Sau khi nghe Phó Trạch Văn nói xong Phó Minh cùng Hứa Dung nhất thời không biết nên nói gì cho phải, nghĩ thần đây cũng là quá đúng lúc, dưới trường hợp này, người có mắt nhìn chút đều sẽ không nói ra chuyện chậm đính hôn lại, bằng không cũng quá khó xử.
Phải hoài nghi Đới Tuyết Dao là cố ý, Phó Minh và Hứa Dung nhất thời cũng cảm thấy không có khả năng lắm.
Hai người bọn họ vẫn cảm thấy Đới Tuyết Dao thật không tệ, ngoan ngoãn hiểu biết lễ phép, không tùy hứng, hơn nữa cô là bạn gái đầu tiên mà con trai mang về, từ thời đại học đã cùng một chỗ, đã nhiều năm như vậy, bọn họ rất khó tưởng tượng Đới Tuyết Dao sẽ ở phương diện này mà dùng thủ đoạn giở trò, cùng với hành động bình thường của cô không phù hợp a.
"Có thể là trùng hợp hay không?" Hứa Dung cũng không rõ ràng lúc trước Phó Trạch Văn và Đới Tuyết Dao cùng một chỗ thế nào, bà thấy hai người nói chuyện nhiều năm như vậy, vì thế căn bản sẽ không suy nghĩ theo phương diện xấu, nếu như vừa bắt đầu liền ôm ác ý đi suy đoán bạn gái của con trai, vậy cũng sẽ không để cho hai người bàn chuyện cưới xin.
"Đúng vậy a, Trạch Văn con cũng đừng vội phát hỏa, có thể thực sự là đúng lúc." Phó Minh cảm thấy đây không phải chuyện lớn gì, "Ngày mai chúng ta hẹn cha mẹ Tuyết Dao ra nói chuyện, đính hôn này ban đầu hai nhà chúng ta thương lượng tốt lắm, hiện tại muốn đổi ngày người làm cha mẹ chúng ta gặp mặt nói chuyện cũng là phải."
Phó Trạch Văn nghĩ thầm cũng chỉ có như vậy, tuy rằng vừa nãy hắn ở ngay trước mắt nhiều thân thích Đới gia như vậy không nói ra được việc hoãn lại, nhưng cử hành đính hôn đúng hạn khẳng định là không thể nào, hiện tại chẳng có chuyện gì quan trọng bằng chuyện của A Bảo.
Phó Trạch Văn liền lập tức gọi điện cho Đới Tuyết Dao, nói là hẹn cùng cha mẹ cô ngày mai đi ăn cơm, thuận tiện thảo luận chuyện đính hôn.
Đới Tuyết Dao nhận được điện thoại trong lòng hơi hồi hộp một chút, còn tưởng rằng kế hoạch vừa nãy thành công, không nghĩ tới Phó Trạch Văn đây là quyết tâm muốn trì hoãn, ngay cả cha mẹ cũng động viên.
"Em..." Cô là muốn kéo dài một chút.
"Đừng nói em không rảnh hay là ba mẹ em không rảnh! Em nếu như chính là muốn nói vậy thì sau này cũng không cần nói chuyện nữa, chúng ta coi như không có chuyện đính hôn này!" Phó Trạch Văn tâm tình không tốt ngữ khí tự nhiên cũng không khá hơn chút nào, hắn bình thường đối xử với nữ nhân vẫn tương đối dịu dàng, thế nhưng hắn vừa nghĩ tới Đới Tuyết Dao có thể lừa gạt hắn liền nổi nóng, hắn mang theo áy náy cùng Đới Tuyết Dao một chỗ nhiều năm như vậy, là muốn bồi thường cô, lúc trước sai là hắn, thế nhưng như thế nào đi nữa muốn bồi thường cũng không thể chịu đựng đối phương đối với mình thủ đoạn giở trò.
Bị Phó Trạch Văn rống một trận Đới Tuyết Dao giật mình, cô biết Phó Trạch Văn đối với mình tình cảm không sâu nặng, có thể cho tới nay vẫn không có tình cảm, chỉ là áy náy, nhưng bị giọng lớn nhỏ như vậy vẫn là lần đầu, bình thường Phó Trạch Văn đều là ôn văn nhĩ nhã phong cách nhẹ nhàng, cho nên cô nhất thời có chút mông lung.
"Không phải, em không phải ý đó, Trạch Văn anh đừng hiểu lầm, em là nói em hỏi cha mẹ một chút, cho bọn họ chuẩn bị trước, miễn cho bọn họ ngày mai không chịu được." Đới Tuyết Dao nói tới đặc biệt đáng thương.
"Anh chỉ là đem đính hôn hoãn lại, không nói không làm, có cái gì mà không chịu được? Huống hồ anh cũng không phải vô duyên vô cớ, A Bảo bị bệnh, em không phải là cảm thấy cảm nhận của cha mẹ em so với thân thể của A Bảo quan trọng hơn đấy chứ? Nó không phải em trai ruột của em em liền không quan tâm tới sống chết của nó rồi đấy hả?!" Phó Trạch Văn vô cùng thiếu kiên nhẫn, cái bụng hắn hiện tại rất đói, đồ ăn khuya còn chưa có bưng lại đây, thế nên tâm tình liền càng nóng nảy. (=)))) nói xem em Bảo giống ai =)))))
Đới Tuyết Dao bị rống tới choáng váng, không thể làm gì khác hơn là vâng dạ đáp ứng nói biết rồi, nói sẽ cùng cha mẹ hảo hảo nói chuyện, sau đó hai người hẹn thời gian địa điểm liền tắt điện thoại.
Phó Trạch Văn cúp điện thoại liền nhìn thấy cha mẹ mình há lớn miệng nhìn mình, liền kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không, chính là giật mình." Hứa Dung suy nghĩ một chút vẫn là hỏi, "Con sẽ không bình thường nói kiểu này với Tuyết Dao chứ?" Đây cũng quá là hung dữ, bình thường tình cảm không phải là không tốt đấy chứ? Vậy sau này kết hôn rất nguy.
Phó Minh cũng có chút giật mình, con trai đối với bạn gái cái ngữ khí này, đây là trạng thái chuẩn bị kết hôn?
"Không, chính là hôm nay tâm tình con không tốt lắm." Phó Trạch Văn phi thường chán ghét chuyện mình cảm thấy không nắm trong lòng bàn tay như vậy, A Bảo mang thai là một, hôm nay ở Đới gia tao ngộ là một, sau đó hắn liền nhớ tới chuyện trước kia...
Quên đi, cũng đã qua nhiều năm như vậy, hối hận cũng vô ích.
***
Ba người Phó gia hẹn ba người Đới gia giữa trưa tới một nhà hàng rất nổi tiếng trong thành phố ăn cơm, khoảng 10 rưỡi liền xuất phát từ nhà, để lại Phó A Bảo ở nhà một mình, có điều trong nhà có nhiều người hầu chăm sóc như vậy, ngoài ra còn có bác sĩ Lưu Việt ở đây, ba người vẫn rất yên tâm.
Trong núi không cọp, hầu tử (khỉ =)))) xưng đại vương!
— nói chính là trạng thái bây giờ của Phó A Bảo.
Lúc có cha mẹ cùng anh trai cậu cái gì cũng không dám làm, hiện tại tốt rồi, ba người đều đi ra ngoài, cậu sảng khoái.
Lén lút nhẹ nhàng xuống giường, lén lút nhẹ nhàng mở máy tính, cậu muốn chơi game một lúc.
Thời gian khỏi động còn chưa tới 5 phút đồng hồ ni, "Thùng tùng!" Cửa phòng bị gõ vang, "A Bảo, là tôi, tôi vào được không?" Là Lưu Việt.
Phó A Bảo vội vàng tắt máy tính chạy vội lên giường, che chăn lên nhỏ giọng nói: "Ừ."
Lưu Việt mở cửa đi vào, trước tiên thấy chính là ngực Phó A Bảo phập phồng kịch liệt, mắt cậu nhắm lại, sau đó nhìn lướt qua máy tính liền biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, chuột bàn phím so với hôm qua lúc hắn đi vị trí không giống nhau.
Có điều Lưu Việt cũng không vạch trần, chừa cho A Bảo chút mặt mũi được rồi, "Cậu đừng có mãi nằm trên giường, đối với thân thể không tốt, hơi hơi đi vòng vòng một chút."
Phó A Bảo mở mắt ra hiếu kỳ nói: "Ai? Phải chuyển động sao, tôi xem trên ti vi đều nói nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt tốt hơn a."
"Xem phim cổ trang đi?" Lưu Việt thật bất đắc dĩ.
"Đúng a, trong phim cổ trang đều diễn như vậy, đây là các lão tổ tông truyền mấy ngàn năm, nhất định là rất có đạo lý!" Phó A Bảo còn cảm thấy mình rất uyên bác.
Lưu Việt không nói gì, hắn thở dài một hơi, sau đó ngồi ở mép giường tỉ mỉ giảng giải cho Phó A Bảo số lượng vận động vừa phải tốt đối với phụ nữ có thai, trên đường đi còn sai người đưa cơm tới, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Tài ăn nói của Lưu Việt vô cùng tốt, lúc đang giảng đạo lý còn có thể xem kẽ vài ví dụ thú vị, Phó A Bảo nghe thấy có tư có vị, giống như nghe cố sự vậy, chờ lúc Lưu Việt nói xong Phó A Bảo còn chưa hết thòm thèm nói: "Bác sĩ Lưu, anh nói với tôi vài chuyện trong bệnh viện các anh đi, anh còn trẻ như vậy đã là Phó Viện trưởng, có phải là có bí quyết gì a?"
Lưu Việt không cảm thấy chuyện này nói có gì tốt, trong bệnh viện làm đơn giản chính là xem bệnh gì đó cho người ta, về phần hắn lên chức, chủ yếu vẫn là bằng y thuật của hắn, hắn ở chính là bệnh viện tư nhân, quy củ không nhiều như vậy, chỉ cần có thực lực, lên chức so với bệnh viện công dễ dàng hơn nhiều.
Tuy rằng cảm thấy có gì hay để nói, nhưng nhìn ánh mắt tha thiết này của Phó A Bảo hắn cũng không đành nói lời cự tuyệt, đang khổ não hắn đột nhiên linh quang lóe lên, sau đó chỉ vào TV nói: "Đúng rồi, gần đây vừa văn có một bộ phim truyền hình liên quan tới bệnh viện, xem bộ phim này liền biết mọi chuyện trong bệnh viện rồi." TV trong phòng Phó A Bảo chính là trí năng, muốn xem cái gì cngx được.
Hai người liền cứ như vậy vùi ở trong phòng một buổi chiều xem phim truyền hình — 《Bác sĩ nhỏ và y tá lớn》!
Lúc xem TV còn phát hiện ra một khúc nhạc dạo ngắn: Lưu Việt phát hiện nam chính thế mà cùng với boss Trịnh Cảnh Đồng khá giống, đặc biệt là mắt và mũi, có điều không có đẹp như Trịnh Cảnh Đồng.
Hắn liền nói, "A Bảo, cậu xem nam chính này có phải khá giống Trịnh tổng không?"
"Trịnh tổng nào?" Phó A Bảo xem say sưa ngon lành nhất thời không phản ứng được đang nói tới ai.
"Chính là cùng cậu cái này..." Lưu Việt nghĩ thầm đứa nhỏ này không phải là lựa chọn mất chí nhớ đi.
Lần này Phó A Bảo kịp phản ứng, cậu nhìn chằm chằm nam chính trong phim một hồi lâu, sau đó khinh bỉ liếc mắt nhìn Lưu Việt, "Mắt anh bị gì a, họ Trịnh sao có thể đẹp bằng nam chính này? Họ Trịnh này một mặt hèn mọn, mắt mũi đều không đứng đắn, anh nói nhảm cũng đừng so sánh như vậy!"
Lưu Việt: "..." Rốt cuộc là ai đang nói nhảm a?
Xem ra mình là gánh nặng đường xa, giúp đỡ ông chủ theo đuổi vợ cái gì, nhìn cái tình hình hiện tại này, độ khó cũng hơi lớn...
________
Quá trình lừa vợ về nhà của anh Đồng sắp thành công rồi ???