Kẻ Chi Phối Tâm Lý III

Chương 13: Bản năng (3)



Edit: Cải Trắng

[ Q2 ] Chương 13: Bản năng (3) – Thiếu nợ

" Giúp đỡ, kẻ yếu...." Trong miệng Đường Dật lẩm nhẩm nhiều lần hai từ này: " Mọi người có nhớ mấy năm trước từng xảy ra một vụ án không? "

Tần Uyên cũng nghĩ tới: " Thai phụ? "

" Đúng vậy, một thai phụ mang thai tới tháng thứ chín giả bộ bị đau bụng ở trên đường, sau đó cô ta lừa đem một cô gái về nhà. Cô ta để cho cô gái đó uống sữa chua trộn một ít thuốc vào bên trong. Cô ta để cho chồng mình cưỡng hiếp cô gái đó, sau đó cô ta tàn nhẫn giết hại cô gái đó, tôi nhớ là bọn họ cũng đem thi thể bỏ vào trong vali hành lý, sau đó vứt xác ra bên ngoài. "

Vào thời gian đó, vụ án này từng là đề tài nóng được xã hội quan tâm rất nhiều, Thạch Nguyên Phỉ cũng nhớ ra nó: " A! Là vụ án này! Người chồng này còn muốn làm chuyện đó với cả bạn học con gái mình cơ, đôi vợ chồng này đúng là không bằng cầm thú mà. "

" Người vợ này trước đó đã từng đi "trật đường ray" rồi nên cô ta mới cảm thấy chồng mình bị thua thiệt. Cô ta làm cách này là muốn bồi thường cho hắn, rồi cho tới lúc hai người đó bị bắt, cô ta vẫn cảm thấy mình nên xin lỗi chồng mình một câu. "

Triệu Cường nghe xong cảm thấy tam quan của mình sụp đổ rồi.

" Thua thiệt, đền bù. " Tần Uyên bình tĩnh nói: " Xem ra lần này chúng ta tìm được người tương tự như thế rồi. Hai kẻ tình nghi này chắc chắn có quan hệ vô cùng mật thiết với nhau, một kẻ ở bên ngoài phụ trách dụ dỗ mục tiêu, còn một người khác thì chủ yếu là thi hành chuyện tàn bạo đó. "

Sắc mặt Mộc Cửu lạnh tanh, cô tiếp lời anh: " Trong hai người đó có một người nắm quyền chủ động, người nắm quyền chủ động chính là người bị tàn tật ở chân đó, mà người làm cho hắn bị tàn tật là một người khác. "

" Vì cảm thấy thiếu nợ, cho nên có thể làm cho hắn bất cứ chuyện gì hắn muốn. "

***

Mười giờ tối.

Bởi vì phải tăng ca nên giờ này Điểm Tiểu Mạc mới rời khỏi công ty. Nửa tiếng sau, cô đi ra khỏi ga tàu điện ngầm, đi về hướng nhà mình, mới vừa đi qua một nút giao trên đường, cô bỗng nghe thấy tiếng đau khổ rên rỉ từ đâu đó truyền tới. Cô đi theo về phía âm thanh đó hai bước, cô liền thấy một người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh bồn hoa, tay đang che lấy ngực.

Tiểu Mạc thấy thế liền tiến nhanh thêm hai bước, thăm hỏi: " Dì ơi, dì có sao không vậy? Không có gì nghiêm trọng chứ? "

Vẻ mặt người phụ nữ trung niên đó khó chịu: " Tim, tim tôi khó chịu. "

Tim không thoải mái là việc rất nghiêm trọng đấy, mẹ của Tiểu Mạc cũng có bệnh tim, bởi vậy bên người cô lúc nào cũng đem theo một hộp thuốc trợ tim, cô lấy thuốc từ trong túi của mình ra: " Dì à, dì uống hai viên thuốc trợ tim này đi. "

Người phụ nữ trung niên đó nhận lấy viên thuốc, uống một hơi.

Đợi sau khi bà uống thuốc xong, Tiểu Mạc liền nhìn sắc mặt người phụ nữ trung niên đó: " Dì à, dì thấy đỡ hơn chút nào chưa? "

" Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn cháu nhé, cô gái nhỏ. "

Tiểu Mạc cười, lắc đầu: " Không có gì đâu ạ, việc nên làm mà. "

Người phụ nữ trung niên lại mở miệng: " Cái này, cô gái nhỏ, có thể nhờ cháu thêm một việc được không? "

" Dì à, dì nói đi. "

" Là như thế này, con trai dì chân không được tốt, không tiện để đi lại, nó hiện tại đang ở nhà chờ dì về, có thể nhờ cháu đưa dì về nhà được không? "

" Cái này..." Đã muộn như thế này rồi, Tiểu Mạc có hơi khó xử.

" Nhà dì cách đây cũng không xa. Chủ yếu là dì sợ đứa con này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thôi. " Nói nói một hồi, hốc mắt người phụ nữ trung niên hơi đỏ lên.

Bốn phía yên ắng, nếu bây giờ gọi xe cũng chưa chắc có xe để mà về, sợ người phụ nữ trung niên này lại tái phát bệnh tim, Tiểu Mạc cũng có chút không đành lòng. Tuy rằng giờ cô rất vội về nhà để nghỉ ngơi, nhưng đưa bà ấy về xong rồi về nhà cũng không tính là quá lâu, cô đồng ý: " Được, dì à, cháu đưa dì về nhà nhé, nhà dì ở chỗ nào thế? "

" Cảm ơn cháu nhé. "

Tiểu Mạc đỡ người phụ nữ trung niên đứng lên, thân thể của đối phương gần như dựa hết vào người cô. Một tay nắm chặt lấy cổ tay cô, như sợ cô sẽ đổi ý vậy.

Đi được một đoạn, phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng kêu to.

" Dì Lý? "

Bước chân của người phụ nữ trung niên đó dừng lại, bà nắm lấy tay cô càng chặt hơn, cô quay đầu lại nhìn, cô thấy được một người phụ nữ tóc ngắn tuổi cũng xấp xỉ tuổi cô. Người phụ nữ đó đang đi về phía cô.

" Dì Lý, hóa ra là dì thật sao? " Thấy sắc mặt bà không tốt, Cố An lo lắng hỏi: " Dì làm sao thế? "

Sắc mặt Lý Xuân Phương càng trắng thêm: " Dì vừa mới lên cơn đau tim, có một cô gái nhỏ tốt bụng tới giúp đỡ, cho dì uống thuốc, giờ còn chuẩn bị đưa dì về nhà nữa. "

" Dì Lý, đừng làm phiền người ta nữa, để cháu đưa dì về luôn. "

Lý Xuân Phương dường như muốn nói gì đó, nhưng Cố An lại nghiêng đầu nói với Tiểu Mạc trước: " Giao cho tôi đi, tôi với dì Lý ở chung một tiểu khu mà, cảm ơn cô nhé. "

" Không có gì đâu. " Tiểu Mạc thấy đối phương là người quen của người phụ nữ trung niên này, cô liền yên tâm rời đi.

Cố An đỡ lấy Lý Xuân Phương đi về hướng tiểu khu, đột nhiên cô nghĩ tới gì đó: " Dì Lý, sao trước đây cháu chưa từng nghe thấy dì bảo là tim gì không tốt. "

Trên mặt Lý Xuân Phương hiện lên một tia xấu hổ, bà ấp a ấp úng mở miệng: " Chắc, chắc là vì trời quá nóng rồi, dì thì cần trở về vội, cho nên tim cảm thấy không thoải mái. "

" Thế lần sau dì nên cẩn thận hơn, thuốc trợ tim tốt nhất là dì hãy mang theo bên người ý. "

" Ừ ừ. " Dì Lý thuận miệng trả lời.

" Lại nói nữa, cháu cũng lâu rồi không qua nhà dì thăm dì, con trai dì gần đây có khỏe không? " Cố An là người tình nguyện ở trong tiểu khu, thế nên cứ một thời gian cô lại tới nhà dì Lý để thăm, xem có cái gì cần hỗ trợ không, nhưng trong khoảng thời gian này công việc của cô quá bận, không cách nào lo được việc khác.

Nhắc tới con trai, sắc mặt của Lý Xuân Phương hơi biến đổi, nhưng mà Cố An đi chỉ chú ý phía trước nên không phát hiện ra điều này.

" Nó à, khá hơn nhiều rồi, gần đây tâm tình cũng tốt lên không ít. "

" Vậy thì thật tốt quá. "

Rất nhanh đã tới trước cửa nhà dì Lý. Vì để tiện cho con trai ra khỏi nhà nên dì Lý cố ý đem phòng ở đổi xuống tầng một, sau đó liền mua thêm một chiếc xe nhỏ để tiện đi đi lại lại. Sau khi xảy ra chuyện, bà lập tức bỏ lại công việc của mình mà về nhà chăm sóc con trai. Bà về hưu thì tiền trợ cấp mỗi tháng cũng không nhiều, có thể nói tất cả số tiền của bà đã đổ hết lên người con trai mình rồi, bà có thể nhịn ăn nhịn mặc, chỉ cần là yêu cầu của con trai, bà sẽ lập tức đáp ứng, có thể nói, vì con trai của mình, bà có thể làm tất cả.

Tới trước cửa, Lý Xuân Phương đẩy đẩy Cố An: " Làm phiền cháu rồi, Cố An, cháu mau trở về đi. "

" Không có việc gì đâu dì, để cháu đưa dì vào nhà đã. "

Lý Xuân Phương lại xua xua tay, có vẻ như bà không có kiên nhẫn, muốn chào tạm biệt cô rồi đi vào luôn: " Không cần không cần, cháu mau đi về đi, muộn thế này rồi không thể để bố mẹ cháu lo lắng được. "

Cố An thấy bà nói như vậy, cũng không ép bà nữa, cô liền tạm biệt rồi rời đi: " Vậy dì Lý, cháu đi trước, khoảng mấy ngày nữa,... "

Kẽo kẹt....

Lời nói bị tiếng cửa mở cắt ngang.

Hai người đồng thời quay đầu lại, cửa lớn chậm rãi được mở ra, phía sau cánh cửa là một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên xe lăn.

Khóe miệng hắn chậm rãi nhếch lên: " Mẹ, mẹ đã về rồi. "

" Con, con trai. "

Tầm mắt hắn di chuyển về phía người đứng đằng sau lưng mẹ mình, vẻ tươi cười trên mặt hắn càng đậm hơn: " Là chị Tiểu Cố sao, mẹ, sao mẹ không mời chị ấy vào nhà ngồi một lát chứ? "

Lý Xuân Phương nhìn vẻ mặt của con trai mình, môi bà hơi run lên: " Con trai, muộn quá rồi, con bé nên về nhà thôi. "

Không để ý tới mẹ mình nữa, Tưởng Thiên Trạch vẫn nhìn về phía Cố An: " Uống một chén trà cũng không mất nhiều thời gian đâu, chị Tiểu Cố, chị thấy có đúng không? "

Cố An gật đầu nói: " Đúng vậy, dù sao mai cũng là cuối tuần. "

Sau khi đi vào phòng, Cố An chủ động đẩy xe lăn giúp hắn: " Tiểu Trạch, gần đây sắc mặt cậu có vẻ không tồi nhỉ. "

Trên mặt Tưởng Thiên Trạch vẫn mang theo nét cười: " Đúng vậy, bởi vì gần đây tôi tìm được một trò chơi rất hay để làm. "

" Thật không? Thế thì không còn gì tốt hơn nữa. "

" Chị Tiểu Cố, đợi lúc nữa tôi sẽ cho chị xem chuyện mà tôi đang làm. "

" Được thôi. "

Cố An chỉ lo trò chuyện với Tưởng Thiên Trạch, cô không hề chú ý tới sắc mặt Lý Xuân Phương ở đằng sau, trên mặt bà là biểu cảm sợ hãi cùng giãy dụa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv