Màn đêm lạnh lẽo, giao thừa đã kết thúc từ lâu, trên đường cũng vắng bóng người qua lại nhưng thân ảnh hai người bên bờ hồ vẫn còn chưa rời đi. Lạc Dư nghiêng đầu nhìn người con trai đang nhắm nghiền mắt dựa vào vai thấp giọng:
- Lăng Quân.
- Lăng Quân.
- Lăng Quân.
Lẩm bẩm cái tên đã mặc niệm trong lòng cả ngàn lần, Lạc Dư cười cười vươn tay nhéo nhéo gương mặt gầy sạm lại, sao lại gầy đến mức này chứ, lúc cậu đi còn rất tốt mà.
Hai người giữ nguyên tư thế như thế này cho đến khi trời sáng.
- Xin lỗi.
Lăng Quân ấp úng, Lạc Dư lắc lắc đầu.
- Không sao, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.
- Khoan đã.
Lăng Quân giữ lấy bàn tay ấm áp của Lạc Dư do dự một chút nhưng vẫn nói:
- Có thể cho tôi xem mặt cậu không?
- Không được.
Lạc Dư theo phản xạ bật thốt lên, trong lòng Lăng Quân dấy lên nghi ngờ, hắn nhìn bóng lưng mảnh khảnh cảm giác dao động nơi ngực trái càng mạnh.
Lần này... sẽ không sai đâu đúng không?
Lăng Quân rũ mắt, trái tim hắn từ lâu đã thuộc về người con trai kia rồi, hắn có thể cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, mùi hương quen thuộc trên người thiếu niên bịp kín trước mắt.
- Tại sao không được? Không lẽ cậu có thứ gì đang giấu tôi sao? Chúng ta quen biết? Nếu không thì cậu có thể đồng ý ở bên một người xa lạ cả một đêm mà không lấy bất kì thứ gì của tôi sao?
Hai người chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, đêm giao thừa anh trai hắn mải chạy đi tìm người kia lấy lòng nên không về đón giao thừa với hắn. Vốn dĩ hắn cảm thấy một mình đón tết rất bình thường, thậm chí còn cảm thấy vui mừng vì có thêm một ngày nhớ đến người kia.
Nhưng...
Người trước mắt này lại xuất hiện, hắn chưa từng thả lỏng cảnh giác như vậy với một người lạ. Mà trùng hợp thay người này lại là người tốt, giao thừa không về nhà mà ở bên hắn cả đêm? Nực cười, có chuyện tốt vậy sao? Hắn không tin.
Lạc Dư trầm mặc không trả lời mà muốn lách qua người Lăng Quân rồi đi.
- Khoan đã. Ngôn Tình Tổng Tài
Lăng Quân cản cậu lại đưa tay muốn tháo mũ che của cậu xuống.
- Đừng chạm vào tôi.
Lạc Dư hất tay Lăng Quân ra khiến hắn loạng choạng lùi về sau vài bước, nhưng càng như vậy hắn càng không thể để người này rời đi.
- Tránh ra, tôi còn có việc.
- Tránh? Ha, không thể nào.
Lăng Quân không cho phép, hắn túm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lạc Dư gằn giọng.
- ...
Lăng Quân khựng lại cúi đầu nhìn bàn tay Lạc Dư, bàn tay mềm mại có một vết bỏng không lớn không nhỏ nhưng nó xuất hiện trên làn da mềm mại như vậy lại khiến người ta cảm thấy chói mắt không chịu được.
Bàn tay này đáng lẽ phải được nâng niu, ôn nhu đặt trong lòng bàn tay để người ta bảo vệ an toàn tuyệt đối chứ không phải để nó bị bỏng nặng đến mức này. Bàn tay đẹp như vậy, sao có thể...
Trái tim Lăng Quân thắt lại, hắn sờ vết bỏng dần dần kéo cổ tay áo Lạc Dư lên nhìn vết bỏng sâu hoắm hằn sâu vào trong da thịt cậu.
- Đừng... đừng chạm vào tôi.
Lạc Dư giãy giụa muốn hất Lăng Quân ra nhưng lần này hắn nằm rất chặt, cậu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người kia, đôi mắt ngân bạc chạm vào đồng tử đen kịt.
Lăng Quân đột nhiên bật cười, người trước mắt luôn cúi đầu, là muốn che giấu đôi mắt độc nhất vô nhị kia sao? Còn vết bỏng này nữa, nó khiến hắn đau lòng, vì người thương mà đau.
- Tôi kể cho cậu một câu chuyện được không?
Lạc Dư muốn thoát ra nhưng ánh mắt kiên nghị, điên cuồng kia không cho phép cậu từ chối, cuối cùng đành phải ngồi lại ghế đá quay mặt sang chỗ khác.
Lăng Quân cũng không để ý, hắn đan mười ngón tay của hai người vào với nhau siết chặt, mân mê vết đỏ trên đó.
- Tôi có một chiếc quần nhỏ, đầu năm ngoái nó dường như thành tinh thích chọc ghẹo tôi, muốn tôi cùng chơi với nó.
- Nó rất nghịch ngợm, nhưng cũng rất đáng yêu.
- Tôi đã yêu nó, rất nực cười đúng không? Anh trai tôi bảo tôi điên rồi, tôi cũng cho là vậy. Nhưng đến một ngày, hôm đó tôi ra ngoài mừng sinh nhật một người bạn, lúc trở về thì trong phòng đột nhiên có thế một người.
- Lăng gia, người ngoài hầu như không có bất kì ai được phép tiến vào ban đêm chứ đừng nói là một thiếu niên trắng nõn, mềm mềm ngồi trên giường đợi. Lúc đó tôi có một suy nhĩ táo bạo, người đó là quần nhỏ của tôi, chắc chắn không sai.
- Đêm đó hai người bọn tôi có một đêm rất đẹp, cả đời này chắc tôi cũng không quên được nó. Thiếu niên giống như mắc bệnh bạch tạng, cậu ấy rất trắng, trắng đến mức gần như trong suốt, đôi mắt cũng là màu trắng, điểm này hai người rất giống nhau, đúng không?
Lăng Quân cười dịu dàng nhìn người đang cúi thấp đầu không nói.
- Người ta nói, bình yên trước giông bão. Đêm đó hai người chúng tôi đẹp như thế nào thì ngày hôm sau toàn thế giới đồng thời quay đầu lại với chúng tôi.
- Hỏa hoạn khiến quần nhỏ của tôi bị thiêu cháy. Cậu hiểu cảm giác mất đi hi vọng sống là gì không? Rất lâu về trước tôi không biết mình sống có tác dụng gì, công ty có anh trai cùng chị gái lo, tôi chẳng phải làm gì hết.
- Lúc đó tôi nghĩ, Lăng Quân, mày là thứ vô dụng, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Hai mươi mấy năm nay, ngày quần nhỏ xuất hiện cũng là ngày tôi tìm thấy mục đích tồn tại của mình, chọc quần nhỏ, yêu thương, vỗ về quần nhỏ, bảo vệ nó.
- Nhưng rốt cuộc thì tôi cũng chẳng làm được. Rõ ràng trong lòng bất an nhưng vẫn kiên quyết không cho là đúng, đợi đến lúc trở về thì em ấy chết rồi, gần một năm nay em ấy đã triệt để biến mất khỏi thế giới của tôi rồi.
- Cho đến hôm nay, cậu xuất hiện, cảm giác cậu mang lại cho tôi, đôi mắt ngân bạc đó, còn vết bỏng do lửa gây nên đó nữa, cậu còn muốn chối cãi sao... Quần nhỏ?
Lạc Dư bị chất vấn đến không biết phải nói gì, ngón tay giấu sau tay áo khẽ run run, gương mặt vốn trắng nõn lúc này tái xanh, môi mím chặt không dám đối mặt với Lăng Quân.