"Em biết em ấy ở đâu rồi."
Hạ Vũ Trạch bỗng nhiên nhớ tới, trước đó Trương Tự Hách có nói với anh muốn đi tìm kho dữ liệu, còn muốn anh chỉ đường cho cậu. Rất có khả năng Trương Tự Hách hiện giờ đang ở kho dữ liệu, hoặc là đang trên đường đến kho dữ liệu.
"Kho dữ liệu?" Trần Dũng cảm thấy kỳ lạ: "Chỗ này đã bị niêm phong rồi mà, vẫn còn kho dữ liệu hả?"
"Em cũng không biết nữa, nhưng em ấy đòi một hai phải đi bằng được. Ở đây có nhiều kho dữ liệu lắm, em không biết em ấy muốn tìm cái nào."
Trần Dũng suy tư: "... Nếu đã vậy thì chúng ta đi thôi, tới kho dữ liệu tìm thử trước."
"Ừ. Để em dẫn đường, trước kia em từng ở đây một đoạn thời gian."
Hạ Vũ Trạch đi trước dẫn đường, dựa theo ký ức tìm đến kho dữ liệu đầu tiên, bên trong như anh nghĩ, đã sớm bị dọn sạch, chỉ có chút giấy tờ chữa bệnh và chăm sóc linh tinh.
"Nó đã tới đây rồi." Trần Dũng dùng ánh đèn pin chỉ chỉ dấu chân trên mặt đất: "Còn mới, lớp tuyết dưới giày tan thành nước còn chưa khô nè."
Hạ Vũ Trạch gật gật: "Ừm."
Hai người lại tiếp tục tìm đến kho thứ hai, Hạ Vũ Trạch đi tới đi lui có hơi mệt, ngồi tạm xuống đất: "Anh Dũng, chúng ta nghỉ ngơi chút đi, người em hơi mỏi."
"Thân thể cậu không được khỏe lắm ha anh bạn nhỏ." Trần Dũng trêu chọc nói.
Hạ Vũ Trạch cũng bất đắc dĩ: "Hồi nhỏ thân thể em tốt lắm, lớn rồi thì không được vậy nữa." Từ sau khi bị người ta âm thầm đầu độc, hệ thống miễn dịch của anh liền trở nên dị thường yếu ớt, đừng nói là tập thể hình, một chút cảm lạnh cũng chịu không nổi.
"Ờ ha. Anh có bình giữ nhiệt nè, cậu muốn uống chút nước nóng không?" Trần Dũng đưa bình giữ nhiệt vắt treo eo cho anh, Hạ Vũ Trạch nhận lấy: "Cảm ơn anh, anh Dũng."
Khi Hạ Vũ Trạch đang uống nước, Trần Dũng nhìn anh chăm chú, dùng một loại ánh mắt phức tạp: "Vũ Trạch à... sao cậu có vẻ quen với chỗ này quá vậy?"
Hạ Vũ Trạch cũng không tính giấu diếm: "Hẳn là anh Dũng cũng từng nghe qua chuyện 10 năm về trước rồi?"
Vụ việc kia có thể nói là oanh động cả nước, năm ấy y vừa mới thi vào trường cảnh sát. Trần Dũng gật đầu: "Có nghe qua."
"Em là người sống sót duy nhất ở cái bệnh viện này."
"Vụ đó có người còn sống hả???" Trần Dũng khiếp sợ trừng mắt, y không nhớ lúc ấy báo chí có đề cập đến chuyện có người còn sống gì cả.
"Có." Hạ Vũ Trạch duỗi tay chậm rãi kéo áo lên, trên cơ thể tái nhợt gầy yếu của anh, có một vết sẹo mổ ghê người.
"Lúc đó, con dao kia đã cắt vào da em rồi, bọn họ muốn mổ bụng em, lấy đi bất cứ thứ gì có giá trị trên người em."
"..." Trần Dũng trông cực kỳ khó chịu: "Vậy làm sao mà cậu vẫn còn sống?"
Hạ Vũ Trạch thả áo xuống, thở dài một hơi: "Là anh của em. Anh ta không phải anh ruột, là con trai trưởng của ba mẹ nuôi của em. Anh ta và em được trị liệu ở cùng một bệnh viện. Đoạn thời gian đó, bốn đứa tụi em thường xuyên đi thăm anh ta, cùng chơi với anh ta, dần dà, quan hệ của tụi em trở nên cực kỳ tốt.
"Cho đến một buổi sáng nọ, em phát hiện ba đứa nhóc khác đều không thấy đâu. Em liền xuống giường đi tìm... tìm khắp nơi, cuối cùng thì tìm thấy bọn họ bị giải phẫu trong phòng phẫu thuật lạnh băng"
Nói đến đây, Hạ Vũ Trạch nhịn không được mà run rẩy, hồi ức khiến anh nhớ lại những hình ảnh vừa ghê tởm vừa đáng sợ: "Mọi người đều chết hết. Em cũng bị bọn người đó trói lại, lúc con dao rọc đứt da thịt em... cũng là lúc ba mẹ nuôi tìm được em, còn cứu em ra khỏi căn phòng phẫu thuật lạnh lẽo đó..."
Trần Dũng: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Hạ Vũ Trạch rũ mắt: "Bệnh viện bị niêm phong, em cũng được ba mẹ nuôi mang về nhà."
"Thì ra là còn có chuyện như vậy..." Trần Dũng thở dài một tiếng, vỗ vỗ lưng anh, một hồi lâu mới an ủi nói: "Chuyện cũng qua rồi, cậu bạn nhỏ... người còn sống nên thay người chết sống cho thật tốt. Nhớ phải cảm ơn ơn cứu mạng của cha mẹ với anh trai cậu, biết chưa?"
Hạ Vũ Trạch gật đầu: "Em biết rồi."
Dù sao thì anh cũng đã luôn làm như thế mà. Đây cũng là lý do vì sao anh thà chết cũng không để Trương Tự Hách tổn thương Tô Lam, không có Tô Lam thì đã không có anh.
Hành lang bỗng truyền đến một hồi tiếng động, nghe như thứ gì đó bị ném xuống đất. Trần Dũng là cảnh sát, đặc biệt nhạy bén với mấy tiếng động nhỏ này, y cầm đèn pin đi ra ngoài.
"Bạn nhỏ, cậu ở đây nghỉ ngơi đi, anh đi ra xem thử."
"Ừ, anh nhớ tranh thủ quay lại nha." Anh sợ.
"Anh biết rồi."
Trần Dũng đi, trong phòng bệnh tối đen cũ kỹ nháy mắt chỉ còn lại một mình Hạ Vũ Trạch, bên ngoài tuyết rơi, không có ai nói chuyện, xung quanh dần dần rơi vào yên tĩnh.
Tim Hạ Vũ Trạch đập như trống bỏi, anh không ngừng tự an ủi bản thân Trần Dũng sẽ nhanh chóng trở lại, không cần phải sợ. Nhưng anh ngồi đợi thật lâu, Trần Dũng không quay lại, cũng không có một chút động tĩnh nào.
Nhìn nhìn đồng hồ, hiện tại là 3 giờ sáng.
Cách hừng đông còn khoảng ba bốn tiếng.
Hạ Vũ Trạch lại đợi thêm chừng 10 phút, Trần Dũng vẫn không về, ngẫm nghĩ không biết liệu đã xảy ra chuyện gì hay không, anh đứng dậy chuẩn bị đi tìm y.
Cánh cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, có tiếng bước chân từ bên ngoài đi vào.
"Anh Dũng?" Hạ Vũ Trạch thử gọi một tiếng.
Người nọ bước nhanh đến, một tay ôm anh vào trong ngực, sức lực khá lớn, nhìn dáng vẻ thế nào cũng như muốn hòa tan anh vào trong xương cốt mới chịu thôi.
Người nọ nặng nề hít thở, trong căn phòng yên tĩnh nghe cực kỳ rõ ràng. Tim Hạ Vũ Trạch mềm nhũn, mang theo một chút bất đắc dĩ và xúc động mở miệng: "Trương Tự Hách ông lớn nhà em... em chạy đi đâu vậy hả?"
Người nọ không trả lời, mấy nụ hôn mạnh mẽ lác đác rơi xuống sau tai Hạ Vũ Trạch, rồi đến vành tai anh, cuối cùng thì đẩy anh lên tường chôn thật sâu vào trong cổ anh.
Mặt Hạ Vũ Trạch nóng bừng bừng, đối với động tác bá đạo của cậu, anh cảm thấy rất xấu hổ, nhưng cũng không chống cự lại: "Em... em làm gì đó... Trần Dũng sắp quay lại rồi..."
Cơ thể người nọ như lửa nóng mà dán lên người anh.
Hơi thở nóng rực phun lên mặt anh, người nọ muốn hôn anh, nhưng khi sắp chạm vào môi anh thì lại do dự, bởi vậy, hơi thở nóng bỏng không hề kìm chế mà lẩn quẩn quanh chóp mũi Hạ Vũ Trạch.
Hạ Vũ Trạch sửng sốt, đến khi phản ứng lại mới nhận ra mùi hương kia không phải là Trương Tự Hách, mà là sự hỗn hợp giữa mùi thuốc lá nồng đậm và một chút mùi thơm lạ lùng của cỏ roi ngựa*.
Anh từng ngửi qua mùi này, là mùi nước súc miệng Tô Lam thường dùng, trong đó hòa trộn hỗn hợp tinh dầu đặc biệt mà Tô Lam thích nhất.
Anh từng vì tò mò mà dùng thử một lần, nhưng chịu không nổi mùi quá nồng, sau đó cũng không đụng đến nữa, Tô Lam còn vì chuyện này mà chê cười anh không hiểu phẩm vị.
Hạ Vũ Trạch sửng sốt, hoảng loạn đẩy đối phương ra.
"Tô... Tô Lam..."
Trong bóng tối, Tô Lam trầm khàn cười một tiếng: "Bây giờ ngay cả tiếng ca ca cũng không kêu nữa à?"
"Sao anh tới đây?" Hạ Vũ Trạch run rẩy hỏi.
"Nếu anh còn không xuất hiện, em trai ngoan của anh có thể đã chuẩn bị lên giường với người khác, sinh con cho người khác rồi." Lời hắn nói vừa âm lãnh lại lộ liễu, làm gì có chuyện đàn ông sinh con, hắn cố ý nói như vậy chính là muốn trắng trợn nhục nhã Hạ Vũ Trạch.
Ngữ khí Tô Lam ngày càng lạnh: "Nếu như vừa nãy em không nhận ra hơi thở của anh, có phải em vẫn sẽ xem anh là nó không, rồi làm với anh?"
Tinh thần Tô Lam hiện tại rất có vấn đề, Hạ Vũ Trạch không thể giao lưu với hắn, anh nhấc chân muốn chạy, nhưng bị mạnh mẽ túm trở về trong ngực hắn.
"Trả lời anh đi? Hửm?" Cánh tay Tô Lam khóa yết hầu anh, Hạ Vũ Trạch bị ghìm đến hô hấp khó khăn, bất lực nói: "Ca ca anh tỉnh táo chút đi..."
"Anh rất tỉnh táo, tỉnh đến nổi bản thân mình cũng thấy buồn nôn." Tô Lam hung hăng ấn cổ anh: "Nếu anh không tỉnh táo, sao anh có thể mặc kệ người mình yêu ở bên cạnh kẻ khác được... Nếu anh không tỉnh táo... sao anh lại trở thành dáng vẻ điên cuồng như vầy được."
Hạ Vũ Trạch khó chịu hết sức, xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út của hắn, muốn mượn cách này nhắc nhở hắn: "Ca... khụ khụ... anh là người có hôn ước... anh còn có chị dâu, người anh yêu là chị dâu, là Tống Diên... không phải tôi..."
Lực độ bóp chặt cổ anh nhẹ đi một chút, thế rồi Tô Lam lại đột nhiên trở nên đặc biệt kích động, kích động đến mức nói chuyện cũng run rẩy: "Vũ Trạch... em vì lý do này nên mới né tránh anh sao??"
Hạ Vũ Trạch được thả lỏng, lui về sau một bước, há miệng hít khí. Tô Lam không thuận theo, không buông tha mà đuổi tới, vây anh trước một chiếc giường bệnh dơ bẩn.
"Em hiểu lầm rồi Vũ Trạch... người đàn bà kia với anh cùng lắm chỉ là công cụ liên hôn gia tộc thôi... Anh là bất đắc dĩ bị trói buộc, là không còn cách nào... bị ép phải kết hôn với cô ta, nếu anh không kết hôn với cô ta, Tô gia sẽ không bỏ qua cho em."
"Cái gì?" Đôi mắt Hạ Vũ Trạch đột nhiên trợn to.
Tô Lam tháo chiếc nhẫn đáng ghét kia vứt đi, bởi vì dùng sức quá lớn, ngón tay kiều nộn bị mài rách da, "Không sao đâu... chỉ cần em muốn... bất kể lúc nào anh cũng có thể giải trừ hôn ước. Nếu em thật sự không thích sự xuất hiện của cô ta, anh cũng có thể làm cô ta hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này."
"Anh đang nói nhảm cái gì vậy?" Hạ Vũ Trạch chịu hết nổi bộ dạng này của hắn, đấm cho hắn một cú. Mọi hành động của Tô Lam đối với anh đã sớm dập tắt một chút lửa tình còn sót lại mà anh dành cho hắn: "Nếu anh đã tự mình đưa ra lựa chọn thì phải có trách nhiệm với đối phương. Hơn nữa... khi anh quyết định đính hôn với chị dâu thì anh cũng đã vạch ra con đường mình phải đi rồi... Bây giờ anh có nói anh hối hận nhiều đến cỡ nào thì tôi cũng không thấy cảm động đâu, tôi chỉ thấy anh làm vậy là không công bằng với Tống Diên, chị ta thật sự rất yêu anh."
"Trước giờ anh chưa từng cần được cô ta yêu." Tô Lam gần như muốn khóc: "Anh vẫn luôn yêu em mà Vũ Trạch... Anh xin em đừng nói những lời như vậy, em có biết không, anh điên rồi, từ khi em ở bên thằng kia, anh liền không thể khống chế được chính mình nữa. Anh không thể trơ mắt nhìn em trai mình hôn môi với kẻ khác, lên giường với kẻ khác, đỏ mặt khi nghe kẻ khác nói lời âu yếm... Tất cả những thứ này vốn nên thuộc về anh, không phải sao? Em vốn nên yêu anh, không phải sao?"
Cổ họng Hạ Vũ Trạch có chút chua xót: "Anh biết hết rồi?"
Tô Lam đâu chỉ biết, mấy năm Hạ Vũ Trạch trưởng thành đều nằm trong tầm ngắm của hắn. Nếu bây giờ Hạ Vũ Trạch trở về lục soát phòng mình, nói không chừng còn có thể tìm thấy mấy chục cái camera mini và máy nghe trộm ở mọi góc phòng.
_______________
Chú thích:
Cỏ roi ngựa (马鞭草): còn có tên gọi khác là mã tiền thảo, có vị đắng, tính hơi mát, có công dụng hoạt huyết.