọi người mau chóng lên máy bay, những người cùng chuyến bay với bọn họ đều đổ dồn đi lên máy bay.
- Cậu có nhanh lên không hả?
Lăng Dạ giả điếc dùng bộ mặt ngáo ngáo ngơ ngơ nhìn mây nhìn trời, ờm, phải là nhìn trần nhà mới đúng.
- Lăng Dạ!!!
Lạc Nhan tức muốn nổ phổi, Lạc Dư từ đầu đến giờ vẫn không xen vào nhưng khi nghe thấy tiếng thúc giục thì do dự một chút rồi vươn tay vỗ nhẹ đầu Lăng Dạ.
- Ừm... tôi phải đi rồi.
Toàn thân Lăng Dạ lập tức cứng lại, anh ta ngẩng mặt lên nước mắt lã chã rơi xuống.
- Em không cần anh nữa? Em "ăn" anh sạch sẽ từ đầu đến chân rồi muốn đá? Sao em có thể tàn nhẫn như vậy.
Lạc Nhan tự bấm mũi mình tránh để bản thân bất tỉnh tại chỗ, thằng cha này, mày muốn dùng kĩ năng diễn xuất dở ẹc đó dụ dỗ em trai bà? A Dư của bà rất thông minh đó, nó chắc chắn không bị lừa đâu.
- Không phải... tôi.
Lạc Dư ấp a ấp úng, Lăng Dạ đã khóc luôn rồi, cậu không nỡ.
Lạc Nhan còn đang định lên mặt với Lăng Dạ thì thấy được vẻ mặt do dự của thằng em nhà mình. Cô ấy vươn tay lên xoa xoa mặt, hình như... có chút nóng.
- Đến giờ rồi, mau đi.
Cô ấy không đợi được nữa, nếu mà còn kéo dài không khéo thằng cha Lăng Dạ thuyết phục được nó mất, cô phải mang em trai đi trước mới được.
- Ơ.
Lạc Nhan một tay cầm hành lí một tay kéo tay Lạc Dư muốn cậu nhanh chóng lên máy bay.
- Hừ.
Lăng Dạ thấy chuyện tốt của mình bị phá đám trán liền chảy xuống ba vạch đen vội vàng kéo Lạc Dư lại.
- Bà già thúi, cô muốn đi thì đi, rủ theo lão bà tôi làm gì.
Anh ta tách tay hai người ra một phát nhấc bổng lên hướng đến cửa sân bay chạy tới, muốn đem vợ Lăng Dạ này đi? Ha hả, chị vợ à, chị tu thêm ba ki*p nữa đi nhá.
Lạc Nhan cúi đầu nhìn bàn tay trống không của mình vẫn chưa kịp phản ứng, em trai của cô, tiểu bảo bối của cô... bị thằng mất dịch kia cướp mất rồi.
- A, Lăng Dạ, thằng mất dạy, em trai của bà mà câu cũng dám cướp, mau trả tiểu bảo bối của bà lại đây!!?!
Lạc Nhan hét lên, người trong sân bay đều đổ dồn ánh mắt về phía cô ấy cũng hai người đang chạy phía trước chỉ trỏ bàn tán. Truyện Đông Phương
- Hình như người đàn ông kia cướp chồng của nữ nhân này...
- Ừm, nữ nhân gì mà như mụ la sát, bị cướp là đáng.
- ...
Lạc Nhan cầm đôi giày cao gót trên tay đang định đuổi theo hai người kia vừa nghe thấy vậy liền quay đầu lại trợn mắt.
- Câm mồm, chuyện nhà tôi cần mấy bà tám các người quản à.
Nói xong liền đuổi theo hai người kia, hét ầm lên:
- Lăng Dạ, mau trả em trai lại cho bà!!!??!