Sau khi ăn xong thời gian còn sớm, Niếp Duy An đưa Nguyên Soái đến trung tâm thương mại, bởi vì lúc đi vội vàng, Nguyên Soái ngay cả quần áo đều không có chuẩn bị.
Không thể đi đám cưới mà còn mặc đồ rằn ri được, người không biết sẽ tưởng mình vào đây quậy phá.
Đối với quần áo Nguyên Soái cũng không chú ý nhiều, Niếp Duy An lại nhanh nhẹn, hai người vào trung tâm thương mại liền đi đến khu trang phục nam, nhanh chóng chọn một bộ âu phục màu đen. Sau khi chọn tất cả phụ kiện theo tư vấn của nhân viên bán hàng, Nguyên Soái liền ôm một đống đồ vào phòng thử quần áo.
Cô gái tư vấn mua sắm nở nụ cười rất hiền lành: “Bạn trai cô thật oai phong.”
Nguyên Soái đầy người chính khí, cao lớn dũng mãnh, khuôn mặt góc cạnh nam tính, giống như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, mang theo một tia nguy hiểm thần bí, nhưng lại khiến người chung quanh cảm thấy an toàn khó hiểu.
Trong phòng thay quần áo, Nguyên Soái dán chặt lỗ tai lên cửa, nín thở nghe Niếp Duy An trả lời.
Niếp Duy An kín đáo liếc nhìn phòng thay đồ đang đóng kín, cười nói: “Cô hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là đồng nghiệp...”
Cô gái tư vấn mím môi cười, rõ ràng là không tin.
Nguyên Soái thay quần áo rất nhanh, từ trong ra ngoài đều nhanh chóng chỉnh tề, cầm cà vạt trên tay bước ra ngoài.
Niếp Duy An nhướng mày nhìn anh, chiếc áo sơ mi trắng không cài khuy, cổ áo dựng lên, áo vest để mở tạo cho anh vẻ đẹp trai phóng khoáng không gò bó.
Đây là lần đầu tiên Niếp Duy An nhìn thấy anh mặc lễ phục, thông thường cô chỉ thấy anh mặc quân phục huấn luyện hoặc thường phục... Tuy rằng bộ quân phục màu xanh lục cũng rất đẹp, nhưng sự thay đổi đột ngột như vậy khiến cô có chút kinh ngạc.
Niếp Duy An mỉm cười bước tới, nhận lấy chiếc cà vạt từ tay anh, nhẹ nhàng quấn quanh cổ anh, thắt lại cẩn thận, sau đó bẻ cổ áo anh xuống, vỗ nhẹ và vuốt phẳng.
Tiếp xúc gần gũi khiến cô có thể ngửi thấy hơi thở nam tính đặc thù của Nguyên Soái, sảng khoái và yên tâm, khiến người ta không tự chủ được muốn dựa vào.
Nguyên Soái hơi ngẩng đầu để cô dùng đôi tay nhỏ bé sửa sang quần áo của mình, vành tai anh hơi ửng đỏ không được tự nhiên quay mặt đi, nhìn thấy nụ cười thú vị của cô nhân viên bán hàng, anh có chút không biết làm sao.
Niếp Duy An vỗ vỗ ngực anh, lùi lại hai bước cẩn thận đánh giá, búng tay nói: “Không tồi! Rất đẹp!”
Nguyên Soái có chút đỏ mặt, ‘khụ’ một tiếng: “Cô thích là tốt rồi... Lấy cái này đi!”
Niếp Duy An: “...”
Lúc trước khi phải đi làm nhiệm vụ, cũng từng ngủ cùng nhau, nhưng khi đó cũng có rất nhiều người nên cũng không quá ngại ngùng. Hiện tại cô nam quả nữ ở cùng một nhà, Niếp Duy An bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Niếp Duy An lấy chăn gối từ phòng ngủ ra, may mắn là nhiệt độ ban đêm ở thành phố L không thấp, điều hòa bật nhiệt độ cao cũng sẽ không bị cảm lạnh, huống chi Nguyên Soái da dày thịt béo… Niếp Duy An ‘hắc hắc’ cười một cách rất không phúc hậu.
Niếp Duy An thu dọn sô pha xong thì Nguyên Soái vừa tắm xong bước ra ngoài. Cô quay lại nhìn, thiếu chút nữa bị một màn này chọc cho mù mắt.
Người đàn ông cường tráng chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cơ bụng nổi rõ theo nhịp thở nhẹ nhàng nhấp nhô, đường nhân ngư lộ rõ trên mép khăn tắm, những giọt nước chậm rãi trượt trên người anh, ánh đèn chiếu rọi vào càng làm các cơ bắp thêm săn chắc và tràn ngập dụ hoặc.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy thân thể trần trụi của Nguyên soái, nhưng lần trước khi trong lòng tràn đầy tức giận, Niếp Duy An không để ý lắm đến cơ thể của anh, hiện tại lại bất ngờ đụng phải anh khiến mặt cô lập tức nóng lên.
Niếp Duy An ho khan một tiếng, mất tự nhiên quay đi chỗ khác, phủ đầu lớn tiếng nói: “Sao anh tắm xong không mặc quần áo mà đã ra ngoài rồi?"
Nguyên Soái vô tội nhìn cô: “Tôi không mang áo ngủ.”
Niếp Duy An trong lòng phỉ nhổ một phen, tâm tư biểu hiện rõ ràng như vậy, cư nhiên một chữ thổ lộ anh cũng không chịu nói ra!
Niếp Duy An đảo mắt, đi vòng qua anh và bước vào phòng.
Sau khi đóng cửa lại, trong phòng ngủ nhỏ chỉ còn lại mình cô, Niếp Duy An chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ khuôn mặt hơi nóng của mình, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Không thể không nói khí thế Nguyên Soái quá mạnh, ngay cả cô cũng chịu không nổi...
Ngay khi Niếp Duy An leo lên giường và chuẩn bị đi ngủ, cửa phòng ngủ bị gõ hai tiếng.
“Chuyện gì thế?” Niếp Duy An hỏi.
Nguyên Soái ở ngoài cửa nói: “Cô có phong bì màu đỏ không? Đi tham gia hôn lễ dù sao cũng phải có bao tiền lì xì...”
Niếp Duy An nhắm mắt lại, giơ ngón giữa hướng về phía cửa, sau đó cô tìm một phong bì màu đỏ từ trong ngăn kéo, hùng hổ mở cửa, đem phong bì vỗ mạnh vào ngực anh.
“Bốp --”
Nguyên Soái vẫn ở trần thân trên, một tiếng ‘bốp’ đánh lên ngực anh tạo ra tiếng vang thâm thúy, Niếp Duy An giống như phát hiện ra một chuyện thú vị, cảm thấy buồn cười không nhịn được liền ‘bốp bốp’ vỗ thêm vài cái nữa.
Nguyên Soái híp mắt, bỗng nhiên đè lại tay cô đang dán vào ngực mình, mặc dù Niếp Duy An nhiều năm huấn luyện nên lòng bàn tay thập phần thô ráp, nhưng so với tay đàn ông vẫn rất khác.
Lòng bàn tay ấm áp áp lên lồng ngực mát lạnh, nhiệt độ tựa hồ xuyên qua da thịt ép vào trái tim, ấm áp nhưng cũng trêu chọc lòng người.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ái muội, không khí như đang nồng cháy, dường như có thể nghe thấy một tiếng răng rắc nhỏ nhoi...
Niếp Duy An xấu hổ rút tay lại, nhưng càng bị ấn mạnh hơn, dưới làn da trần là nhịp tim mạnh mẽ, đập thẳng vào đáy lòng cô.
Nguyên soái cong môi, nhướng mày giễu cợt nói: “Cô đang trêu đùa tôi đấy à?”
Niếp Duy An im lặng một lúc, sau đó không thể tin được cười lên, đôi mắt lóe lên, đột nhiên đẩy mạnh một cái, khiến Nguyên Soái không tự chủ được lùi lại một bước, dán vào cửa.
Nguyên Soái còn không kịp phản ứng, môi đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Niếp Duy An hơi kiễng chân hôn anh, áp lấy đôi môi mỏng của anh, sau đó vươn đầu lưỡi nhanh chóng quét qua, cắn nhẹ khiêu khích, anh còn chưa kịp đáp lại, cô đã lùi ra sau.
Ánh mắt Niếp Duy An bỗng nhiên trở nên quyến rũ động lòng người, từ khóe mắt liếc xéo anh một cái, cười nói: “Cái này mới gọi là trêu đùa.”
Nguyên Soái vẻ mặt đầy kinh ngạc không thể tin được, nhìn chằm chằm vào đôi môi ẩm ướt hơi đỏ của cô, đôi mắt anh đột nhiên trở nên tối tăm và nguy hiểm, ngay khi anh định phản kích, Niếp Duy An đã lấy tốc độ sét đánh đóng sập cửa lại, xém chút nữa đập bẹp cái mũi Nguyên Soái.
Nguyên Soái: “...”
Nguyên Soái vẻ mặt nghẹn khuất, sắc mặt đỏ lên, tức muốn bốc khói, trừng mắt nhìn cánh cửa hận không thể khoét trên đó một cái lỗ.
Niếp Duy An ở phía sau cửa cười trộm, vui vẻ nói: “Đã khuya rồi, ngày mai còn phải dậy sớm, nhanh đi ngủ đi!”
Nguyên Soái: “...”
Làm thế nào có thể ngủ được a!
Nguyên Soái nâng tay lên, do dự nửa ngày cũng không dám phá cửa xông vào, phẫn nộ xoay người nằm lên sô pha, giống như một con gấu lớn bị cướp mất thức ăn, vẫy vẫy móng vuốt trong đau buồn và phẫn nộ.
Ghế sofa chật hẹp đến mức ngay cả Niếp Duy An ngủ cũng sẽ cảm thấy ngột ngạt, huống chi là thiếu tá bộ đội đặc chủng cao lớn vạm vỡ, anh thay đổi mấy tư thế vẫn cảm thấy khó chịu, tức giận xé toạc chăn trên người.
Nguyên Soái buồn bực ngồi dậy, đem bàn trà dịch qua một bên, ném gối xuống đất, sau đó quấn chăn nằm xuống.
Nguyên Soái thích ý thở dài, chạm vào đôi môi dường như vẫn còn vương hơi thở của Niếp Duy An, đột nhiên nở nụ cười ngốc nghếch.
Sau một đêm ngon giấc, ngày hôm sau Niếp Duy An khó có được một bữa không phải dậy sớm huấn luyện, cô ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường.
Niếp Duy An vừa ngáp vừa mở cửa phòng, suýt chút nữa bị người đàn ông đang ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm cô như hổ rình mồi hù chết, tức giận trợn mắt: “Chào buổi sáng!”
Nguyên Soái đã ăn mặc chỉnh tề ngồi đợi hồi lâu, anh gật đầu như chào hỏi, ánh mắt rực lửa dán chặt mỗi bước đi của cô.
Niếp Duy An bị anh nhìn đến lạnh cả người, trong lòng biết rõ ràng là nụ hôn xúc động tối qua đã kích thích anh, cô tỏ vẻ như không biết gì, cố gắng bình tĩnh đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Nguyên Soái âm thanh như một linh hồn phiêu đãng: “Anh mua điểm tâm rồi đấy.”
Niếp Duy An gật đầu: “Cảm ơn anh...”
Ăn xong điểm tâm, Niếp Duy An trở về phòng thay quần áo, sau đó trang điểm nhẹ nhàng.
Ánh mắt Nguyên Soái lóe lên, anh rất tự nhiên đưa cà vạt cho cô, Niếp Duy An trừng mắt liếc anh một cái, vẫn là nhận lấy giúp anh đeo cà vạt.
Điều này trông rất giống như những đôi vợ chồng bình thường…
Nguyên Soái thuận thế cúi đầu định trao cho cô một nụ hôn chào buổi sáng hoặc một nụ hôn cảm ơn nhưng Niếp Duy An đã cảnh giác tránh đi.
Niếp Duy An mỉm cười nhặt chiếc túi lên, mở cửa và nói: “Đi thôi, sắp đến giờ rồi!”
Nguyên Soái vẻ mặt muốn bất mãn, mím môi sải bước đi theo.
Hôn lễ của Ngụy Triết rất náo nhiệt, cha con Ngụy gia đều là giám đốc Bệnh viện Đa khoa Quân khi nên đương nhiên có rất nhiều đồng nghiệp từ bệnh viện đến, mặc dù trong lòng Niếp Duy An đã chuẩn bị sẵn nhưng vẫn có chút không thoải mái khi gặp lại người quen.
Nguyên Soái nhạy bén cảm nhận được sự cứng đờ của cô, nắm tay cô, nhẹ giọng an ủi: “Người khác nói gì kệ họ, không đáng nghe.”
Nhiệt độ trên tay không cao, thô ráp dày rộng, rất có sức lực.
Niếp Duy An nhẹ nhàng thở ra, chợt cảm thấy cũng không có gì to tát nên quay đầu cười với anh.
Ngụy Triết kết hôn, Niếp Duy Bình và Từ Thạc đưa theo gia đình họ đến ăn mừng, Niếp Duy An hào phóng tiến lên, nhéo nhéo khuôn mặt các cục cưng cười nói: “Ai ôi, đáng yêu quá!”
Tiểu bảo bối phấn nộn đáng yêu, khiến cho Niếp Duy An hết nhéo rồi lại miết.
Từ Thạc ngạc nhiên “Ê” một tiếng: “Đại Soái, sao cậu lại tới đây?”
Niếp Duy An hơi sửng sốt: “Các người biết nhau à?”
Từ Thạc cười nói: “Trước kia tôi từng làm huấn luyện viên ở quân đội trong vài tháng... Chuyên ngành tư vấn tâm lý, cùng một liên đội với Đại Soái!”
Niếp Duy An cười cười: “Thực trùng hợp... Nguyên Soái, đây là anh trai tôi Niếp Duy Bình, còn đây là chị dâu tôi Na Na...”
Nguyên Soái lễ phép gật đầu: “Xin chào!”
Niếp Duy Bình đẩy kính mắt, lạnh lùng nhìn anh hồi lâu, quay đầu nhìn về phía Niếp Duy An, cau mày hỏi: “Người đàn ông của em?”
Niếp Duy An vừa muốn mở miệng giải thích, Nguyên Soái liền rất tự nhiên đưa tay ra, trên tay cầm hai chiếc hộp nhỏ tinh xảo: “Xin chào anh trai! Tôi vội vàng tới đây nên cũng không kịp chuẩn bị… Đây là một chút tâm ý cho cháu trai.”
Na Na ngượng ngùng cười: “Đều là người một nhà, khách khí cái gì...”
Nguyên Soái nhẹ nhàng nói: “Không có gì... Đứa nhỏ thực đáng yêu!”
Niếp Duy An không thể nhịn được nữa, đánh gãy cuộc nói chuyện càng ngày càng quỷ dị của bọn họ, nói sang chuyện khác: “Ai, thực đáng tiếc! Đầy tháng của cháu em cũng không ở đây... Hai người cũng thật là, tính ba năm hai đứa đấy à?”
Nhắc tới chuyện này, Na Na vẻ mặt buồn rầu, nhíu mày nói: “Đừng nói nữa, vốn tưởng là con gái... Anh trai em luôn hy vọng con gái đấy, ai dè lại là thằng ku. Chị và anh ấy đều không phải con một, không phù hợp với chính sách được phép sinh hai con của Quốc gia, nếu sinh thì sẽ bị phạt và phải đóng thêm rất nhiều phí.”
Niếp Duy An vừa định mở miệng an ủi sinh con trai cũng rất đáng yêu, cháu trai của mình lại đáng đồng tiền bát gạo thế này thì Nguyên Soái lại thở dài u sầu.
Ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển về phía anh.
Nguyên Soái dường như không nhận thấy ánh mắt mọi người đang tập trung chỗ mình, cô đơn mở miệng: “Hai ta cũng không phù hợp chính sách được sinh hai con... Quân đội quy định lại càng nghiêm khắc, không phải chỉ nộp phạt là xong. Xem ra về sau chỉ có thể sinh một đứa ...”
“...”
– Hết chương 35 –
Lời của Editor:
Niếp Duy An là em gái của Niếp Duy Bình - nhân vật chính trong bộ ‘Bác sĩ cầm thú’ nha mọi người.
Cả hai bộ truyện này được Miêu Diệc Hữu Tú viết cách đây khá lâu rồi (2013 và 2014) nên có thể một số bạn sẽ thấy truyện motip cũ và không có gì đặc biệt. Cá nhân mình tuy không đánh giá cao bộ ‘Bác sĩ cầm thú’ nhưng mình lại rất thích nhân vật nữ vương Niếp Duy An, nên sau 10 năm mình đã quyết định edit bộ truyện này. Ngoài ra còn có truyện về Từ Thạc nữa (bác sĩ tâm lý x bệnh nhân), nhưng chưa có nhà nào thầu.
Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện nhé.
------oOo------