Chiều hôm đó, bạn tôi rủ ra ngoài mua cơm, tôi đồng ý đi cùng. Chúng tôi dạo một vòng quanh các quán rồi mới vào quán bán cơm. Mọi chuyện rất bình thường, cho đến khi tôi mua cơm xong, bước ra ngoài. Cảm giác choáng váng, mắt hoa lên, mọi thứ trước mắt lóe sáng rồi mờ dần, tắt dần, đen một mảnh. Tôi không nhìn thấy gì nữa, không cảm nhận được gì nữa, cảm giác sắp ngất đi rồi, tôi cố gắng vịn tay vào bạn cùng phòng để đi đến ghế đá ngồi nghỉ. Tôi rơi vào trạng thái mù tạm thời, không biết xung quanh đang như thế nào, cả người uể oải, mệt mỏi rã rời.
Lúc tôi mở mắt ra, thứ đầu tiên tôi thấy là trần nhà trắng xóa, mùi thuốc sát trùng gai mũi. Tôi ngất một lúc mà nghiêm trọng vậy sao? Muốn chống tay ngồi dậy, nhưng cơn đau đầu khiến tôi không thể nhấc nổi tay chân lên, như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm vào. Y tá xuất hiện, mừng rỡ chúc mừng tôi. Thứ tiếng gì vậy? Nhưng tôi lại hiểu, bản năng thốt lên câu thì thào cũng là thứ tiếng đó. Có người vào nói chuyện với tôi, tôi không quen, nhưng lại có thể trả lời được những câu hỏi
“Con tên là gì?”
“Han Jimin”
“Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“16?”
“Con ngủ hai năm rồi, năm nay con 18 tuổi”
“Vậy sao?”
“Ai là người giám hộ của con?”
“Han Sungsoo”
“Số này là số mấy?”
“5”
“Rất tốt, không có tình trạng mất trí nhớ, trí lực rất tốt”
“Đây là đâu vậy?”
“Bệnh viện ngoại ô, từ lúc con rơi vào trạng thái ngủ say đã chuyển con ra đây, không khí thoáng mát trong lành. Jimin à, con cứ nghỉ ngơi thật tốt đi nhé! Sẽ liên lạc với người giám hộ của con nhanh thôi”
Tôi gật đầu
“Các chức năng của chân, tay cũng chưa thể hồi phục ngay được, cứ bình tĩnh luyện tập nhé!”
“Cảm ơn bác sĩ”
“Cố lên nhé! Con là kỳ tích đó! Mạnh mẽ lên!”
Bác sĩ xoa đầu tôi rồi ra ngoài, tôi ngẩn người nhìn ra cửa sổ. Tôi đang mơ? Hay là sự thật? Tôi nhéo một cái thật đau lên má, đau quá? đây là thật sao? Vậy những kí ức kia của tôi chỉ là ảo ảnh của giấc mơ? Tôi nhìn cánh tay gầy gò của mình, trông vừa xa lạ vừa quen thuộc. Đây là tay tôi sao? Tôi ngẩn người giơ cánh tay lên, lật đi lật lại
“Jimin à, trông rất khác đúng không? Con gầy đi rồi đó!”
Tôi ngẩn mặt lên, im lặng nhìn cô y tá, suy nghĩ một lát, trong đầu hiện lên một cái tên
“Cô Jeonji”
“Ừ, sao thế?”
“Trước đây con béo sao?”
“Không béo, trẻ nhỏ phải có da có thịt chút mới đáng yêu đúng không?” cô y tá vừa bỏ từng món ăn xuống bàn trên giường của tôi, vừa cười vừa nói “Hai năm con ngủ say, không ăn được gì nhiều, gầy đi mất rồi! Ôi cái cánh tay này, gầy quá rồi đó! Con mới tỉnh dậy chỉ ăn được một chút đồ này, cố gắng ăn thật ngon miệng nhé! Sau đó chúng ta sẽ từ từ tập luyện. Hồi phục không thể nhanh chóng trong vài ngày được đâu”
“Vâng, con sẽ ăn thật ngon miệng ạ”
Cô y tá để xong đồ ăn liền ra ngoài rồi. Tôi cố gắng điều khiển cánh tay, cầm lấy thìa, múc lên một thìa cháo loãng. Chầm chậm từ từ ăn từng thìa một, không cảm nhận được mùi vị, chỉ là ăn để sống thôi...
Tôi tỉnh dậy được một tuần. Trong đầu có rất nhiều tin tức, rất nhiều chuyện cảm thấy thật hoang đường, nhưng lại có những kí ức không rõ từ đâu, giấc mơ xa lạ, đan xen vào nhau. Rõ ràng tôi đang là sinh viên đại học, nhưng hiện tại tôi lại ở đây là một bệnh nhân đã sống thực vật hai năm, rõ ràng tôi ở một nơi khác, vậy mà hiện tại tôi lại ở đây. Tôi không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, đâu mới là ‘mơ’. Hiện tại của tôi, cảm giác mệt mỏi này rất chân thực, ngã xuống khi bắt đầu tập đi lại cũng đau là thật. Tôi có trí nhớ, có kí ức về nơi đây cùng những con người thân quen là thật, tôi có thể giao tiếp bằng thứ tiếng này bình thường, biết đọc, biết viết. Tôi đang ở hiện thực sao? Hay vẫn đang lạc trong giấc mơ?
“Jimin của chúng ta hồi phục rất tốt” cô Jeonji đẩy chiếc xe lăn đưa tôi đi ngắm hoàng hôn, hít thở không khí trong lành
“Đáng tiếc là vẫn chưa thể đi lại được”
“Không sao, chầm chậm học, con đã rất cố gắng rồi”
“Cô Jeonji vất vả rồi”
“Không sao, chăm sóc cho con từ bé đến lớn, chỉ cần con khỏe mạnh thì cô Jeonji đã thấy vui rồi”
“Có những chuyện nhìn lại đã thành quá khứ nhiều năm trước rồi”
“Jimin à, đừng đau lòng vì những chuyện cũ nữa, Jimin của chúng ta thật đáng yêu và xinh đẹp, sau này con phải sống thật rực rỡ đó!”
“Vâng, con sẽ cố gắng sống thật tốt” tôi mỉm cười, ngẩng lên nhìn bầu trời xanh thẳm vương một chút đỏ hồng của ánh nắng
“Han Sungsoo đã nhắn tin cho cô, nói rằng chờ cuối tuần sau con hồi phục tốt rồi sẽ đến đây đón con về”
“Vâng, con biết rồi ạ”
Tôi ngồi trên xe lăn, ngẩn ngơ ngắm nhìn hoàng hôn. Mặt trời mọc rồi lại lặn, ánh nắng chiếu lên người tôi như đang cố gắng chữa lành vết thương vậy, cả người dễ chịu, khoan khoái.