Tôi quên. Ngủ một giấc tỉnh dậy phát hiện ra mình quên mất gì rồi. Tôi hiện tại, không mở được cửa nhà, không có điện thoại, không có tiền trong người, không biết mình ở đâu luôn. Hôm qua tức giận với kẻ điên kia mà tôi lại quên mất những thứ quan trọng như thế, số điện thoại Daeshim tôi không có. Đặt tay lên trán, tự tạo nghiệt không thể sống... trong nhà không có một chút đồ ăn nào, cũng may còn có nước. Tôi tuyệt vọng x2.
“Daeshim khốn kiếp” tôi rủa thầm “đi đâu rồi không biết nữa?”
Chẳng lẽ quên mất tôi? Không được, không được! Tôi lắc đầu xua cái suy nghĩ đáng sợ đó đi. Điện thoại tôi ở đâu nhỉ? Cả một đêm dung nạp ký ức của 3 phần vào với nhau, đầu óc tôi vẫn chưa thể tỉnh táo lắm. Điện thoại tôi ở....nhà? hôm qua trước khi tôi tỉnh lại đã xảy ra chuyện gì? Tua ngược thời gian lại, từ lúc rơi xuống biển, ở trong xe, cầm những tấm ảnh, dừng xe, đi trên đường,...bị nhét vào xe? Lôi đi xuống cầu thang một cách thô bạo? Gõ cửa phòng? Tôi nằm trên giường nghe nhạc? Khoan đã, còn nữa...đi từ hồ bơi về nhà, ngất đi, bị đẩy xuống hồ nước, Park Daeshim!!!!!! Tên khốn này! Lợi dụng lúc tôi chưa tỉnh lại dám đối xử với tôi tàn bạo như thế?? Tôi cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi, chỉ cần hắn ló cái mặt ra đây, nhất định tôi phải đánh cho một trận nhừ tử!!
“Đói quá” tôi nửa nằm nửa ngồi trên ghế, xoa xoa cái bụng đói meo “Còn đói hơn cả lúc bị kẹt lại trên núi nữa... lúc đó sao nhỉ? Chân bị kẹt vào tảng đá trong hang, không thoát ra được. Mình đã nhịn đói thật lâu, Hiên lúc đó dẫn quân đi tìm, trời mưa lớn như vậy. Sau đó Hiên...” cảm giác đau lòng dâng lên đột ngột, tôi xoa xoa đầu mũi, chua xót quá.
Khi đang chìm đắm trong bi thương, tiếng mở khóa cửa vang lên kéo tôi về hiện thực. Tôi sụt sịt mũi, quay ra cửa chào hỏi một câu
“Daeshim, về rồi sao?”
Tôi muốn hỏi lý do hắn bỏ đi cả ngày không quay lại, nhưng câu nói sắp sửa ra đến miệng lại nuốt ngược vào
“Cô là ai vậy ạ?”
“Điều này tôi phải hỏi cháu chứ? Đây là nhà con trai tôi” người phụ nữ đó bỏ kính râm xuống nhìn tôi một cách kiêu ngạo
“Dạ? Cô là mẹ của Park Daeshim ạ?” tôi cảm thấy không ổn rồi, vội vã đứng dậy “Cháu chào cô ạ, cháu không biết, thật thất lễ quá! mời cô ngồi ạ”
Người phụ nữ xinh đẹp đó chậm rãi ngồi xuống ghế, tôi vội đi lấy nước
“Mời cô uống nước ạ” tôi rót nước xong ngồi đối diện
Tên khốn Daeshim đi đâu rồi không biết, lệ trong tim của tôi chảy thành dòng suối rồi đây này. Cái ánh mắt kia giống ánh mắt mẹ chồng soi mói con dâu là vì sao chứ? Vì sao tôi lại phải ngồi đối diện với mẹ hiện tại của vị thanh mai trúc mã kia? Tôi cắn môi, ôm đầu mắng thầm, tên khốn này đem rắc rối gì đến đây??
“Hừm” người phụ nữ đó hắng giọng rồi hỏi tôi “Tên cô là gì?”
“Ah? Dạ? Han Jimin ạ” tôi giật bắn mình, vội vã trả lời
“Sinh năm nào?”
“1996 ạ”
“1996 hợp với 1993” mẹ hiện tại của Daeshim lẩm bẩm
“Dạ?”
“Không có gì, cháu đang đi học sao?”
“Dạ không, cháu đang đi làm ạ”
“Công việc của cháu là gì?”
“Cháu hiện đang là staff của một công ty giải trí ạ”
“Cháu quen biết Daeshim lâu chưa?”
“Dạ?” tôi suýt nữa bật ra câu trả lời mấy ngàn năm trước “cũng...mới đây thôi ạ”
“Mới đây?” mẹ hiện tại của Daeshim khoanh tay trước ngực nhìn tôi “Mới đây mà nó đưa về nhà sao? Còn cho mặc quần áo của nó nữa, chẳng lẽ hai đứa đã...?”
“MẸ!” Daeshim lao vào nhà, vội đến mức đầu đập vào cánh cửa
“Con làm gì mà phải vội vã vậy? Chẳng phải chỉ là mẹ đến nhà chơi thôi sao?”
Tôi và mẹ hiện tại của Daeshim quay ra nhìn hắn, Daeshim nháy nháy lông mày, hất mặt khe khẽ ra hiệu cho tôi. Gì thế? Tôi trợn mắt nhìn lại, nhe răng, dùng khẩu hình trả lời ‘không biết’
“Mẹ đến vội quá, con chưa dọn dẹp gì cả haha, hay giờ mẹ con mình ra ngoài đi dạo được chứ?”
Daeshim đi qua tôi, hồ hởi kéo tay mẹ hắn. Tôi thở phào nhẹ nhõm, hắn đến rồi, tự giải quyết đi! Trái tim nhỏ bé của tôi không chịu được ánh mắt soi mói này, quá đáng sợ!
“Park Daeshim! Ngồi xuống!”
“Dạ”
Tôi giật mình, quát sao? Vậy mà hắn ta nghe lời thật này, ngồi xuống ngay lập tức luôn. Người phụ nữ này...thú vị thật đấy.
“Ngồi sang bên kia!”
“Vâng”
Tôi vừa ngạc nhiên vừa buồn cười nhìn Daeshim ngoan ngoãn đi ngược trở lại, ngồi xuống bên cạnh mình
“Có chuyện gì thế?” tôi hạ thấp giọng khe khẽ hỏi
“Lát nữa ta sẽ giải thích sau” Daeshim cúi đầu thì thầm trả lời tôi
Không khí rơi vào tình trạng lúng túng ngại ngùng. Tôi mân mê tà áo sơ mi, rũ mắt, suy nghĩ cách đối phó.
“Hừm” mẹ Daeshim phá vỡ sự im lặng “Han Jimin, năm nay cháu 18 tuổi đúng không”
“Vâng, 18 tuổi Hàn ạ”
“Park Daeshim!”
Hai đứa tôi giật bắn mình, đáng sợ quá!
“Mẹ không quan tâm con yêu đương như thế nào, nhưng trẻ vị thành niên...trẻ vị thành niên mà con dám xuống tay à??”
“Dạ?” tôi nhìn Daeshim, hắn lại nhìn tôi, cái gì thế này?
“Mẹ dạy con như thế nào? Con còn....như vậy là phạm pháp đó có biết không hả? Yêu đương trong sáng có thể chấp nhận được, đằng này con còn với...” mẹ Daeshim chỉ vào tôi, vẻ mặt vừa tức giận vừa trông thật bất lực
“Có chuyện gì với cháu ạ?” tôi dè dặt hỏi lại
“Khoan đã! Mẹ, không như mẹ nghĩ đâu! Đợi con 5 phút!”
Daeshim giơ tay đầu hàng, nhanh như chớp kéo tay tôi chạy vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại.
“Có chuyện gì thế?” tôi hỏi
“Vừa nãy xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ ngươi đến, hỏi vài câu rồi ngươi chạy đến, thế thôi”
“Ngươi không nhận ra điều gì khác thường sao?”
“Có điều gì khác thường sao?” tôi nghiêng đầu hỏi lại hắn
“Ngươi chưa tiếp xúc với mẹ chồng bao giờ à?”
“Ngươi quên sao? Cuộc hôn nhân duy nhất của ta là với Hoa Dã Ngọc, cha mẹ chồng đều đã qua đời, sau đó ta dùng bản thể đi qua không thời gian khác nhau, không sinh ra, không chết đi, hơn nữa ta đi tìm Hiên, làm gì rảnh rỗi đi vướng vào mấy chuyện yêu đương vớ vẩn đó?”
“Xong rồi” Daeshim trượt người theo cánh cửa ngã xuống sàn nhà, mặt thẫn thờ “có lẽ mẹ ta hiểu nhầm ta với ngươi xảy ra chuyện rồi”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Ta và ngươi.... aizz, do ngươi mặc đồ của ta đó”
“Không mặc đồ của ngươi thì ta mặc thứ gì? Kẻ nào hôm qua ném ta xuống biển? Giờ ngươi còn ở đó dùng giọng trách móc ta sao??”
“Không được! Không được! Mẹ ta nói gì cũng không được nhận, nghe chưa? Lát nữa ta sẽ dụ mẹ rời đi, ngươi nhanh chóng chạy trốn”
“Còn điện thoại, ví tiền, quần áo, ta đều không có, ngươi bảo ta phải rời đi kiểu gì?”
“Đúng rồi” Daeshim ôm đầu ngồi trên sàn nhà “Phải làm sao bây giờ”
“Đi ra, dù sao ta và ngươi đâu có quan hệ gì, trốn tránh gì chứ” tôi liếc hắn “Ngươi làm như vậy càng đáng nghi hơn đó!”
“Vậy giờ phải làm sao?”
“Đi ra giải quyết! Giải thích là được rồi, sau đó đưa ta về nhà, ta cần thay quần áo. Ngươi đi cả ngày không quay lại ta đói muốn ngất luôn rồi!”
“Vậy sao? Xin lỗi, ta bận quá suýt nữa quên mất”
“Quên?” Tôi giơ tay đánh Daeshim, hắn nhanh chóng tránh né “Ngươi nhốt ta trong nhà còn có mặt mũi nói câu này sao? Điện thoại, tiền, đồ ăn, cái gì cũng không có, ngươi nghĩ ta không cần sống sao?”
“Được rồi, ta sai rồi! Sẽ đền bù cho ngươi được không? Mẹ ta còn ở ngoài kia kìa”
“Daeshim thật ngoan nha” tôi nhếch môi cười, kiễng chân xoa đầu hắn rồi nhanh chóng mở cửa bước ra
“Ngươi”
Không chạy nhanh chắc hắn đấm tôi mất, hắn ghét nhất là bị người khác xoa đầu khen ngoan, haha, tôi cười thầm, cho ngươi tức chết! Giận mà phải nhịn trong lòng, không dám phát tác ra ngoài, haha, cho ngươi trải nghiệm cái cảm giác tồi tệ này!
“Để cô phải đợi lâu rồi ạ” tôi đi ra ghế, mỉm cười nói
“Không sao, thảo luận xong rồi trả lời câu hỏi được chứ? Hai đứa ngồi xuống đi!”
“Vâng”
Daeshim và tôi ngồi đối diện với mẹ hắn, có chút căng thẳng
“Hai đứa quen nhau khi nào?”
“Lâu rồi ạ/ mới hôm qua ạ” Daeshim và tôi đồng thanh trả lời.
“Theo đúng thời gian là mới hôm qua” tôi đá chân hắn nhỏ giọng nhắc nhở
“Nhưng mới quen đã đưa về nhà, ngươi nghĩ mẹ ta chấp nhận câu trả lời này sao?” Daeshim thấp giọng trả lời tôi
“Là lâu rồi hay mới hôm qua?” mẹ hắn nheo mắt nhìn chúng tôi
“Là....mới hôm qua gặp lại, trước đây không tính là quen biết ạ haha” Daeshim lấp liếm
‘Tốt đó’ tôi cho hắn một dấu like trong đầu
“Oh...Hai đứa đang yêu đương sao?”
“Không phải/ không phải” lần này không lật xe được
“Oh, vậy à, vậy là chỉ....chỉ....”
“Chỉ...gì ạ?”
“Chỉ... Haizz” mẹ hắn ngập ngừng nói rồi quay sang bảo tôi “Vì là trẻ vị thành niên nên tôi không muốn mọi chuyện đi quá xa, chúng ta giải quyết trong êm đẹp nhé, cháu muốn bao nhiêu?”
“Dạ?” tôi ngẩn người, muốn bao nhiêu là sao? Chẳng lẽ...“Cô muốn hỏi..tiền ạ?”
“Đúng vậy”
“Ah, ra vậy, cháu muốn 2...” tôi vui vẻ muốn nói 200 triệu nhưng Daeshim lại bịt miệng tôi không cho nói nữa.
Làm trò gì vậy? Tên điên này, tay có sạch không mà lại đưa lên bịt miệng tôi?? Cơ hội kiếm tiền ngay trước mắt mà bị hắn dùng tay cản lại, tôi lắc đầu tránh né nhưng bàn tay to của hắn lại ghìm đầu tôi giữ nguyên một chỗ.
“Thật ra con và cô ấy đang hẹn hò ạ!”
Park Daeshim! Điên rồi à? Tôi không giãy ra được đành phải mở to mắt nhìn hắn
“Xin lỗi mẹ vì đã nói dối ạ, chúng con quen nhau đã lâu nhưng mới xác định tình cảm, cô ấy vẫn là trẻ vị thành niên nên chưa tiến xa hơn đâu ạ, mẹ đừng nghĩ nhiều, con trai mẹ vô cùng lí trí haha. Mẹ hãy yên tâm đi ạ! Hôm trước trời mưa nên con đưa quần áo cho cô ấy thay thôi, hoàn toàn không xảy ra chuyện gì!” hắn tuôn một tràng rồi quay lại nhìn tôi “Hả? Em nói gì cơ Jimin? Em đói bụng sao? Vậy chúng ta đi ăn nhé! Con xin phép, chúng con xin phép ạ”
Hắn tự biên tự diễn, tự ấn đầu tôi xuống chào rồi kẹp cổ tôi lôi ra ngoài, xuống thang máy, xuống tầng hầm, mở xe nhét tôi vào. Cả quá trình không đến 3 phút.
“Ngươi điên rồi à? Hẹn hò cái gì?”
“Ngươi đang là trẻ vị thành niên đó! Mẹ ta hiểu nhầm...hiểu nhầm ta phạm tội, ngươi còn chỉ biết kiếm tiền!!”
“Ta không biết, không biết!” tôi bịt tai lắc đầu “Đáng nhẽ kiếm được nhiều tiền rồi...tên phá đám này!!”
“Ta sẽ trả cho ngươi, được chưa!!” Hắn quay ra gào ngược lại tôi “Ngồi im! Ta đưa ngươi về nhà! Không ngồi ngoan đừng mơ về nhà”
Gì chứ! Lại giống như tôi có lỗi rồi?? Nhưng đang trên xe không được manh động, tôi ngoan ngoãn ngồi im, hít thở sâu, điều chỉnh hơi thở, lườm hắn một cái rồi khoanh tay, nhắm mắt dưỡng thần. Xe bắt đầu khởi động rời đi. Không khí trong xe muốn đóng băng, hắn vừa lái xe vừa vò đầu, còn tôi thì đang tự tiêu hóa cơn tức giận của mình, không ai nói chuyện, tôi cũng chẳng thèm nói chuyện với hắn! Hừ!
“Đến rồi, xuống đi!”
“Ok, ngươi cũng đi xuống! Ta dự cảm nhà của ta không tốt cho lắm, ngươi đi xuống, nhìn hậu quả!”
“Không đi!”
“Đi!” tôi xách tai kéo hắn ra khỏi xe
“Đau, bỏ ra! Đi, bỏ ra rồi ta đi, được chưa”
“Bồi thường thiệt hại!”
“Bồi thường, bồi thường”
“Hừ”
Tôi khoanh tay đi trước, Daeshim ôm bên tai bị tôi nhéo đỏ bừng đi theo sau, đến nơi, quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, cánh cửa mở toang, đồ đạc trong nhà bị lục tung lên, đồ có giá trị mất hết
“Ngài Park Daeshim? Ngài biết hậu quả do rời nhà không đóng cửa chưa ạ?” tôi nở nụ cười hiền lành nhìn hắn
“Là do nơi này không an toàn, ngươi đi có một đêm mà đã bị trộm đến thăm như vậy! Tại sao lại là lỗi do ta chứ?”
“Bồi thường!” tôi quát lên, túm tóc tên ngang ngược này “ngươi muốn trốn tránh?”
“Được rồi, đừng túm tóc! Đau... ngươi thống kê đồ đạc, ta trả lại cho ngươi được chưa?”
“Vậy mới phải chứ, bé ngoan” tôi lật mặt tươi cười xoa đầu hắn
“Jimin! Jimin! Em ở đâu vậy?”
Tôi giật mình nhìn ra ngoài cửa, có một người cầm điện thoại đứng trước cửa, mặt thể hiện rõ sự lo lắng, có vẻ như chạy rất lâu, đang đứng thở hồng hộc
“Ai vậy?” tôi hỏi nhỏ
“Bạn trai ngươi, Kim Jonghyun.”
Tiếng sét vang lên giữa bầu trời quang đãng, Kim.Jong.Hyun. xong rồi, tôi bối rối, tình trạng hiện tại, tôi vẫn đang để tay lên đầu Daeshim, quần áo tôi đang mặc, tư thế của chúng tôi, sáu con mắt nhìn nhau. Tôi....phải làm sao bây giờ?