Lạc Dư bị cha nhỏ lôi kéo lên một chiếc phi hành khí một cách vội vàng.
- Khoan đã, phu nhân, con còn chưa chuẩn bị gì hết, cũng chưa nói tạm biệt A Mặc. Người...
- Ây za, con cứ kệ nó, nó không đuổi theo được đâu.
Cha nhỏ mặc kệ, y ra lệnh:
- Đi.
Người mặc trên người bộ quân phục ngồi ở khoang điều khiển nghe thấy, gương mặt lạnh lẽo cung kính cúi đầu.
- Vâng, thưa phu nhân.
Phi hành khí khởi động, trong lòng Lạc Dư mơ hồ có chút bất an, cậu cảm thấy dường như biến cố mà 250 nói xảy ra rồi. Cậu muốn trở về.
Lạc Dư siết chặt tay, tính tình của Lâm Thiếu Mặc rất ngang bướng, hắn nhất định không để cậu đi bất kì đâu nếu không mang hắn theo.
Tuy nói hắn rất tin tưởng cha nhỏ nhưng người này càng tin tưởng chính bản thân mình hơn, hắn nhất định sẽ đuổi theo. Lạc Dư quay nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng lần này cậu thất vọng rồi, bên dưới không có người nào cả, Lâm Thiếu Mặc, hắn...
Trái tim Lạc Dư đập mạnh, trong lòng càng thêm bất an khiến cậu không thể tập trung nói chuyện với cha nhỏ được.
- Yên tâm đi, A Mặc không sao đâu. Chỉ là y sư nói cần một không gian yên tĩnh mới đồng ý chữa cho A Mặc, chúng ta chỉ đi một chút thôi.
Cha nhỏ cười nhưng trong mắt lại không giấu nổi sự lo lắng, môi cũng mím chặt âm thầm cầu nguyện: A Mặc, con đừng xảy ra chuyện gì đó.
Phi hành khí đi xa, Lâm Thiếu Mặc đứng bên cửa sổ trong mắt có chút lưu luyến không nỡ, hắn chưa từng xa ca ca, làm sao đây. A Mặc sợ quá.
Phi hành khí của cha nhỏ vừa đi không được bao lâu thì một chiếc phi hành khí khác đáp xuống. Từ bên trong nó có hai người bước ra, thị lực của Lâm Thiếu Mặc rất tốt nên hắn có thể nhận ra một trong hai người đó chính là Mộng An đã mất tích từ lâu.
Răng Rắc.
Chiếc li trong tay bị Lâm Thiếu Mặc bóp nát, sắc mặt hắn âm trầm đáng sợ hoàn toàn không giống với một kẻ ngốc.
- Lâm thiếu.
Cửa chính bị người mở ra, Lâm Thiếu Mặc không quay đầu lại nhưng y sư đệ nhất tinh tế là ai chứ, vừa vào ông ta đã cảm nhận được không khí có gì đó không đúng lắm. Quả nhiên không hổ Lâm thiếu gia đại danh đỉnh đỉnh, khí áp lạnh băng này... thật đáng sợ.
Người đàn ông vẫn mặc trên người một chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần âu thẳng tắp. Khóe miệng lão ta cong lên cười tà tứ, chậc, làm sao đây, người càng đáng sợ, càng lãnh khốc... ông ta, càng thích.
- Lâm thiếu gia đừng làm vậy, lão già này cũng sắp đến trăm tuổi rồi, lão chịu không nổi đâu. Mà nếu lão chịu không nổi thì thời gian chữa bệnh càng lâu. Có điều nhanh hay chậm thì lão đây cũng không bận tâm lắm, lão chỉ sợ làm tốn thời gian của Lâm thiếu, khiến cậu không gặp được người mình thương thôi.
Lâm Thiếu Mặc mím môi quay đầu lại lạnh mặt nhìn hai người một già một trẻ, nói:
- Bắt đầu đi.
Mộng An lo lắng nhìn Lâm Thiếu Mặc, cô sợ cha sẽ giở trò khiến người này thực sự quên mất Lạc Dư.
- Cha...
- Được.
Alpha trước mặt lập tức đồng ý, ông ta liếc Mộng An một cái đã làm cô ấy ngậm miệng không dám nói một chữ. Cô thực sự rất sợ người cha tàn độc này của mình.
Cha của Mộng An bắt đầu chữa trị cho Lâm Thiếu Mặc.
Thời gian dần qua đi, 1 tiếng, 2 tiếng...
- Ca ca, ca ca.
Đầu óc Lâm Thiếu Mặc dần trở nên mơ hồ, mọi thứ xung quanh nhèo đi, hắn từ từ nhắm mắt lại đối với mọi tác động bên ngoài không có chút phản ứng.
Người đàn ông kia thấy Lâm Thiếu Mặc sắp mất đi ý thức liền lấy ra một chiếc lọ làm bằng thủy tinh trong suốt. Ông ta lắc lắc chất lỏng màu xanh bên trong khóe miệng nhếch lên chậm rãi cho vị thiếu gia trước mặt uống vào.
- Ưm...
Trong giấc mơ của Lâm Thiếu Mặc, hắn đang cùng ca ca chơi vui vẻ thì bóng hình Lạc Dư trước mắt dần bị một làn sương mờ cưỡng ép che phủ.
- Không, ca ca, đừng đi. Đừng bỏ A Mặc.
Nhân lúc tâm trạng Lâm Thiếu Mặc không được bình tinh, cha Mộng An ghé sát vào tai hắn thì thầm.
- Người ngươi thích là Mộng An, người ngươi thích là Mộng An. Không được quên, Mộng An đã từng cứu ngươi một mạng, ngươi cùng An An đã tự định chung thân. Ngươi đã hứa phải lấy cô ấy, không được quên, không được quên.
Từng lời của ông ta giống như đang khắc vào trong đầu Lâm Thiếu Mặc, những kí ức thuộc về hắn bắt đầu quay trở lại nhưng những thứ về Lạc Dư, về gương mặt đó... đã hoàn toàn biến mất.
- Ca...
Khóe mắt Lâm Thiếu Mặc chảy xuống hai hàng chất lỏng, hắn cảm thấy mình đã quên đi thứ gì đó rất quan trọng.
- Ca... ca?
Ca ca? Ca ca là ai? Sao hắn không có một chút kí ức nào về người này?
Một bên khác, Lạc Dư không có tâm tình đi dạo, cậu nhìn cha nhỏ mím môi.
- Lâm phu nhân, con muốn trở về xem A Mặc.
Trái tim cậu không hiểu sao đột nhiên thắt lại khiến cậu có chút khó thở, nước mắt tự động rơi xuống. A Mặc, cậu... đã xảy ra chuyện gì.
- Được.
Cha nhỏ đồng ý, y cũng chịu không nổi rồi.
- Chúng ta về thôi.
Hai người nhanh chóng lên phi hành khí trở về căn biệt thự của Lâm Thiếu Mặc.
Trong nhà.
Lông mi Lâm Thiếu Mặc khẽ rung rung, cha Mộng An đứng sang một bên.
- An An, lại đây, đến trước mặt chồng tương lai của con đi.
Mộng An ngẩn ra một chút rồi vội vàng chạy tới muốn xem tình hình Lâm Thiếu Mặc.
- Ưm, An An?
- Lâm thiếu gia, cậu tỉnh rồi, cậu không sao chứ.
Lâm Thiếu Mặc mở mắt nhìn chằm chằm Mộng An một lúc. Người đàn ông thấy ánh mắt nghi ngờ của hắn trái tim nhảy lên, đừng nói là thuốc này không có tác dụng với alpha cấp SS đấy, nếu vậy...
Cha Mộng An siết chặt tay, ông ta đang không biết làm thế nào thì Lâm Thiếu Mặc đột ngột vươn tay kéo Mộng An ôm vào lòng.
- An An, để em lo lắng rồi.
Một vài mảnh vỡ kí ức về Mộng An xuất hiện trong đầu, mấy cảnh đá người ra ngoài kia khiến Lâm Thiếu Mặc xấu hổ không thôi. An An quan tâm hắn như vậy mà hắn lại...
- Xin lỗi.
- Hả?!?
Mộng An ngẩn ra, Lâm Thiếu Mặc nhẹ nhàng áp môi mình lên môi cô ấy trong mắt sủng nịnh có thừa. Đúng lúc này hai người Lạc Dư cùng cha nhỏ mở cửa bước vào.
- A Mặc, tôi...
Lạc Dư mở cửa chạy vào lập tức bị tràng cảnh thân mật của một nam một nữ trước mặt dọa ngây người. Ngay cả cha nhỏ cũng không tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
- A Mặc, con...
Lâm Thiếu Mặc đẩy Mộng An đang mơ mơ hồ hồ ra nhìn thoáng qua Lạc Dư nhưng chỉ coi cậu là người dưng đặt tầm nhìn lên người cha nhỏ.
- Cha, sao vậy?
Lạc Dư nhíu mày không tin Lâm Thiếu Mặc lại không nhớ mình, cậu tiến lên một bước.
- A Mặc, để tôi xem thân thể cậu một chút được không?
Nhưng cậu còn chưa kịp tiến lên một bước thì Lâm Thiếu Mặc đã sầm mặt.
- Một quản gia như ngươi mà cũng dám xem thân thể ta?
- Tôi là omega, tôi còn không để ý thì cậu lo cái gì. Hơn nữa cơ thể cậu có chỗ nào mà tôi chưa từng thấy.
Lạc Dư tiến lên chỉ là cậu vừa bước vào ranh giới ba mét thì lập tức bị pheromone của Alpha hạ gục, ngã nhào xuống đất.
Lâm Thiếu Mặc cong môi cảm thấy mình đang bị sỉ nhục tiến lên một bước ghé sát vào tai cậu:
- Ha, ngươi nói ngươi không để ý, được thôi. Ngươi không để ý thì không để ý đi, nhưng mà ngươi có biết là ta rất ghét những thứ bẩn thỉu như ngươi không.
Lâm Thiếu Mặc cười lạnh dẫm lên bàn tay trắng nõn của Lạc Dư, tiếng xương gãy "răng rắc" khiến tim cha nhỏ cùng Mộng An không nhịn được nhói lên.
- Lâm Thiếu Mặc, con làm cái trò gì vậy?!?
Cha nhỏ hét lên, Mộng An muốn tiến tới đỡ Lạc Dư nhưng bị cha cô ấy giữ lại.
- Hự.
Năm ngón tay đồng thời bị gãy, trán Lạc Dư toát mồ hôi lạnh cắn răng nhẫn nhịn. Nhưng biểu cảm đau đớn này của cậu khơi dậy hứng thú của Lâm Thiếu Mặc.
- Để xem ngươi chịu được đến khi nào.
Răng rắc.
Không gian xung quanh trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Cha nhỏ bị pheromone của Lâm Thiếu Mặc ép đến không thể cử động.
Hộc hộc.
Cơn đau ngày càng tăng lên, Lạc Dư biết nếu cậu không kêu đau thì Lâm Thiếu Mặc nhất định sẽ dẫm nát tay cậu.
- Không tệ nha.
Lâm Thiếu Mặc vừa dứt lời lực độ dưới chân liền tăng mạnh, trực tiếp đem ngón út của Lạc Dư dẫm nát, nụ cười trên môi hắn giống như một con ác quỷ tàn nhẫn, khát máu.
- Thế nào? Một ngón bị dẫm nát rồi, cảm giác không tệ lắm đúng không? Đồ. Bẩn. Thỉu.