Lục Thiệu Vũ lảo đảo đứng dậy, hai mắt y đỏ như muốn chảy máu, trong tay cầm con dao nhặt được của Tần Lê Ca.
Quý Hiểu Vũ ở phía xa phun một ngụm máu, nhiều lần cố gắng đứng dậy nhưng không thể đứng lên khỏi mặt đất, cô ta trừng mắt, có chút hoảng sợ nhìn Lục Thiệu Vũ.
Bụng của Lục Thiệu Vũ vẫn đang tiếp tục to lên, người ngoài hành tinh dường như đang đấu đá lung tung bên trong, khiến bụng y nhìn vô cùng đáng sợ, nhưng Lục Thiệu Vũ dường như hoàn toàn không cảm nhận được nữa, không chút do dự cầm dao trong tay đâm thẳng vào bụng.
Con dao khuấy động trong bụng mấy lần, đã tống được người ngoài hành tinh màu xám ra, những người khác thấy cảnh tượng này đều vô thức dừng mọi động tác trên tay, ngơ ngác nhìn Lục Thiệu Vũ.
Máu chảy ra rất nhiều, Lục Thiệu Vũ vừa ấn bụng cầm máu, vừa lảo đảo đi về phía Quý Hiểu Vũ, nhất thời không có ai nghĩ đến việc ngăn cản y, chỉ nhìn y từng bước đến bên cạnh cô ta.
Người đàn ông tóc cam ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, lẩm bẩm: "Đây... Đây là một... Kẻ điên..."
Con dao sắc bén rạch xuống trước ngực Quý Hiểu Vũ một vết thương dài, bàn tay đẫm máu của Lục Thiệu Vũ nắm lấy người ngoài hành tinh vẫn đang chuyển động, nhét vào vết thương của Quý Hiểu Vũ.
Cảm giác vết thương bị mở ra, để người ngoài hành tinh chui vào quá đáng sợ, Quý Hiểu Vũ không khỏi cảm thấy đau đớn, hét lớn: "Đứng đó làm cái gì vậy! Ngăn hắn lại!"
Lúc này mới có người phản ứng lại, các thành viên đội H mới lao về phía Quý Hiểu Vũ, bắn về phía Lục Thiệu Vũ, Ân Duyệt phản ứng nhanh chóng, lập tức phóng ra vòng bảo vệ đỡ đạn cho Lục Thiệu Vũ.
Lục Thiệu Vũ như không để ý tới động tỉnh phía sau, y dùng một tay đè lên vết thương của Quý Hiểu Vũ, lại cúi đầu nhìn xuống chân Quý Hiểu Vũ, sau đó bỏ tay ra khỏi bụng cô ta, dùng dao đâm vào chân cô ta.
"A!" Quý Hiểu Vũ đau đớn kêu lên.
Các thành viên của đội H rất muốn qua bên Quý Hiểu Vũ, nhưng họ không thể làm gì, một người bị Từng Cầm ngăn lại, ba thành viên khác của đội S như thể dùng hết sức chặn họ lại, thậm chí vừa phân tâm bắn vài phát đạn, một thành viên trong đội suýt chút nữa bị Kỷ Vũ Hành đâm vào ngực.
Âm thanh lưỡi dao sắc bén xuyên qua cơ thể vang lên, chân Quý Hiểu Vũ bị đâm một lỗ, cơn đau khiến cô ta tỉnh táo, ngón tay khẽ cử động, hàng chục con sâu lập tức bò về phía Lục Thiệu Vũ.
Tần Lê Ca lập tức ra tay, dùng khiên bảo vệ màu bạc chặn trước người Lục Thiệu Vũ, đồng thời nhanh chóng đứng dậy, đi về phía Quý Hiểu Vũ.
Ngay khi hắn đến, khiên bảo vệ vỡ ra, một con sâu màu xám đen vẫy đôi cánh màu sặc sỡ lao về phía hắn.
Tần Lê Ca đã sớm chuẩn bị, lấy ra chiếc bình chứa con sâu lúc trước, ném về phía con sâu kia, chỉ thấy con sâu dừng lại một chút trên không rồi đuổi theo cái bình.
Những con sâu khác bị chặn lại bởi khiên bảo vệ, lúc này cả người Quý Hiểu Vũ đã đầy vết thương, hơi thở yếu ớt, ngực của cô ta căng phồng lạ thường, Lục Thiệu Vũ rốt cục cũng thành công nhét người ngoài hành tinh vào trong cơ thể cô ta.
Máu chảy từ bụng Lục Thiệu Vũ đã tụ lại thành một vũng máu trên mặt đất, nhưng y vẫn điên cuồng cầm dao đâm vào chân Quý Hiểu Vũ, Tần Lê Ca sợ hãi, nắm lấy tay y, muốn ngăn cản y: "A Vũ, đủ rồi."
Lục Thiệu Vũ không nói gì, nhưng động tác thì dừng lại, y quay đầu nhìn về phía Tần Lê Ca, hai mắt đã đỏ như máu.
"A Vũ, ngoan, em không sao, được chứ?" Tần Lê Ca nhẹ nhàng vuốt ve mặt y: "Anh có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Lục Thiệu Vũ nhìn hắn, nắm chặt con dao trong tay, giọng khàn khàn: "... Chưa xong."
Nói xong, y đột nhiên cầm dao đứng dậy, loạng choạng đi về phía người đàn ông tóc đen đang giằng co với Từng Cầm.
Lúc này y giống như một kẻ điên toàn thân đầy máu, không ai dám đến gần y, vì vậy người đàn ông tóc đen phát hiện mình bị tiếp cận, anh ta hoảng sợ đến mức muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Từng Cầm tiến lên một bước, lại chặn người đàn ông tóc đen lại, giễu cợt vài câu: "Sao vậy? Không phải anh rất giỏi sao? Nếu dám đánh anh Tần của tôi, tôi sẽ đánh chết anh!"
"Mày thì biết cái gì!" Người đàn ông tóc đen có chút suy sụp hét lên: "Mau để tao rời khỏi đây!"
Lục Thiệu Vũ đã từng bước đi tới, Tần Lê Ca đi theo phía sau y định mở miệng, muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng hắn thở dài.
Lần này hắn chắc chắn không thể ngăn được.
Nếu không ngăn được nên chỉ có thể làm kẻ ác.
Khoảnh khắc Lục Thiệu Vũ bước tới trước mặt người đàn ông tóc đen, Tần Lê Ca sử dụng sức mạnh tâm trí, dễ dàng khống chế người đàn ông tóc đen, khiến anh ta đứng yên tại chỗ trong chốc lát.
Lúc này, Lục Thiệu Vũ cầm dao, từ từ cắt đứt một bàn tay của người đàn ông tóc đen, trong khi máu bắn tung tóe, anh ta đã cử động trở lại trong trạng thái hoảng sợ.
Đoàng!
Một viên đạn bắn trúng ngực người đàn ông tóc đen trước khi anh ta kịp phản ứng, Tần Lê Ca từ phía sau đi tới, mỉm cười nhìn anh ta ngã xuống đất: "Con dao vừa rồi là của A Vũ, phát súng này là của tôi."
Hắn vừa nói, vừa vuốt mái tóc bị túm rối, kéo Lục Thiệu Vũ đi về phía Ân Duyệt.
Từng Cầm sững sờ đứng tại chỗ, cô cảm nhận được những ánh mắt của các đồng đội trong đội G đang nhìn về phía mình, lúc này cô dường như ý thức được điều gì đó, cả người lạnh toát.
Trận chiến của các thành viên khác đã kết thúc, đối thủ của Thích Linh đã bị cắt tứ chi, chỉ có thể hét lên và ngã gục trên mặt đất, đối thủ của Kỷ Vũ Hành bị cậu một đòn đánh bất tỉnh, tạm thời mất khả năng hành động.
Thành viên duy nhất của đội H còn đứng đối mặt với lá chắn ánh sáng liên tục của Ân Duyệt, anh ta nhìn những đồng đội đã ngã xuống, tuyệt vọng buông vũ khí trong tay, giơ hai tay lên nhận hua.
Kỷ Vũ Hành nhanh chóng hạ gục anh ta, Ân Duyệt thành công cuối cùng cũng có thời gian chạy về phía Lục Thiệu Vũ, nhanh chóng dùng sức mạnh ánh sáng chữa trị vết thương lớn ở bụng Lục Thiệu Vũ.
Sau một hồi im lặng, đội trưởng đội G Phác Diệp cố nén sự run rẩy trong giọng nói, hỏi: "Các cậu... Mới là đội S phải không?"
Chỉ trong vài phút, đội H đã bị tiêu diệt mà chỉ đội trưởng bị thương, ngoài đội S đứng đầu trong truyền thuyết ra, anh không thể nghĩ ra khả năng nào khác.
Tần Lê Ca đỡ Lục Thiệu Vũ đã bất tỉnh, nhắm mắt không nói, các đồng đội khác bảo vệ họ cũng im lặng.
Phác Diệp đợi một lúc cũng không nhận được câu trả lời, anh lạnh lùng nói: "Vậy thì đúng rồi, không ngờ chúng tôi lại bị lừa, chẳng lẽ sợ chúng tôi và đội H liên thủ đối phó với các anh sao? Các anh đoán không sai, nhưng với sức mạnh của các anh... Tôi thấy cho dù kết hợp lại cũng không thể đánh bại các anh."
"Không hẳn." Đồng đội Dương Thăng bên cạnh hừ lạnh: "Bọn họ bên kia chỉ còn bốn người, lại có một thương binh, chúng ta cũng bốn người, tại sao không thể thắng? Hơn nữa nhiệm vụ của chúng ta chỉ cần..." Cậu nhìn về phía tiến sĩ Bailey.
"Dương Thăng!" Phác Diệp hét lên ngăn cản cậu.
Tiến sĩ Bailey, người bị loại khỏi phạm vi tấn công, vẫn đang đợi ở đó không nhúc nhích, sự cạnh tranh giữa các đội dường như bị NPC coi là không tồn tại.
Từ thái độ của họ, cộng với những gì đội G đã nói trước đó, nhiệm vụ của họ có liên quan đến tiến sĩ Bailey, họ thuộc về phe ác, mục tiêu nhiệm vụ có khả năng nhất là giết tiến sĩ Bailey.
Trong trường hợp này, thật sự dễ dàng đạt được.
Tần Lê Ca ngước mắt lên, bất ngờ đối diện với ánh mắt của Từng Cầm, rất khó có thể hình dung được, nó chưa đựng những cảm xúc thất vọng, buồn bã, tuyệt vọng, thấy vậy hắn định mở miệng nói gì đó nhưng đều bị nghẹn lại trong cổ họng, không nói được lời nào.
Cô nhìn một lúc lâu mới khàn giọng hỏi: "Anh Tần, anh thật sự là đội S sao?"
Tần Lê Ca không nói gì, nhưng Dương Thăng đã lo lắng chửi rủa: "Này còn phải hỏi sao! Cô là kẻ ngốc à! Sự thật đã quá rõ ràng rồi!"
Từng Cầm lắc đầu, chỉ nhìn Tần Lê Ca, hỏi lại lần nữa: "Anh Tần, em chỉ nghe anh nói, anh thật sự là đội S sao?"
Thành viên đội S quay lại nhìn Tần Lê Ca, thấy vẻ mặt hắn không thoải mái như thường lệ, Thích Linh muốn thay mặt Tần Lê Ca trả lời: "Chúng tôi..."
"Đúng vậy." Tần Lê Ca nói, thanh âm rất nhẹ nhàng, nhìn về phía Từng Cầm: "Chúng tôi là đội S."
Từng Cầm nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng Tần Lê Ca là người đầu tiên rời mắt, cô dừng lại rồi cười gượng: "Em từng nghĩ rằng trên thế giới này tất cả mọi người đều sẽ thay đổi, chỉ trừ anh, anh Tần, chỉ có anh Tần là sẽ không thay đổi, thì ra em đã sai rồi."
Tần Lê Ca ngẩng đầu nhìn cô, móng tay đâm vào lòng bàn tay, hắn cảm giác được đau đớn, hắn thấp giọng nói: "Anh xin lỗi."
Từng Cầm lại lắc đầu, nói: "Anh không sao, là em sai."
Nói xong, cô quay đầu nhìn về phía các đồng đội khác, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: "Nhiệm vụ lần này chúng ta từ bỏ được không? Đội S đã cứu chúng ta, chúng ta cũng thấy sức mạnh của họ, coi như bọn họ chỉ còn lại bốn người, chúng ta cũng khó có thể thắng được."
"Từng Cầm, em đang nói gì vậy?" Phác Diệp nhíu mày.
Từng Cầm mím môi: "... Xin lỗi, mọi người quyết định đi."
Phác Diệp quay đầu lại nhìn các thành viên bên cạnh, cô gái tóc nâu Lam Lâm không nói gì, sắc mặt vẫn tái nhợt, cô là người chữa trị vết thương trong đội, lúc trước mọi người bị thương nặng, sau khi cô liều mạng để cứu họ, đến bây giờ cũng không thể hồi phục.
Dương Thăng đã tốn quá nhiều bom tự chế trong các trận chiến trước, có lẽ bây giờ cậu không còn nhiều vũ khí lắm. Từng Cầm thường dựa vào tốc độ của mình để đánh du kích, nếu thật sự muốn chiến đấu, chỉ có thể dựa vào anh và Dương Thăng để kiềm chế kẻ thù, còn Từng Cầm sẽ đi giết tiến sĩ Bailey.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Từng Cầm bây giờ, tinh thần có chút hoảng loạn và chán nản.
Phác Diệp nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Lê Ca: "Bỏ cuộc cũng không sao, nhưng chúng tôi nhất định phải đi cùng các anh, như vậy được chứ?" Ít nhất đi theo đội S, an toàn của bọn họ sẽ không có vấn đề gì.
"Được." Tần Lê Ca nhanh chóng trả lời.
Nói xong, hắn cúi xuống bế Lục Thiệu Vũ đã chữa trị xong, đi về phía tiến sĩ Bailey, sự im lặng khác thường của hắn khiến các thành viên khác của đội S nhất thời không dám lên tiếng, chỉ yên lặng đi theo sau.
Đội G do Phác Diệp dẫn đầu, theo đội S tiếp tục tiến về phía trước.
Đúng như dự đoán của đội G, việc đi theo đội S rất an toàn, trên đường khi họ vô số lần gặp phải người ngoài hành tinh, trước khi họ kịp phản ứng, Tần Lê Ca đã mở miệng cảnh báo trước, sau đó một nhóm người được huấn luyện nghiêm chỉnh tiêu diệt hết người ngoài hành tinh.
Nhưng trên thực tế, đội S không hề thoải mái như họ tưởng tượng, sau khi Lục Thiệu Vũ hôn mê, hàng phòng ngự của họ đã bị hỏng một lỗ hổng, Kỷ Vũ Hành đánh đầu, có vài lần Ân Duyệt suýt chút nữa bị người ngoài hành tinh lại gần, may mắn cô bé phản ứng nhanh tạo vòng bảo vệ kịp, nếu không cô bé có thể đã bị ký sinh giống như Lục Thiệu Vũ.
Họ khó khăn di chuyển đến chỗ tàu vũ trụ gặp nạn, khi họ vừa mới đến, mọi người nhìn thấy một phi thuyền hoàn toàn mới đậu bên cạnh con tàu vũ trụ đã bị phá hủy, một số người được trang bị vũ khí đầy đủ đang đứng canh gác bên cạnh phi thuyền, nhìn thấy bọn họ xuất hiện mới thở phào nhẹ nhõm.
Những người đó vội vàng gọi họ: "Nhanh! Tiến sĩ Bailey! Lối này!"
Tiến sĩ Bailey lập tức bước nhanh hơn, nhưng ngay khi cô vừa mới lên thuyền, toàn bộ mặt đất của hành tinh đột nhiên rung chuyển dữ dội, khiến mọi người khó có thể đứng vững.
Ân Duyệt hoảng sợ nắm lấy tay Thích Linh bên cạnh: "Sao, sao vậy! Đột nhiên có động đất!"
Tần Lê Ca ôm chặt Lục Thiệu Vũ, cảm nhận được sức mạnh dày đặc truyền đến từ sức mạnh tâm trí, hắn hít sâu một hơi, nói: "Là làn sóng người ngoài hành tinh... Đang đến."