“Nếu em cũng cảm nhận như anh, vào ngày mà em tìm thấy mảnh vỡ trong anh, xuất hiện trước mắt anh, anh sẽ mãi chờ đợi em
Anh sẽ mãi ở đây, khi mở đôi mắt này, ngay trước mắt anh, xin hãy ở đó, xin hãy là em...”
Chúng tôi công khai bên cạnh nhau với những người xung quanh, chú Han nhắc nhở không nên công khai trên mạng xã hội, tránh những rắc rối không đáng có, tôi đồng ý. Mọi người đều có vẻ bất ngờ, vì rõ ràng tôi không tỏ ra thân thiết với Jonghyun hay giữa hai người có bất kỳ sự mập mờ nào, bỗng nhiên một ngày tuyên bố hẹn hò với nhau. Đúng vậy, nguyên do có lẽ chỉ có hai chúng tôi biết. Những giấc mơ có lẽ bởi vì đã có lời giải rồi nên không hề xuất hiện nữa, thật thoải mái!
Tôi nắm tay Jonghyun đi dưới tán cây anh đào, những cánh hoa bay bay theo gió, trông thật thơ mộng
“Anh đã trải qua những gì trong suốt những năm vừa qua?”
“Anh đã đi tìm em rất lâu, nhưng mọi người đều nói em không tồn tại, giống như biến mất khỏi thế gian vậy, anh đã rất sợ hãi”
“Vậy sao? Sao lại như thế nhỉ?”
“Anh cũng không biết nữa, em rời đi vào một ngày mùa thu, cứ thế yên lặng biến mất khỏi thế gian này, nhưng không sao, hiện tại em vẫn ở nơi này, bên cạnh anh vậy là đủ rồi”
“Hyun ah, anh vất vả rồi, em xin lỗi”
“Qua vài năm, anh luôn đi tìm cho nhóm một con đường thoát ra, nhưng tình hình vẫn không hề khả quan chút nào, cuối cùng quyết định đánh cược một phen, cứu vớt nhóm, đồng thời tìm kiếm em trên thế gian này lâu hơn một chút”
“Anh sẽ thay đổi quá khứ, à không, hiện tại sao? Giống như anh thay đổi những chuyện em trải qua vậy?”
“Anh đã thử, nhưng em là điều duy nhất anh có thể thay đổi” Jonghyun nắm tay tôi thật chặt “Mọi thứ không hề khác biệt, số phận, âm nhạc của N5 cũng không thể thay đổi, khi biết được điều đó anh đã rất bất lực, thật may anh có thể giúp em tránh khỏi những tai nạn trước kia. Vậy là chuyến ngược thời gian của anh đã vô cùng đáng giá rồi”
“Vậy còn trước kia? Anh nhớ chuyện trước kia không?”
“Chuyện nào cơ?”
“Giống như, chúng ta của kiếp trước ấy?”
“Có sao? Anh không thấy, anh chỉ cố gắng quay trở lại năm 2014 để có thể gặp lại em một lần nữa”
“Anh liều thật đó, nếu như quay trở lại không gặp em nữa thì sao? Chờ đợi mãi cũng đâu phải chuyện tốt”
“Không sao cả, anh đã từng nghĩ đến trường hợp nếu như em không có ở đây thì sao? Cảm ơn Chúa vì đã khiến em xuất hiện trước mặt anh một lần nữa. Mà em nói chuyện kiếp trước là sao vậy?”
“À, không có gì, em chỉ muốn hỏi vậy thôi” tôi lảng đi, có vẻ như Jonghyun không hề có ấn tượng gì về chuyện kiếp trước “Ngày mai anh có lịch trình như thế nào vậy?”
“Anh đã viết một số lời rap, cần kết hợp với Dongho và một số người khác nữa, ngày mai sẽ làm beat”
“Anh biết trước chuyện tương lai rồi, vẫn không thể thay đổi được sao?”
“Không thể” Jonghyun lắc đầu “tất cả đều đã được sắp xếp sẵn từ trước, không thể thay đổi được gì”
“Đừng chán nản, rồi các anh cũng sẽ thành công mà, tuy hơi muộn một chút nhưng nếu hiện tại không cố gắng, sẽ chẳng có thứ gọi là sau này”
“Jimin, em đã ở đâu trong suốt thời gian qua vậy? Ngày nào anh cũng nhớ đến em”
“Em ở đâu sao?” tôi ngẩn người, tôi đã bỏ sót gì nhỉ? “Em không biết, không nhớ nổi”
“Vậy không cần nhớ nữa” Jonghyun mỉm cười xoa đầu tôi “chỉ cần biết Jimin của hiện tại sống rất tốt là đủ rồi”
“Em đang nghĩ, nếu anh hát thì thế nào nhỉ? Rapper cất tiếng lên, giọng chắc hẳn sẽ rất sexy luôn! Anh sẽ hát chứ?”
“Anh không có ý định hát đâu, giọng anh không thích hợp với hát cho lắm, sẽ rất khó nghe”
“Em không nghĩ thế, Jonghyun hát chắc chắn rất hay, anh thử hát đi”
“Nếu Jimin thích thì anh sẽ suy nghĩ về việc tập hát, được không?”
“Được” tôi cười hì hì ôm lấy cánh tay anh “mai anh sẽ tan làm lúc mấy giờ vậy?”
“Muộn nhất là tầm 7 rưỡi sẽ về, có chuyện gì sao?”
“Anh có muốn đi siêu thị với em không? Em muốn mua chút đồ, tiện thể nấu cho anh một bữa cơm”
“Woa, thật chứ? ‘Ngay cả tờ giấy trắng cùng nhau khiêng sẽ tốt hơn’ (hai người cùng hợp sức lại thì sẽ tốt hơn 1) , anh sẽ cùng em nấu cơm”
“Thành giao, anh không được đổi ý đâu đó”
Jonghyun chưa từng lỡ hẹn với tôi. Đúng giờ, Jonghyun tan làm, chúng tôi cùng nhau đi siêu thị, mua đồ về nấu ăn, mua một chút đồ ăn vặt nữa. Bởi vì anh của trước kia đối xử vô cùng tốt với tôi, hiện tại cũng chưa bao giờ để tôi phiền lòng nên tôi luôn tự nhủ rằng phải đối xử với chàng trai này thật tốt, bù đắp lại quãng thời gian trước kia, bù đắp lại những tổn thương tôi đã từng gây ra cho anh. Jonghyun tốt như vậy, có ai nỡ làm anh đau lòng sao?
“Jonghyun ah, em có một câu hỏi?”
“Uhm, em nói đi” Jonghyun vừa cúi đầu nhấc túi đồ lên vừa nói chuyện với tôi
“Câu ‘Nếu em cũng cảm nhận như anh, vào ngày mà em tìm thấy mảnh vỡ trong anh, xuất hiện trước mắt anh, anh sẽ mãi chờ đợi em’ anh viết khi nào vậy?”
“Anh cũng không nhớ rõ nữa, có lẽ là một ngày nhìn lên bầu trời cảm thấy rất nhớ em”
“Vậy em không tìm thấy mảnh vỡ nào, vậy có phải không ổn lắm không?”
“Không sao cả” Jonghyun xoa đầu tôi, mỉm cười “Bởi vì em đã trở lại, nên không sao cả, em vẫn là chính em”
“Oh”
Tôi nghiêng đầu nhìn Jonghyun, ánh đèn đường chiếu lên người anh có chút chân thật lại có chút mờ ảo. Người con trai rất đẹp trai này là người yêu của tôi.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Em đang nghĩ, woa, người đẹp trai như thế này lại trở thành người yêu của em, đây có phải là món quà Thượng Đế dành cho em không nhỉ?”
“Chắc chắn rồi”
“Ya, anh tự tin quá đấy” tôi bật cười đánh nhẹ vào cánh tay anh
“Người yêu của Jimin tất nhiên là đẹp trai rồi” Jonghyun cười
“Đi nhanh thôi, em đói muốn ngất xỉu luôn rồi! Đi, đi nhanh nào!” tôi giấu sự xấu hổ vào sau lưng, lùi lại về sau lưng đẩy Jonghyun tiến về phía trước...