"Mèo mướp thúi, có thể đưa linh hồn ta tạm thời vào trong hệ thống lánh nạn không?"
Lạc Dư khàn giọng, 250 đột nhiên nghe thấy giọng của kí chủ mình, nó nhảy cẫng lên hoan hô.
- /Được chứ, được chứ./.
||||| Truyện đề cử: Tô Đường |||||
Hức, may mà kí chủ đối với nó có phản ứng, nếu không ngay cả chính bản thân người liên kết với nó còn không tin vào sự tồn tại của hệ thống thì nó thực sự chẳng biết phải làm gì.
Mọi công năng nó có thể cung cấp cũng vì vậy mà hoàn toàn không có tác dụng, không thể giúp đỡ, cứu mạng kí chủ.
- /Tôi đưa cậu vào trong ngay đây/
Thân thể Lạc Dư ngã xuống đất, linh hồn của cậu bị kéo vào trong hệ thống.
- Hừm.
Mèo mướp thúi phát hiện ra “Thất sắc yêu hoa” có một sợi liên kết với Lạc Dư, tuy rất nhỏ nhưng nếu để lâu dài sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến chính bản thân kí chủ.
- /Đúng là đáng chết mà./
250 tàn nhẫn cắt đứt sợi liên kết đó, đồng thời sử dụng công năng mới của hệ thống, “Phản phệ” đánh ngược lại “Thất sắc yêu hoa”.
- Hả??
- Oa, phụttt.
Bảy người bên ngoài đồng thời phun ra một ngụm máu, Huyết Nham đang muốn tiến lên ngăn cản bọn chúng thi triển trận pháp liền ngừng lại.
- Không thể nào, là thứ gì đang giúp hắn, Thất sắc yêu hoa không thể phản phệ lại chủ nhân của nó được.
Thất sắc yêu hoa nếu bị kẻ nào đánh bị thương hoặc bức ép nó ra ngoài thì nó sẽ tự mình chống chịu hoặc chuyển vết thương lên bản thể, chủ nhân của nó chưa từng chịu bất cứ phản phệ nào, sao bọn họ lại bị chứ.
Huyết Nham nhìn vào căn phòng đóng chặt trong lòng dâng lên một sự lo lắng không thôi, phải nhanh chóng giải quyết đám người này.
- Các ngươi đều đi chết đi.
Bảy người kia phát hiện bông hoa kia không dùng được nữa liền tức giận, muốn ra tay đánh chết Huyết Nham.
- Ai chết còn chưa biết được.
Nhưng càng đánh sắc mặt bảy người kia càng tái, bảy người tu vi đại thừa kì, ba người đỉnh cao, hai hậu kì, một trung kì, một sơ kì, vậy mà không đánh lại một tên viên mãn.
Huyết Nham còn chưa đột phá lên cảnh giới cao nhất ở tu chân giới này đã mạnh đến như vậy, nếu hắn đột phá thì sao...
Trong đầu mấy người xuất hiện một suy nghĩ vô cùng đáng sợ.
Vô địch.
Hai chữ này đánh sâu vào trong tiềm thức bọn họ. Không thể để người này sống, nếu không... Bọn họ sớm muộn cũng bị hắn đánh cho hồn phi phách tán.
- A.
Bảy người cắn răng đem hết át chủ bài của bản thân ra đánh về phía Huyết Nham.
- ...
Người nào đó vẫn còn phân tâm chú ý đến căn phòng đóng chặt từ đầu đến cuối, nơi này sắp bị san bằng thành bình địa rồi, hắn phải dẫn đám người này đến chỗ khác đánh.
Nhưng không may, những hành động nhỏ này của hắn đã rơi vào trong mắt của nam nhân hắc y, cũng chính là ma tôn đương nhiệm kia.
- Các ngươi ngăn hắn lại.
Gã ta chậm rãi lùi về đằng sau, đến lúc Huyết Nham phát hiện ra thì đã muộn.
“Rầm”
Một nhát đá văng cánh cửa ra, Huyết Nham hét lên.
- KHÔNG.
Nhân lúc hắn không chú ý, lão già đầu trọc kia tung một chưởng đem Huyết Nham đánh bay.
- Khụ khụ.
- Ha hả, quả nhiên thứ bên trong căn phòng đó là điểm yếu của hắn.
Huyết Nham nằm trong đống đổ nát, tâm ma một lần nữa trỗi dậy nói những lời ngọt ngào mà chứa gai độc bên tai hắn.
"Sư tôn sắp bị bọn chúng giết rồi, mau đi cứu đi."
"Sư tôn vì ngươi mà hút hết độc sang người mình, người cao thượng đến thế, ngươi lại yếu đuối như vậy..."
"Mau lên, giao thân thể cho ta đi, ta đi cứu sư tôn, ta thay ngươi bảo vệ người, mau... Mau."
Đôi huyết đồng của Huyết Nham biến thành màu đen đục ngầu.
Hắn chậm rãi từ trong đống đổ nát đứng dậy, trên môi nở một nụ cười điên dại, yêu dị.
- Các ngươi, đi... Chết đi.
Thanh hắc kiếm trong tay không ngừng tuôn ra những dòng khí đen ngòm, sáu lão giả cảm nhận được nguy hiểm sống lưng lạnh toát.
Lần đầu tiên họ cảm nhận được khí tức khủng bố như vậy ở trên thân thể một người, thật... Đáng sợ.
Trên bầu trời mây đen tụ lại, những tia chớp màu tím đen dăng đầy chuẩn bị tùy thời đánh xuống.
Huyết Nham... Sắp đột phá.
- Không thể nào.
Một đám nguyên lão hét lên, có điều, tất cả đã muộn.
- A a a.
- A a a.
Trong căn phòng bị đổ nát một nửa.
- Ồ, xin chào.
Lạc Dư nhàn nhã ngồi thưởng trà, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi trận đấu ngoài kia.
- Ngươi đi theo ta.
Ma tôn đương nhiệm này biết tình hình bên ngoài không khả quan cho lắm, gã cần phải đem người đánh đổi với Huyết Nham.
- Một Đại thừa sơ kì mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy.
Lạc Dư cười nhạt từ từ đứng dậy, chiếc áo sơ sài thô ráp trên người cậu biến mất, thay vào đó là một bộ bạch y.
- Ngươi là ai?
Tròng mắt nam nhân hắc y co rút, chân không nhịn được lùi về phía sau vài bước.
Lạc Dư nhìn gã nhún vai.
- Một tiểu bối như ngươi không biết ta là ai cũng không lạ, gần 10 năm rồi đi, ít khi ra tay, Huyết Nham lại bảo vệ ta quá mức suýt nữa chính bản thân ta cũng quên mất cách đánh nhau rồi.
Cậu dừng lại một chút rồi nói:
- Hôm nay, ta dùng máu của ngươi để chào đón sự trở lại của... Thiện Lạc chân nhân.
XOẸT