Edit: Ca quý tần
Beta: Pi sà Nguyệt
Ôn Như Thị tức giận khó chịu lựa lựa chọn chọn đồ ăn trên bàn, Thanh Hạc đứng cạnh cau mày, “Đừng đâm, ngươi chọt hết thì ăn kiểu gì hả?”
Ôn Như Thị tức giận ném đũa lên bàn đá, vỗ bàn nói, “Hậu Khanh đang làm gì đấy?”
Thanh Hạc nhìn ra ngoài cửa, bĩu môi nói, “Đang ăn sáng với tên xấu xí Dao Hoa kia.” Rồi hắn còn bổ sung thêm như kiểu thấy không đủ kích thích nàng, “Hai người vừa nói vừa cười, không biết vui cỡ nào nữa ấy chứ. Tiếc ghê, ngươi chẳng tìm được đôi giày nào nên phải trơ mắt nhìn chủ nhân bị người phụ nữ xấu xí kia quyến rũ thôi.”
Ôn Như Thị cắn răng, đưa tay cầm chén trà bằng ngọc lên.
Thanh Hạc nâng giọng, “Nhìn đi, nhìn đi, tiện nhân cười đến mức mắt sắp lòi ra khỏi vành rồi kìa!”
“Phụt —“ Ôn Như Thị nhịn không được mà phun ngụm trà trong miệng ra.
“Khụ, ngươi nói đủ chưa đấy?” Ôn Như Thị vội cầm khăn lụa ra, nhờ sự đùa giỡn của Thanh Hạc mà nàng bình tĩnh hơn rồi.
Dao Hoa tiên tử thì có gì ghê gớm cơ chứ? Nữ thần xinh đẹp trên đời này nhiều lắm, nàng chưa thấy Hậu Khanh nể mặt ai hết á. Nếu hắn bị ả hấp dẫn thì đã động lòng từ lâu rồi, cần gì phải đợi tới bây giờ cơ chứ?
Dù là trước khi nhập ma hay sau khi nhập ma, Hậu Khanh vẫn là loại đàn ông khó động lòng nhất.
Ôn Như Thị chớp đôi mắt, chỉ mấy món trên bàn, “Cái này, cái này, cả cái này nữa, tìm mấy miếng còn nguyên đưa ra cho Hậu Khanh, bảo ta cố ý để lại cho hắn.”
Khóe miệng Thanh Hạc co giật, “Lưu Ly này, có phải ngươi quên đồ ăn ngoài kia nhiều hơn trong phòng không rồi đấy?”
“Bảo ngươi đưa thì đưa đi, ta có chừng mực.” Ôn Như Thị cười hì hì gắp mấy miếng đồ ăn còn nguyên ra một bên.
Hành động nhỏ sẽ quyết định thành bại — đám người thô tục như họ sao hiểu được cơ chứ? Đợi đấy, cho dù Ôn Như Thị nàng không bước ra khỏi cửa cũng cướp được danh tiếng của Dao Hoa tiên tử!
Hai người ‘vừa cười vừa nói’ trong viện đang bị không khí nặng nề bao phủ. Dao Hoa tiên tử cố tìm chuyện nói nhưng bị sự lạnh nhạt của Hậu Khanh chặn lại.
Ả muốn gây chú ý của Hậu Khanh, “Thật ra ngày thường ta cũng hay xuống bếp làm ít đồ, nếu như sau này có cơ hội…”
“Hừ hừ,” Thanh Hạc lơ đãng ngắt lời ả, nghiêng người ngăn tầm mắt của ả rồi đặt mấy dĩa thức ăn nhỏ xuống trước mặt Hậu Khanh rồi cung kính đứng cạnh nói, “Chủ nhân, mấy thứ này là Lưu Ly cố ý dặn ta đưa tới cho ngài.”
Hậu Khanh liếc nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên, bình thản nhìn Thanh Hạc, “Là tự nàng ấy chọn à?”
“Vâng.” Thanh Hạc không hiểu, nhìn Minh Uyên đối diện lo lắng nhưng Minh Uyên cũng ngơ ngác không hiểu. Không lẽ chủ nhân ghét bỏ đây là thức ăn thừa của Tiểu Thạc Yêu à? Thanh Hạc chột dạ giải thích, “Lưu Ly chưa đụng vào đâu ạ, nếu chủ nhân không thích…”
“Không, rất tốt.” Hậu Khanh lắc nhẹ đầu, tất cả đều là đồ ăn hắn thích ăn, nếu không phải người phụ nữ đi theo hắn từ lâu thì sẽ không nhận ra chút chuyện vặt này.
Dao Hoa tiên tử thấy sự chú ý của Hậu Khanh bị chuyển đi thì có chút nóng nảy. Yêu quái này bám dai thật đấy, đã đuổi nàng vào phòng rồi mà còn làm được ba trò yêu này!
Ả hít sâu một hơi, nói nhỏ, “Trời hôm nay đẹp thật đấy, có muốn ra ngoài chút không?”
“Ra ngoài?” Hậu Khanh mất tập trung, “Ngươi tự đi đi, ta còn có việc.”
“Có việc gì thế? Nói ta nghe thử nào?” Nụ cười trên mặt Dao Hoa tiên tử vẫn không biến mất, “Nói không chừng ta còn có thể giúp một chút.”Hậu Khanh cau mày nhìn ả một cái rồi đứng dậy, “Không cần.” Hắn nhìn Minh Uyên rồi lạnh nhạt bảo, “Đi dạo với tiên tử đi.”
Dao Hoa tiên tử tức giận nhưng mặt không đủ dày để giữ hắn lại, ả chỉ có thể trơ mắt nhìn Hậu Khanh đi về phòng với Thanh Hạc.
Ôn Như Thị nằm trong phòng chơi nhung bảo trên giường, hai cặp chân trắng nõn nà lộ ngoài không khí không ngừng đung đua.
Hậu Khanh dừng lại, nhấc tà áo ngồi cạnh tháp, “Sao còn để chân trần thế?”
“Không muốn mang,” Ôn Như Thị vươn mình cười hì hì dựa lên người hắn, đưa nhung bảo màu đỏ hồng tới trước mặt hắn, “Ngươi chắc không nhớ cái này đâu, lúc trước ấy à, ngươi cố ý đi đến biển sâu để lấy về cho ta đấy.” Dưới ảnh hưởng linh lực của nàng, từng cái vòi của nhung bảo sáng lên rồi trở thành một quả cầu ánh sáng.
Nụ cười của nàng ấm áp, hai mắt sáng long lanh. Hậu Khanh do dự đưa tay, nhung bảo nằm trong bàn tay hắn, mềm mại yếu ớt vô cùng. Hắn gần như có thể cảm nhận được chất nhầy của nó dính đầy lòng bàn tay: “…. Ta không nhớ.”
Ôn Như Thị mỉm cười, “Không nhớ cũng chẳng sao cả, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đàu.” Trước kia hắn đối xử với nàng không tốt, nàng phản bội hắn một lần… cũng có thể bắt đầu lần nữa.
Chỉ cần có lòng thì muộn mấy cũng không tính là trễ mà.
Ôn Như Thị dựa đầu vào cổ hắn, nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi muốn biết thì ta sẽ kể hết cho ngươi nghe.”
“Chúng ta quen biết thế nào?” Hậu Khanh nghiêng đầu nhìn nàng, mái tóc đen dài của nàng ddooor xuống, quấn quýt giữa mái tóc bạc của hắn.
Quen biết kiểu gì à? Ôn Như Thị cười: “Ta đang tu luyện ở đỉnh Tuyết Sơn thì ngươi đến đấy đánh nhau với người khác, sau đó đá ta rơi xuống núi.”
Hậu Khanh cau mày.
“Đợi sau khi bị ngươi đá xuống núi thì quen biết một người bạn,” Cảnh Quy Tiên Nhân dẫn nàng đuổi theo Ethel xuất hiện rõ ràng, đêm đó mưa rất lớn, sấm cũng mạnh đến mức không nghe được giọng mình, Ôn Như Thị mỉm cười, “Sau này chúng ta lạc nhau, ngươi đến trong màn mưa to tầm tả rồi nhặt ta về. Đảo Phù Không rất đẹp, cách mặt đất ba vạn thước, hoa Lăng Dao nở quanh năm nên có thể làm đồ ngọt…”
“Ngươi đặt tên cho ta là ‘Lưu Ly’, ngươi bảo sau này ta sẽ trở thành tảng đá đẹp nhất,” Chỉ có tảng đá xinh đẹp như vậy mới xứng với bàn ăn của hắn, Ôn Như Thị cúi đầu nắm hai tay cười, “Ngươi ban cho ta Khánh tỗn dịch, giúp ta hóa thành hình người, ta cũng thề nguyền trước mặt ngươi, sống là người của ngươi chết là quỷ của ngươi…” Sau đó bọn họ mỗi người đi một ngã, càng đi càng xa.
Động phủ trôi nổi trên trời, hoa cỏ cây cối xanh um, cảnh tiên xnh đẹp thanh tịnh cách xa thế giới, hẳn là rất đẹp… Còn có một người phụ nữ thuộc về hắn hoàn toàn.
Hậu Khanh có chút động lòng. Nhưng hắn không nhớ những gì mà Tiểu Thạch Yêu ‘Lưu Ly’ này nói, hắn ho nhẹ một tiếng, “Đêm qua ta nhớ ngươi nói, ta có mới nới cũ, thay đổi thất thường, không giữ lời hứa, còn có,” Hậu Khanh hơi khó chịu khi nói lại lời nàng nói, “Ngược đãi… ngươi, đấy là chuyện gì?”
“À, những cái kia à,” Ôn Như Thị mỉm cười buông tay ra, cả người dựa lên người hắn, cầm vạt áo của hắn lên vuốt ve, “Có mới nới cũ là do sau này ngươi chứa chấp một con hồ ly tinh, rõ ràng biết ta không thích ả còn giúp ả biến hình.” Về phần cái khác thì chưa đến lúc để nói.
Hậu Khanh cau mày không nói cái gì, hắn là kiểu đứng núi này trông núi nọ như lời nàng nói thật à? Gương mặt hắn có chút bất ngờ, đẩy nàng ra rồi đứng dậy: “Cứ thế thôi à?”
“Hừm, Minh Uyên bảo ngươi đã đuổi ả đi.” Ôn Như Thị kéo nhẹ tay hắn, nhìn hắn chăm chú, “Ta không nên giận dỗi ngươi vì ả.”
Nếu không phải vì Ethel thì nàng sẽ không quyết định phản bội Hậu Khanh, nếu như không quyết định như thế thì Hậu Khanh sẽ không bị Liêm Thương quân sĩ tính kế dễ như này. Đây là hạt nàng gieo, thậm chí nó còn kết quả rồi thì dù khó cỡ nào nàng cũng mỉm cười đối mặt với nó.
Hậu Khanh giật giật nhưng không tránh ra, hắn ngồi lại chỗ cũ, “Ta không nhớ những gì ngươi nói, ta cũng không biết sau này có thể đối xử với ngươi như trước kia hay không nữa, nếu ngươi muốn đi thì đi ngay đi.”
Ôn Như Thị cười cười, hai mắt như nước, nàng lắc đầu, “Ta sẽ không rời ngươi nữa.”
Hậu Khanh im lặng một hồi rồi đưa tay vuốt nhẹ hai gò má của nàng: “Không hối hận?”
Ôn Như Thị mỉm cười, đưa tay ôm cổ hắn. Hối hận? Không, nàng đã hối hận một lần rồi, từ bỏ hắn là sai lầm lớn nhất của nàng.
Hậu Khanh để mặc Ôn Như Thị chui vào lòng hắn, hơi thở ấm áp của nàng phả ở cổ hắn. Hơi thở của nàng có chút quen thuộc khó thể bỏ qua, tay hắn cứng đờ giữa không trung một hồi rồi đặt lên vai nàng.
Hậu Khanh im lặng ôm nàng một lát rồi mở miệng, “Muốn ra ngoài với ta thì phải mang giày.”
Ôn Như Thị: “….”
Đối với linh lực hiện có của Ôn Như Thị thì việc biến ra một đôi giày rất đơn giãn. Nhưng nàng đã quen không mang giày rồi, trước giờ nàng luôn làm những gì khiến mình thoải mái mà Quy Tiên Nhân cũng không quan tâm cách ăn mặc của nàng.
Bây giờ nếu Hậu Khanh muốn thế thì nàng chỉ có thể thỏa hiệp. Ôn Như Thị biến ra một đôi giày trong suốt tinh xảo nhưng không được Hậu Khanh chấp nhận, đến khi nàng biến một đôi giày thêu bọc kín hai chân của mình thì Hậu Khanh mới chấp nhận.
Ôn Như Thị bĩu môi khi không nghe tiếng chuông ở mắt cá chân vang lên, không đẹp tí nào.
Nàng cầm tay Hậu Khanh vui vẻ đi ra ngoài, vừa mới ra ngoài thì thấy Doanh Câu đứng nhìn lén lút khắp nơi. Ôn Như Thị lớn giọng gọi hắn: “Doanh Câu, ngươi đang làm gì đấy?”
Doanh Câu nhếch môi, đang định mở miệng thì thấy Hậu Khanh cạnh nàng. Hắn căng thẳng, vội xua tay lùi về sau, “Ta chỉ đi ngang qua thôi, tùy tiện nhìn, không làm phiền hai người, ta đi ngay đây, đi ngay đây.”
Ôn Như Thị nhịn không được mà quay đầu nhìn Hậu Khanh, hắn lạnh nhạt nói, “Sau này ít chơi với người như vậy đi, xấu thì thôi, đây còn ngu nữa.”
Ôn Như Thị im lặng.
Đây là anh em tốt mà hắn chơi mấy ngàn năm đấy. Bảo nàng ít chơi với người này? Sao hắn không nói mình đi hả? Nếu như Doanh Câu biết Hậu Khanh đánh giá mình như vậy thì sẽ khóc mất.
Bên kia, Doanh Câu bỏ chạy tới lúc không thấy ai mới quay đầu lại nhìn, thấy không ai đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó gửi cho Thanh Hạc một bức thư.
Yêu quái chết tiệt! Không phải bảo Hậu Khanh ở trong phòng không ra ngoài à? Thế cái thứ ngoài viện kia là cái gì hả?! Bảo hắn đi trộm Khốn Tiên Tác thì phải kiểm tra cho kĩ tình hình đã chứ, hắn sao đánh thắng được Hậu Khanh cơ chứ!