250 quay mông lại đối diện với Lạc Dư không thèm nói chuyện với cậu.
- Ê, mèo, mèo, mi không phải giận ta chứ? Ta đâu có làm gì đâu?
Con mèo nào đó vẫn chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái, nó ghen đấy thì sao, kí chủ vừa có người mới liền không quan tâm đến nó nữa, đến khi đá người đi rồi lại xum xoe đòi chơi với bổn bảo bảo, hừ, làm gì có chuyện tốt như vậy.
Lạc Dư còn đang định nói gì đó thì tiếng gõ cửa vang lên.
- Sư tôn, đệ tử có thể vào trong không?
Lạc Dư túm đầu mèo mướp thúi ép nó ngồi ngay ngắn lại, cậu giả vờ ho khụ một tiếng lạnh nhạt nói:
- Vào đi.
Dương Lâm mở cửa bước vào, y thấy 250 cũng ở đây hơi kinh ngạc nhưng cũng không thắc mắc, y sợ sư tôn tức giận.
- Sư tôn, người của tông chủ vừa tới đây truyền lời muốn ngài đến chủ điện.
Lạc Dư gật đầu, nói:
- Ta biết rồi, con ra ngoài trước đi.
Dương Lâm có chút không muốn nhưng cũng không thể làm gì khác.
- Vậy đệ tử xin cáo lui.
Dương Lâm ra ngoài, Lạc Dư thở nhẹ ra một hơi, đối mặt với đại đệ tử này của nguyên chủ thật không dễ dàng gì mà, cảm giác áp lực cùng ánh mắt của Dương Lâm khiến cả người cậu đều không được tự nhiên, chẳng giống với thằng nhóc Huyết Nham kia gì cả.
- Vậy tôi vào trong không gian đây.
250 biết kí chủ của mình phải đi, nó cũng không thèm làm mình làm mẩy nữa trực tiếp chui vào trong không gian trở về bản thể là một con mèo cuộn tròn một góc ngủ.
Cuối cùng cũng được ngủ một giấc ngon rồi, cả đêm hôm qua lo lắng không công, nó cũng mệt lắm chứ bộ.
Lạc Dư cười cười đứng dậy sửa sang y phục trên người mở cửa ngự kiếm đến chủ điện.
Chủ điện Thiên Tuyệt Tông.
- Tìm ta có chuyện gì sao?
Tông chủ Thiên Tuyệt Tông – Huyền Phong nhìn thấy Lạc Dư gương mặt nghiêm nghị quanh năm liền biến mất, ông ta cười haha.
- Thật ra cũng không có chuyện gì to tát lắm.
Dừng một chút ông ta liền nói tiếp:
- Năm ngày nữa Song Trọng bí cảnh mở ra, ta muốn nhờ sư thúc dẫn dắt đám đệ tử của Thiên Tuyệt Tông chúng ta đến đó một chuyến.
Lạc Dư nhíu mày, cậu còn đang định nói với Huyền Phong muốn quy ẩn, xem ra hiện tại còn chưa thể nói được rồi.
- Được, có điều sau khi từ Song trọng bí cảnh trở về, ngươi phải chấp nhận với ta một điều kiện.
Mắt Huyền Phong sáng lên, vội vàng tiếp lời:
- Cái này đương nhiên là có thể.
Nhưng vừa nói xong ông ta liền lập tức hối hận, lỡ sư thúc đòi thứ giống như bảo vật trấn phái thì sao, ông ta làm sao dám đưa chứ.
Lạc Dư nhìn bộ dạng đau khổ của ông ta có chút buồn cười:
- Ta không lấy thứ gì của ngươi đâu, yên tâm.
Huyền Phong xấu hộ cười khan, ở trước mặt tiểu sư thúc ông ta liền không giấu diếm được bất cứ thứ gì.
- Vậy phải cảm tạ tiểu sư thúc trước rồi.
“...”
Năm ngày sau,
- Đến đủ chưa.
Lạc Dư nhìn 11 người mặc đạo bào xanh trước mắt nhàn nhạt nói, một người nhìn có vẻ chín chắn đứng ra.
- Sư thúc tổ, tất cả đã đến đầy đủ.
Mấy người còn lại cũng cung kính hành lễ, Lạc Dư thoáng chốc liền bối rối, cậu mới bao nhiêu tuổi chứ, chống đỡ được tên Huyền Phong kia đã là tốt lắm rồi, giờ một đống người trên dưới gần trăm tuổi hành lễ, cảm giác... Thật quái dị.
- Khụ, vậy chúng ta xuất phát thôi.
11 người tính cả Lạc Dư cùng mèo mướp thúi là 13 người ngự kiếm đi đến Song trọng bí cảnh.
- Oa, đây là Song Trọng bí cảnh 500 năm mới mở một lần sao? Đẹp thật.
Xung quanh hàng ngàn hàng vạn những bông hoa tuyệt đẹp, nhưng chúng lại chỉ có hai màu sắc song song cùng tồn tại, một loại đỏ rực nóng bóng, một loại lại giống như những bông tuyết tỏa ra khí lạnh.
- Đúng là rất đẹp.
Lạc Dư không chế bản thân, cố gắng không để mình chạy đi nghịch cùng một đám nhóc con kia, cậu là sư thúc tổ, phải lạnh lùng thanh thoát, dù gì thì nguyên chủ cũng đã mấy vạn tuổi rồi, cũng đâu phải trẻ con mới lớn đâu.
Hơn nữa, cậu mà để người khác phát hiện ra bản thân khác quá nhiều nguyên chủ thì cũng không xong, để họ điều tra ra mèo mướp thúi là cả hai người đều toi luôn, thiên đạo sẽ không tha cho kẻ ngoại lai như hai người.
Những thứ này lúc đầu hệ thống đều đã thông báo, cậu tốt nhất vẫn nên tuân theo đi.
- Chủ nhân, tôi cũng muốn chơi.
Mèo mướp thúi nhìn mấy người kia chơi vui như vậy cũng muốn chạy tới chơi cùng, chỉ là kí chủ nó vẫn ở đây nên không dám đi.
- Đợi vào trong bí cảnh ta với mi tha hồ chơi, ở ngoài này không thích hợp.
250 bất đắc dĩ gật đầu, hai người chỉ dám đứng từ xa ngóng xem đám đệ tử chơi đùa, vẻ mặt này của hai người đều lọt vào mắt người mặc áo choàng đen đứng cách đó chưa đến một trượng.
Sư tôn thật đáng yêu.
Huyết Nham bất tri bất giác cười khẽ một tiếng, người đứng bên cạnh hắn nghi hoặc:
- Chủ nhân, ngài có chuyện gì vui sao?
- Không có gì.
Ý cười thu liếm lại, tầm mắt của Huyết Nham vẫn không chịu rời khỏi Lạc Dư, yên lặng đánh giá từ trên xuống dưới giống như đang đánh giá một con mồi.
Hừm, giờ hắn mới để ý thấy, sư tôn của hắn thật đáng yêu nha, khuôn mặt quanh năm một biểu cảm mà hắn biết giờ này vốn không hề tồn tại, nhìn ánh mắt lấp lánh ao ước được đi chơi kia khiến tâm tình hắn không biết tại sao lại vô cớ tốt lên, chậc, xem ra lúc vào trong bí cảnh phải nghĩ cách để sư tôn được đi chơi rồi.
Huyết Nham nheo nheo mắt nhìn hai quả đào giấu sau lớp y phục của Lạc Dư thứ bên dưới không có liêm sỉ mà ngẩng đầu.
Chậc chậc.
Làm sao đây, hắn dường như không còn muốn làm đồ đệ của sư tôn nữa rồi, hắn... Muốn trở thành... Tình lữ sư tôn.