- /Nhiệm vụ chính tuyến: Đè nam chủ./
- /Nhiệm vụ phụ tuyến: Trợ giúp Long U hóa rồng./
- /Khởi động truyền tống trận, kí chủ, tạm biệt./
Lạc Dư còn chưa kịp nói gì thân thể đã rơi vào trong hố đen rồi biến mất.
- Ưm...
Tầm nhìn trước mắt dần khôi phục, Lạc Dư nhanh chóng thích ứng với cơ thể này nghi hoặc nhìn xung quanh.
Nơi cậu đang đứng bốn bờ đều là nước, mặt hồ trong vắt bị một làn sương mờ che phủ khiến người ta cảm thấy mờ mịt, u ám.
Đây là nơi nào?
Lạc Dư nhìn xuống chiếc thuyền làm bằng băng đang đưa cậu trôi dạt về phía đất liền cách đó không xa. Lạc Dư nhăn mày nhìn những người đứng bên cạnh mình đang định hỏi 250 thì một lượng thông tin lớn truyền tới.
Thánh địa?
Không sai, nơi này chính là thánh địa do thôn Long Thần trấn giữ. Nhưng sao cậu lại ở đây? Lạc Dư sắp xếp lại kí ức của nguyên chủ cuối cùng cũng hiểu ra.
Ba năm trước Long U đột ngột muốn mười thiếu niên trẻ tuổi đến hầu hạ. Hắn ra một điều kiện tất cả các thiếu niên có chiều cao không quá 1m8, thân hình phải mảnh khảnh ưa nhìn, không được quá xấu xí, hơn nữa da còn phải trắng nõn mềm mại.
Nguyên chủ vẻ ngoài không có gì đặc biệt ngoại trừ bộ da phấn nộn mềm mại khác hoàn toàn những tốc nhân khác. Chính vì vậy mà cậu ấy được chọn cùng với chín người khác dâng cho Long U.
Người dân ở đây đều coi Long U chẳng khác nào sáng thế thần, những người được chọn đều vui mừng phấn khởi.
Trước giờ vì vẻ ngoài không được cường tráng, thân thể gầy yếu nên dù là nam nhân tất cả những người được chọn thường xuyên bị coi thường, không lên nổi mặt bàn. Nhưng giờ thì khác rồi họ được ở bên thần, những người khác chỉ có thể dùng đôi mắt ngưỡng mộ, sùng bái ngước lên khiến họ đắc ý không thôi.
Qua ba năm ở cung điện xa hoa ăn sung mặc sướng, lần này họ đuổi về e rằng sẽ bị nói đắc tội với Long U, kết cục của bọn họ...
Lạc Dư đau đầu không thôi, nếu đối chiếu với cốt truyện thì sau khi trở về cậu cùng chín người còn lại sẽ bị thôn dân xử lí, không một ai thoát được. Cũng có nghĩa là, ngày mai cậu bị giết.
Làm sao đây? Còn chưa kịp làm gì đã phải chết? Cậu không muốn.
Chín thiếu niên xinh đẹp đứng trên chiếc thuyền băng đáy mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng không cam lòng.
Họ ở cùng Long U không những được ăn những thứ được thôn dân cúng tế mà còn được hưởng chút linh lực của hắn, thân thể do đó ngày càng tốt hơn, còn có cả thần lực nữa. Giờ bảo họ bỏ những thứ này đi? Ha, họ sao chấp nhận nổi đây.
Trên thuyền có tới 10 người nhưng không khí lại vô cùng yên tĩnh, thầm cầu nguyện người nam nhân kia đổi ý cho họ ở lại.
Dưới đáy hồ.
- Hừm???
Một con giao long cuộn tròn trên một chiếc giường hàn băng cỡ lớn. Toàn thân nó đen xì, ngoại trừ đôi mắt màu lam nhạt bạc bẽo, lãnh tình.
- Bảo bối?
Đôi mắt sắc bén, âm u chậm rãi mở ra, Long U ngẩng đầu xuyên qua mặt nước tối tăm nhìn lên mười thiếu niên trên mặt hồ.
- Chậc. Em để ta đợi lâu quá đó... tâm ma của ta.
Ba năm trước trong lúc tu luyện vốn có thể lâm thời đột phá nhưng chính vào lúc thiên lôi sắp sửa giáng xuống thì trong đầu hắn lại xuất hiện một bóng hình. Hắn không nhìn rõ mặt người này, chỉ biết người đó rất gầy, da cũng rất trắng, bộ dạng vô cùng xinh đẹp.
Long U phát hiện ra mình vẫn còn một sợi tơ duyên với một người con trai khác, nếu lần này hắn cưỡng ép đột phá đi đến thế giới khác thì chỉ có một con đường chết. Hắn quyết định ở lại đợi người đó, ba năm rồi, người kia rốt cuộc đã xuất hiện.
Khóe miệng hơi nhếch lên, Long U vừa động cơ thể to lớn liền biến mất trên chiếc giường hàn băng.
"Ầm Ầm"
- Chuyện gì vậy?
- Á...
Mặt nước dập dềnh từ bên dưới hiện lên một vật thể màu đen đang hướng tới chỗ bọn họ lao tới.
- Đại... đại nhân?
- Đúng là đại nhân, người đến đón chúng ta về đúng không? Chắc chắn là vậy rồi.
- ...
Trên mặt những thiếu niên từ tuyệt vọng hóa thành vui mừng, có người thậm chí bật khóc ngay tại chỗ.
Có cần làm đến mức này không?
Khóe miệng Lạc Dư co lại, thuyền băng nghiêng nghiêng ngả ngả khiến cậu không thể không ngồi sụp xuống bám lấy vách thuyền.
- Hừm... nhân loại.
Một đầu giao long từ dưới nước nhô lên, những thiếu niên trong mắt lộ ra sự cuồng nhiệt, có người trực tiếp quỳ xuống thành khẩn nói:
- Đại nhân, người đến đón chúng con về sao?
Long U không thèm để ý đến những kẻ đó. Hắn đảo mắt dùng long nhãn quan sát từng người một.
- ...
Lạc Dư bỗng dưng có dự cảm không lành, nhưng cậu còn chưa kịp tìm chỗ trốn thì thân thể giống như bị một lực lượng nào đó không chế bay lơ lửng trên không trung.
- A?
- CÚT.
Một luồng hơi thở lạnh lẽo thổi qua chiếc thuyền làm bằng băng dùng tốc độ không thể tưởng tượng được quay trở lại đất liền.
- ...
Xảy ra chuyện gì? Sao lại chỉ để một mình cậu ở lại, Long U lên cơn điên gì đây.
- Grừ... Tiểu bảo bối, em thất thần.
Đáy mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm khiến sống lưng Lạc Dư lạnh buốt, cậu cười gượng:
- Đại, đại nhân...lâu rồi không gặp.
Đôi mắt màu lam nhạt lóe lên ý cười:
- Ừm, lâu rồi không gặp.
Bảo bối, em ngốc quá đi.