Vệ Quân ôm người trở lại kinh thành đưa Lạc Dư đến Vệ Phủ.
Ầm Ầm
Hắn đem cậu tới phòng ngủ của mình mở ra căn mật thất mới xây dựng cách đây không lâu.
- Ngoan ngoãn ở đây đi, đợi mọi chuyện kết thúc ta sẽ thả ngươi ra.
Vệ Quân đặt Lạc Dư xuống chiếc giường đá có phủ một lớp lông mềm rồi ngồi bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm. Trên tay hắn còn cầm một quyển sách, nhìn qua vô cùng trong sáng cho đến khi Vệ Quân mở nó ra.
- Là nơi này sao?
Y phục bị vén lên, quần của Lạc Dư cũng bị hắn kéo xuống thò tay chạm vào l* nh* thăm dò.
- Không tệ, rất mềm.
Vệ Quân học theo sách cho một ngón tay vào bên trong.
- Ưm.
Lạc Dư toàn thân co rúm, lông mi run rẩy nhiễm từng giọt chất lỏng trong suốt.
- Đồ damdang, bên trong ướt rồi này.
Vệ Quân biết nam nhân chỗ này không thể tự phân bố chất lỏng để làm mềm như nữ nhân được, nhưng thị vệ thân cận kiêm luôn chức ám vệ số một của hắn lại có thể, chỉ là không nhiều lắm thôi.
Chậc, đúng là lãng hơn cả phụ nữ.
Ọt
Bên trong càng ngày càng ướt, Lạc Dư mơ mơ hồ hồ cảm thấy bên trong có chút khó chịu không nói thành lời được, rất ngứa, muốn được thứ đó của Vệ Quân lấp đầy.
- Ưm, muốn~
Vệ Quân nhướng mày nhìn người đang vặn vẹo trên giường, ý cười trên mặt hắn lộ rõ.
- Muốn cái gì nha.
Hắn tiếp tục làm theo những gì trong cuốn sách chậm rãi đem ngón tay sáp nhập vào sâu bên trong tìm kiếm nơi nào đó.
- Ân, hức.
- Là chỗ này sao.
Vệ Quân híp mắt nhằm đến điểm vừa rồi chọc mạnh.
- Á.
Lạc Dư mơ hồ mở mắt ra, Vệ Quân thấy vậy liền rút ba ngón tay ra đứng dậy cởi y phục trên người.
- Đây là đâu? Vệ Quân?
Lạc Dư nghiêng đầu khó hiểu, vừa bị ăn đập nên đầu cậu còn chưa hồi phục lại sau cơn trấn động, vẫn lơ ngơ không hiểu gì.
- Đây là đâu không quan trọng, ngươi nên lo cho hậu h**** của mình đi.
Vệ Quân đè lên người Lạc Dư không chút kiêng dè nói ra những lời không đứng đắn.
- Ngươi...
Lạc Dư muốn nói gì đó nhưng bị hắn đột ngột cúi đầu lấp kín môi đem những bất mãn của cậu nuốt hết vào trong miệng.
- Ngoan ngoãn để bổn vương “yêu thương” ngươi.
Vệ Quân thấp giọng khàn khàn nói, thứ to lớn giữa hai chân hắn chọc chọc, trêu đùa bên ngoài l* nh* của Lạc Dư.
- Ưm.
Cây gậy của hắn nửa muốn vào nửa lại không, Lạc Dư sắp bị hắn chọc đến phát điên rồi, có biết cậu ngứa lắm không hả??
- Mau, mau vào bên trong.
Lạc Dư mếu máo, đôi mắt lấp lánh ánh nước ủy khuất nhìn người nam nhân đang đè trên người mình.
Đáy mắt Vệ Quân trầm xuống, cổ họng cũng trở nên khô khốc.
- Là ngươi cầu ta th** ngươi, lúc tỉnh táo lại thì đừng có hối hận.
Vệ Quân cầm lấy đùi của Lạc Dư banh mạnh sang hai bên chen vào giữa hung hăng một nhát cắm tới nút cán.
- Á.
Lạc Dư đau đến chảy nước mắt, đồ đáng ghét, nhẹ một chút không được sao.
Vệ Quân đau lòng hôn lên khóe mắt Lạc Dư.
- Xin lỗi, đừng khóc, ta sẽ nhẹ nhàng.
- Nói không được nuốt lời đâu đó.
- Ừm, ừm, biết rồi, thả lỏng ra nào tiểu bảo bối.
Mấy canh giờ sau,
- Á, ưm, ngươi nói không giữ lời, đừng, sâu quá.
Lạc Dư khóc nấc lên, Vệ Quân hì hục nằm chặt hai quả đào mềm thân dưới giống như gắn động cơ đâm mạnh không một chút thương tiếc.
- Ngoan, để ta vào sâu hơn nữa, ta muốn b.ắn vào nơi sâu nhất bên trong ngươi, triệt để biến ngươi thành d*m phụ.
- Ngươi... Cút, lão tử không muốn, A, lớn quá, của ngươi hình như to lên rồi, ta chịu... Chịu không nổi.
Phập
Bạch bạch
“...”
- Ưm.
Đợi đến khi Lạc Dư tỉnh lại, trong mật thất đã không còn lấy một bóng người.
- Mèo mướp thúi, ta đang ở chỗ quái quỷ nào vậy?
250 ở trong không gian thấy màn hình vẫn chưa khôi phục biết chắc là kia chủ vẫn chưa mặc đồ vào, nó bĩu môi, giọng điệu có chút chán nản:
- /Cậu bị nam chủ bắt, tôi đã nói với cậu rồi là đi sớm đi, cứ lề mà lề mề, giờ bị bắt rồi đó thấy chưa/
Môi con mèo nào đó trề ra, tất cả là tại kí chủ hết, nếu đi sớm hơn thì nhiệm vụ phụ tuyến đã hoàn thành rồi.
Trong đầu nó chỉ có suy nhất một tôn chỉ, đó là phải trốn, qua mấy thế giới rồi, nhiệm phụ phụ tuyến không bảo vệ bản thân thì bảo vệ người khác, cho nên chỉ có trốn là cách tốt nhất, vừa thoải mái lại không dính líu gì đến nam chủ.
Hừ hừ, chỉ có kí chủ nhà nó mới ngốc như vậy thôi.
- /Kí chủ, cậu muốn dùng tích phân để mở cánh cửa cùng xích sắt trên người ra không?/
- Không cần.
Lạc Dư nhỏ giọng, cậu thèm vào, mấy thứ đồ dởm của con mèo thúi kia thứ nào thứ nấy đều đắt muốn cắt cổ.
Hức, cậu vẫn nhớ cái vụ được 10 vạn tích phân trừ mất 9 vạn kia a, eo ơi, giờ nghĩ lại tim vẫn còn nhói lên, mèo mướp thúi, ngươi là đồ gian thương.
- /Kí chủ à, để tôi nói cho cậu biết đồ của bổn hệ thống tốt đến mức nào, t.../
- Ta mới không thèm, dù nhiệm vụ phụ tuyến có không hoàn thành đi chăng nữa thì ta cũng nhất định không đụng vào bất cứ thứ gì của hệ thống nhà ngươi.
Lạc Dư càng nghĩ càng tức, cậu ngồi trong mật thất hận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Đồ gian thương, ngươi sau này nhất định sẽ gặp báo ứng, hộc hộc, tức chết ta rồi.
(Mấy chục chương viết trước này thực sự không hay một chút nào, không biết mn thế nào chứ mình thấy rất nhạt.
Có thể là mình không thích hợp với kiểu viết xong rồi đăng, nó nhạt nhẽo còn hơn nước ốc... cho nên từ ngày mai quay lại ngày hai chương nha, cải thiện một chút chứ chán lắm rồi. haizzz)