Lạc Dư tiếp thu xong cốt truyện 250 liền nói tiếp.
- /Thế giới vừa rồi cậu phải chịu thua thiệt quá lớn linh hồn chỉ còn lại 100 điểm nên hệ thống đã quyết định tặng câu thêm tích phân, coi như là mua điểm linh hồn của cậu. Số tích cậu hiện giờ là 600 vạn./
/Linh hồn cậu chỉ có thể thông qua các thế giới mới có thể khôi phục được. Linh hồn bị tổn hại các chức năng tăng thêm nhiệm vụ phụ tuyến, hay là thời gian ở lại trăm năm đều không dùng được nữa. Vì vậy cậu tiếp tục cày điểm linh hồn để đổi lấy thời gian ở lại đi./
/Còn nữa, hệ thống cũng xảy ra chuyện rồi, tạm thời tôi phải tập trung sửa chữa, không có thời gian./
Lạc Dư nhíu nhíu mày:
- Lỗ nhiều như vậy?
/Đúng, lỗ, không chỉ lỗ mà phải nói là cực cực kì lỗ mới đúng./
250 chán nản nói hai chữ tạm biệt với Lạc Dư rồi biến mất không một chút tung tích.
Lạc Dư cũng không nghĩ nhiều, đột nhiên một luồng gió ấm áp thổi qua khiến cậu nghiêng nghiêng ngả ngả.
Khoan.
Chậu cây lại có thể bị một cơn gió thổi nghiêng? Đùa gì vậy, cậu nhớ không nhầm thì nguyên chủ được đặt dưới đất mà.
Trong lòng bỗng xuất hiện một dự cảm không lành, Lạc Dư cứng ngắc cúi đầu nhìn xuống.
"Vù Vù"
Tay cậu... sao lại là mảnh vải?
Lạc Dư run run rẩy rẩy thông qua cửa kính nhìn mình trong gương.
Mẹ ơi!?!
Nếu cậu đoán không sai thì cái thứ đang đung đưa kia là... "quần... nhỏ... bé bỏng" đi. Còn nguyên chủ thì cách cậu chưa tới 5cm.
Mèo mướp thúi, ngươi khoan hãy đi, cái trường hợp này là thế nào? Sao ta lại biến thành cái quần, quần đó đó chứ hả???
Lạc Dư muốn hét lên nhưng cậu chỉ có thể đung đưa, nhúc nhích một tí, không gian xung quanh vẫn yên ắng như cũ.
- ...
Người nào đó muốn cười không được mà muốn khóc cũng không xong. Lạc Dư cúi đầu nhìn chút vải hơi nhô lên, ặc, đây là tay cậu à?
Lạc Dư chết lặng muốn ngất đến nơi. Truyền tống sai, thế mà con mèo kia nó truyền tống sai, chỉ có 5cm mà cũng sai, mèo mướp thúi, ngươi làm ăn càng ngày càng thất trách đó. Tức chết ta rồi.
Lạc Dư trầm cảm cúi đầu, đôi mắt cậu chớp chớp nghĩ xem có cách gì có thể tiến vào cái cây nhỏ bên dưới kia không. Nói gì đi nữa thì cậu cũng không muốn làm cái quần bọc thứ đó của nam nhân, hừ, muốn cậu ngày nào cũng ngửi cái mùi đấy... cậu, sao mà chịu nổi chứ.
Lạc Dư kéo kéo cái chân ngắn ngún bằng vải của mình muốn chạm vào đóa hoa dại màu trắng nhỏ bên dưới.
Cố lên.
Thêm chút nữa là được rồi.
Đúng lúc Lạc Dư sắp sửa chạm đến đóa hoa màu trắng nhỏ thì cửa phòng "cạch" một cái mở ra.
Lạc Dư ngẩng đầu thấy có người liền lập tức trở về vị trí làm một chiếc quần vô tri vô giác theo làn gió thổi bay.
- ...
Vẫn cứ thấy quai quái, làm cái "quần" bọc cậu em của nam chủ, ờm...
Khóe miệng Lạc Dư giật giật, nhưng người khác nhìn thấy thì cũng chỉ nghĩ chiếc "quần nhỏ" nhoi xinh xắn kia hơi nhăn nhăn cũng chẳng nghĩ gì nhiều.
Lạc Dư nhìn người trong phòng thông qua một tấm kinh trong suốt. Người vừa bước vào là một người đàn ông, người này có lẽ là nam chủ đi.
Lăng Quân cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đặt trên người mình nghi hoặc nhìn qua. Lạc Dư vội vàng thu lại ánh mắt tiếp tục sự nghiệp quần nhỏ của mình.
Ánh mắt đó biến mất, Lăng Quân cảm thấy có lẽ mình mệt quá nên mới như vậy, hắn không nghĩ nhiều bắt đầu cởi quần áo.
Nửa thân trên lộ ra, lồng ngực rám nắng săn chắc, Lạc Dư nhìn đến ngẩn ngơ. Oa, cơ bụng, một, hai, ba, bốn... sáu múi luôn đó.
Ánh mắt cậu theo tuyến nhân ngư đi dần xuống dưới quần Lăng Quân. Mau cởi quần đi chứ, Lạc Dư oán hận không thôi nhưng rất nhanh cậu đã được mãn nhãn.
Lăng Quân, cởi quần.
Lạc Dư nhìn kích cỡ của cái thứ đó xấu hổ muốn che mặt.
Aaaa
Không phải cậu muốn nhìn thứ đó đâu, là... là theo bản năng con người hay nhìn xuống dưới thôi, không thể trách cậu được.
Lạc Dư muốn che mặt lại nhưng nhớ ra tay mình có chút xíu, che kiểu gì chứ.
Không che thì không che, Lạc Dư nhắm mắt lại không nhìn nữa. Nhưng mắt vừa nhắm lại âm thanh sột soạt vang lên càng khiến cậu khó kìm lòng được cuối cùng vẫn mở mắt ra.
Kệ, có ai biết cậu nhìn trộm đâu, nhìn xíu cũng chẳng mất cái gì.
Lạc Dư trong lòng mặc niệm rồi hí hửng mở mắt.
Đ*!?!
Nam chủ từ bao giờ đã đi đến trước mặt cậu rồi?
Lạc Dư ngơ ngác nhìn người đang đứng cách cậu một tấm kính. Từ trênnnn xuống dưới không có lấy một mảnh vải, ha hả, cảnh đẹp, rất đẹp là đằng khác.
Lăng Quân thoải mãi không để ý mấy ánh nhìn của mấy người làm vườn phóng đến, hắn khẽ chậc một tiếng quay người đi rót một ly rượu cầm trên tay nhâm nhi.
Uống xong Lăng Quân đứng trên máy chạy bộ chạy 15 phút mới dừng lại.
Ơ, lại đến chỗ cậu làm gì?
Lần này Lăng Quân không đứng cách cậu một cách cửa nữa mà trực tiếp mở cửa ra cầm lấy cậu. Mùi mồ hôi gợi cảm ập thẳng vào mặt, Lạc Dư có chút kháng cự nhưng lực lượng cậu có được chỉ đủ để nhúc nhích một tẹo, muốn đấu với người này thực sự không có khả năng.
Nhưng mùi trên người nam chủ đúng là rất thơm, hơn nữa nó còn khiến cơ thể cậu dường như có thêm chút sức lực.
Lạc Dư còn đang mải suy nghĩ thì Lăng Quân đã mang theo cậu đứng trước một cánh cửa trong suốt.
Ây... từ từ, người anh em, không phải muốn đem tôi bọc thứ đó thật chứ.
Lạc Dư mở to mắt, toàn thân chết lặng bị Lăng Quân mang vào phòng tắm.
Xong rồi.
Xong thật rồi.