Tôi quay lại cung, muốn đến chính điện thì công công báo lão hồ ly đang ở thư phòng, lại phải vòng về ngự thư phòng. Theo sau tôi là một cái đuôi chậm chạp, tôi đã bực mình mà phải kéo tay hắn chạy cho nhanh, vậy mà lão hồ ly không chịu gặp tôi trước mà cho truyền Dã Ngọc vào. Ngàn dấu hỏi chấm bay quanh đầu tôi, lão hồ ly lại ấp ủ cái gì? Tôi đi đi đi lại ở ngoài, thi thoảng lại ngó vào cố nghe ngóng nhưng bất lực vì cách âm quá tốt cùng khoảng cách khá xa. Không biết mấy canh giờ trôi qua, lúc Dã Ngọc ra, cầm một bản thánh chỉ, nhìn tôi cười nhẹ một cái. Ý gì?? Tôi chưa kịp hỏi thì lão hồ ly đã gọi vào. Câu hỏi lên đến miệng lại nuốt vào, tôi không nhìn hắn nữa, đứng dậy đi vào trong. Lão hồ ly đang ngồi thưởng trà, mắt nhìn ra xa xa
“Lão hồ ly!”
“Không lớn không nhỏ, không biết tôn ti trật tự?” lão hồ ly cầm chén trà quayra lườm tôi “Lần trước vẫn còn quy củ lắm cơ mà? Quy củ của con đâu hết rồi?”
“Lão gia gia, ngài đừng phủ đầu câu chuyện lảng tránh con nữa! Tin đồn vớ vẩn ngài muốn làm gì? Lại không nói cho con một tiếng!”
“Không tung ra con còn không chạy nhanh về đó sao? Mẫu hậu nhớ con, muốn con về cung bồi”
“Không tin” tôi bĩu môi “Ngày mai nữa là con ra trận rồi, còn phải sắp xếp bao nhiêu thứ nữa đâu”
“Hơn nữa” lão hồ ly nhìn tôi, chầm chậm nói “kén rể cũng là một việc trọng đại, phải kiểm tra theo dõi từ lâu”
“Con sẽ không lấy”
“Nguyệt nhi, con nghe ta, đây là chuyện quốc gia trọng đại, đừng đùa giỡn, con phải biết lấy đại cục làm trọng”
“Tại sao cuộc hôn nhân của con lại là đại cục rồi?” tôi cười rộ lên nhìn lão hồ ly “lão hồ ly, ngài có thể coi trọng cảm xúc của đứa con gái duy nhất của ngài được không? Con chưa có ý định muốn lấy chồng, ngài thích kén rể thì kén rể, chọn tới chọn lui xong rồi con không lấy ngài làm gì được con?”
“Nguyệt nhi!” lão hồ ly tức giận rồi
“Hiên còn chưa xanh cỏ đâu, ngài đã bắt con đi tìm một người mới? Lão hồ ly, ngài có tim, con cũng có tim!” tôi không kiềm chế được âm lượng của mình, trong tim chịu đựng khắc chế bao lâu muốn bộc phát ra “Hiên đã ở cạnh con mười năm, ngài cũng đã khảo sát, đã thừa nhận rồi, tại sao còn muốn đổi ý? Chuyện hôn nhân của con, con sẽ tự quyết, mong ngài không phiền lòng”
Tôi nói xong, nhún người hành lễ, xoay người rời đi. Lão hồ ly đặt chén trà lên bàn, thở dài khe khẽ
“Nguyệt nhi, Hoàng tướng quân đã chết rồi, con cũng quên dần đi thôi”
Chân vừa nhấc lên bước khỏi thềm cửa, câu nói của lão hồ ly như một mũi dao đâm mạnh vào tim tôi, đau quá, nước mắt không nghe lời lại bắt đầu lã chã rơi. Tôi gạt nước mắt, xách làn váy chạy thật nhanh ra ngoài, Dã Ngọc đang đứng khoanh tay, dựa vào cây cột ở hành lang, nhắm nghiền mắt, tôi không quan tâm hắn ta, trong tim này đau quá, càng giấu diếm, càng dồn nén lại thì khi xé mở ra lại càng đau đớn. Tôi chạy rất lâu, chạy cho cảm giác hít thở không thông đè lên cảm giác đau đớn trong tâm này, cho nỗi đau này có thể ngưng lại một chút, lại ngoan ngoãn nằm yên một góc. Tôi chạy qua rất nhiều nơi, chạy qua rất nhiều cung nữ thị vệ, tất cả đều cúi đầu hành lễ, không một ai dám ngăn cản. Chạy rất lâu, rất lâu. Đến đầm sen, tôi dừng lại, bước chân vào đình nghỉ mát. Cơ thể vì chạy lâu mà mệt rã rời, tôi thở muốn đứt hơi. Nơi đây, là nơi chúng tôi quyết định bắt đầu bước chân vào cuộc sống của nhau. Tôi không khóc, là nước mắt cứ rơi, mặt tôi không cảm xúc rồi, chỉ là nước mắt không chịu ngưng lại, cứ rơi không ngừng. Hương lá sen thoang thoảng trong gió, cảnh vật đìu hiu nhưng lá sen thật kiên cường.
“Nếu em ngã xuống một lần nữa, anh sẽ đến cứu em chứ?” tôi nhìn cành sen phía xa, thì thầm “Anh sẽ quay về chứ? Em nhớ anh lắm, ngày nào cũng nhớ anh”
Tôi ngồi lên thanh chắn bằng gỗ trên đình, tay chạm vào lá sen phía xa, trong lòng tràn đầy cảm xúc tủi thân, thương cảm. Tôi nhớ Hiên, nhớ rõ từng chi tiết một, nhớ từng kỷ niệm một, vẻ ngoài lúc nào cũng tỏ ra không tim không phổi nhưng trong lòng lại nhớ rõ từng câu chuyện một. Nếu tôi ngã xuống đây, anh có trở lại không? Nghĩ mê mang như vậy, tôi nhắm mắt, để cả cơ thể tự do rơi xuống đầm sen. Nước lạnh buốt. Mùa đông đang dần qua nhưng nước vẫn lạnh vô cùng, thấm vào quần áo, ướt át, buốt lạnh. Nước lạnh làm tôi tỉnh táo, đánh tôi về hiện thực, tôi cười khổ, biết rất rõ những chuyện không có khả năng nhưng vẫn cứ hy vọng. Phía trên bờ đang loạn lên rồi, vì tôi ngã xuống hồ nước lạnh mà loạn lên rồi. Tôi nghe thấy, nhưng tôi không quan tâm, tôi có thể chết đuối sao? Tôi biết bơi, là Hiên dạy tôi biết bơi, tôi có thể vì rơi xuống nước mà nguy hiểm sao? Tôi nín thở, chìm xuống dưới mặt nước, muốn để làn nước lạnh này khiến mình tỉnh táo hơn chút. Suy cho cùng vẫn là nghĩ không thông, nghĩ không thông được.
Trên bờ vẫn xôn xao vô cùng, tôi nghe thấy có cung nữ kêu lên “Hoa công tử”. Hoa Dã Ngọc? Thật mất mặt quá, chuyện tự mình làm, tự mình chịu này không thể liên lụy hắn được. Tôi trồi lên mặt nước, cũng may, hắn đang định cởi áo xuống nước, nhìn thấy tôi trồi lên thì ngẩn người. Tôi vẫy tay với cung nữ
“Ngươi lấy cho ta áo khoác”
Tôi rời khỏi mặt nước, khoác lên áo choàng, cả người ướt át, nước chảy từ tóc xuống mặt, lên bờ còn lạnh hơn cả dưới nước. Tôi quay ra nhìn Dã Ngọc, thản nhiên nói
“Thật ngại quá, thất lễ rồi. Hoa quân sư chê cười rồi”
“Công chúa chơi vui là được” hắn cũng thản nhiên trả lời
“Vậy mời Hoa quân sư dạo chơi, ta về cung trước”
“Cung tiễn công chúa”
Dã Ngọc nhường đường cho tôi bước qua. Hồi cung, nước lạnh thấm vào da tôi, lạnh quá! Nước lạnh cũng hòa tan nước mắt của tôi đi rồi. Mệt quá! Tôi về cung, ngâm mình trong bồn tắm, nước nóng thật dễ chịu. Lúc thay quần áo xong thì thấy cung nữ bê trà gừng đến, bảo mẫu hậu tôi dặn dò, không được để bị cảm lạnh. Tôi cười nhẹ, nhận lấy bát canh, uống vài ngụm, trà gừng ấm nóng theo cổ họng chạy xuống bụng, dễ chịu thật. Tôi cầm giấy bút ra bàn nhỏ góc sân, nhìn khung cảnh xung quanh, vẽ ra khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ. Vẽ xong, hạ bút, tôi chạm tay vào đường nét trên khuôn mặt, cười khổ. Ánh nắng chiều yếu ớt xuyên qua cành cây, chiếu lên người tôi, tôi ngả lưng dựa vào ghế, nhắm mắt vào, ngủ một lát, ngủ một lát thôi.
[“Hiên, vụ án này ở Kinh đô em thấy khôn g đúng lắm”
“Vậy sao? Em nói xem?” Hiên nhìn tôi cười nhẹ nhàng
“Người này rõ ràng không phải tự tử, vết máu bầm này gây ra là tạo ra sau khi chết, hơn nữa tư thế treo cổ này rất kì lạ, không giống cách người bình thường có thể làm được”
“Đúng vậy, xung quanh người này có ân oán với họ Trương, tuy nhiên họ Trương này lại rất giàu có, vụ án này được xử vô cùng nhanh”
“Anh nghi ngờ có người đút lót? Tên quan tham này to gan thật đó!”
“Vì vậy án này không chỉ liên quan đến dân thường mà còn liên quan đến một bộ phận quan lại”]
[“Đừng ngâm người lâu quá”
“Nước ấm thật đó, sơn tuyền này là tốt nhất luôn, mùa đông ngày nào em cũng muốn ở đây”
“Anh đào nhỏ, em ngâm người đã hai canh giờ, phải lên thôi”
“Thật là, cho em ngâm người thêm một chút nữa”
“Không được, em không được tùy hứng với sức khỏe của mình như thế, em phải bảo vệ tốt bản thân”
“Được rồi được rồi, em lên đây, em sẽ bảo vệ bản thân thật tốt”]
Tôi giật mình tỉnh dậy, trời đã tối, tay vô thức sờ lên mặt, mặt khô ráo, tôi cứ ngỡ bản thân sẽ lại khóc, nhưng không, mắt ráo hoảnh. Bức tranh lên bàn gió thổi bay bay bị chặn giấy cản lại. Tôi cười nhẹ, gấp gọn bức tranh, cầm mực đi vào trong phòng. ‘không biết đến một ngày nào đó, thời gian sẽ khiến em quên đi gương mặt này?’
Đoàn người cỡi ngựa thẳng hướng Thái Hà. Chiêu cáo toàn dân, tôi đích thân ra trận, đúng hơn là dùng thân phận thật sự của mình ra trận, bên cạnh tôi là vị quân sư đã từng là thái tử Hoa Quốc, tài hoa phong nhã, mưu lược giỏi giang. Lão hồ ly phong cho Dã Ngọc là Đại Minh quân sư, quyền chỉ dưới một người, trên vạn người, ngay cả vị công chúa là tôi đây cũng sẽ phải nhún nhường. Quan lại ban đầu cũng phản đối, song thấy tôi không có ý kiến nên cũng yên lặng lại.