*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kẹo?
Là Nghiêm Tứ… Chủ động đưa kẹo cho mình?
Tích tụ vừa nãy trong lòng Tạ Chấp nháy mắt tan thành mây khói, cậu do dự một chút, nhận túi kẹo Nghiêm Tứ cho, từ bên trong lấy ra một viên.
Tạ Chấp đưa kẹo tới bên mép miệng: “Cảm ơn cậu.”
Nghiêm Tứ: “Không cần cảm ơn, là bạn cùng lớp cho.”
Tạ Chấp ngẩng đầu lên, nhìn bạn cùng lớp, nói: “Cảm ơn.”
Học sinh cả lớp một mặt biểu tình như thấy quỷ.
Cực kỳ lâu sau, trong đám người mới vang lên một giọng nam yếu ớt, chính là Vương Quý Tuyền ngồi chéo phía đằng sau Tạ Chấp.
Vương Quý Tuyền: “Không… Không cần cảm ơn.”
Tất cả mọi người liền nhìn Vương Quý Tuyền.
Ngầu đéttt!:))
Vương Quý Tuyền thật sự là bất tri bất giác đã lập nên lịch sử trong lớp!!
Là trang sử mà trong lịch sử lớp 11/7, rõ ràng là trang nổi bật nhất nhất nhất nhất!!
Từ hồi bắt đầu chia lớp lớp 11 đến bây giờ, bọn họ có ai nói chuyện với lớp trưởng được quá một câu sao? Không có!
Thứ nhất, bởi vì Tạ Chấp bản thân cao lãnh, thứ hai, mọi người cũng cảm thấy lớp trưởng khí chất xuất trần, không thể tùy tiện chia sẻ hay là bắt chuyện.
Nhưng bây giờ, chính lớp trưởng tuyệt thế xuất trần như vậy, lại có thể, lại có thể nhận đồ ăn người khác cho???
Nên ghen tị với Nghiêm Tứ hay Tạ Chấp hay Vương Quý Tuyền?!
Tạ Chấp không thấy biểu tình biến hoá của các bạn cùng lớp, cậu chỉ là cúi đầu, xé giấy gói kẹo ra.
Động tác cúi đầu của Tạ Chấp làm lộ ra chiếc gáy trắng nõn của cậu, Nghiêm Tứ cụp mắt, liếc mắt một cái là rõ mồn một.
Nghiêm Tứ chuyển tầm mắt.
Tạ Chấp lột giấy gói ra, cẩn thận đặt tờ giấy vào thùng rác nhỏ trên bàn rồi ngậm kẹo vào trong miệng.
Ngọt…
Tạ Chấp trong lòng nước mắt lưng tròng.
Kẹo idol tự tay cho thật sự rất ngọt!
Giống như tất cả tối tăm cùng không vui vẻ đều theo viên kẹo này hoà tan tại đầu lưỡi, bị chậm rãi tách ra. Nội tâm Tạ Chấp biến thành một vùng đất lớn phủ đầy cỏ Muhly hồng (*).
(*) Cỏ Muhly hồng, tên khoa học là Muhlenbergia capillaris, có màu hồng cực xinh luôn TvT.
Trời xanh, mây trắng, người tí hon trong lòng Tạ Chấp, ở trong mảnh đất cỏ Muhly phủ đầy màu tím hồng mộng mơ, chạy nhảy như bay, xoay tròn không ngừng nghỉ…
Loại ngọt này làm cho khuôn mặt bát phong bất động (*) của cậu cũng nứt ra một ít, đôi mắt uốn cong lên một độ cong không tầm thường (**).
(*) Con người thường giao động, thể hiện cảm xúc vui buồn rõ rệt trước những hoàn cảnh thuận nghịch của cuộc sống, còn gọi là tám cơn gió: Khi được lợi (lợi) thì vui mừng hớn hở, ngược lại khi bị mất mát, tổn hại (suy) thì buồn bã, tiếc nuối. Khi bị chê bai, chỉ trích (hủy) cảm thấy rất khó chịu nhưng khi được khen ngợi (dự) thì vui thích, hài lòng. Khi được mọi người xưng tán, tung hô (xưng) thì hả hê, ngất ngây hạnh phúc ngược lại khi bị chế diễu, vu khống (cơ) thì hậm hực, bức xúc không yên. Khi những điều không như ý ập đến (khổ) thì đau khổ, thở than và ngược lại khi mọi việc đều thuận lợi như ý (lạc) thì mừng rỡ, vui vẻ. Ý trong câu này là Tạ Chấp không dao động trước bất cứ điều gì mà mọi người thường dao động.
(**) Nghĩa là độ cong rõ rệt á.
Nghiêm Tứ cùng các bạn học tán gẫu, một tay chống trên bàn, nâng quai hàm, thời điểm thoáng liếc thấy tình cảnh này, môi hắn cũng thoáng nhếch lên.
***
Tạ Chấp kẹo còn chưa ăn xong, thầy giáo dạy toán liền đi vào, không quan tâm chuông vào giờ vang hay chưa vang, thước của thầy đập vào mặt bàn một cái, cúi đầu nói: “Vào tiết.”
Tạ Chấp ngậm kẹo, nuốt cũng không được, nhả ra cũng không xong, chỉ có thể đẩy kẹo sang một bên má, má phồng lên, mơ hồ nói: “Đứng lên.”
Tất cả mọi người nghe được một tiếng mơ hồ này.
Thầy toán trên bục giảng có chút chần chờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tạ Chấp cách ông có một khoảng.
Thầy giáo toán cận thị 800 độ cộng thêm cả loạn thị, căn bản xem không rõ lắm, chỉ cảm thấy mặt trái của Tạ Chấp có chút sưng: “Lớp trưởng làm sao vậy? Mặt sưng lên kìa.”
“Phụt…” Quần chúng ăn dưa biết được chân tướng trong lớp nhỏ giọng cười trêu.
Tạ Chấp nếu như mặt có thể đỏ, cũng sớm đã toàn thân đỏ lên! Thế nhưng lớp trưởng không có skill này, cậu chỉ có thể đứng ở đó, một bộ dáng mặt đầy bình tĩnh.
Thầy giáo toán rõ ràng không định tiếp tục dây dưa vấn đề này: “Chú ý thân thể, xin chào cả lớp.”
“Chúng——em——chào——thầy——ạ.”
***
Tạ Chấp một tiết số học này nghe cũng không nghe rõ.
Cậu đoan chính ngẩng đầu làm tư thế “Tôi đang nghiêm túc nghe thầy giáo giảng bài”, cúi đầu làm tư thế “Tôi đang nghiêm túc viết vở”, trên thực tế vấn đề đang ngẫm nghĩ chỉ có một —
Làm sao mới có thể làm cho kẹo tan chậm một chút.
Đầu tiên, cậu đặt ở bên trong quai hàm, ngậm lấy, chẳng qua không lâu sau Tạ Chấp cảm thấy như vậy thì kẹo lại tan quá nhanh, vì vậy liền đặt nó ở đầu lưỡi mình.
Đầu lưỡi Tạ Chấp nhẹ nhàng chuyển động cuốn lấy viên kẹo trong miệng, không nỡ khiến nó tan đi.
Mãi cho đến lúc chuông tan học vang lên, một chút chút kẹo cuối cùng cũng tan ra tại đầu lưỡi Tạ Chấp, chỉ còn lưu lại mùi sữa thơm ngọt ngào.
Thật ra kẹo sữa này đã tan lâu, nhưng mà — lâu hơn cả kẹo sữa chính là tiết toán của thầy giáo!
Vị thầy toán này như thể nháy mắt khi tiếng chuông tan học vang lên liền điếc, ông không nghe cũng không thấy học sinh lớp khác chạy nhanh, phát ra âm thanh vui vẻ ở bên ngoài, làm bộ không có gì xảy ra, nâng giọng của mình lên quãng tám.
“Các em, chúng ta nhìn xem cái điều kiện này!”
Các bạn học giận mà không dám nói gì, chỉ dám ở trong lòng nói: “Chúng em không muốn nhìn điều kiện, chúng em chỉ muốn tan học.”
Thầy toán cảm xúc mãnh liệt tràn trề mà lấy phấn vẽ trên bảng đen một đường, đó là một đường phụ tiêu chuẩn.
Thời điểm đường phụ hoàn mỹ của ông vẽ vào hình xong, cửa trước của phòng học bị một người đẩy ra.
Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt tập trung đến cửa trước.
Là Trương Đạt Khai mở cửa!
Có phải là giờ nghỉ giữa giờ được cứu rồi?! Hết thảy học sinh ưỡn thẳng eo lưng, chờ mong nhìn giáo viên chủ nhiệm ở cửa — giờ khắc này, hình tượng giáo viên chủ nhiệm trong mắt bọn họ nháy mắt trở nên cao to vĩ đại.
Trương Đạt Khai nhìn thầy toán trên bục giảng, lại nhìn mặt học sinh dưới bục giảng một chút, trong nháy mắt hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Thế nhưng —
Trương Đạt Khai làm một tư thế xin lỗi với thầy toán, nói: “Làm phiền rồi, chỉ xin nhờ thầy một phút.”
Ý tứ chính là, thầy cứ tiếp tục, tôi chống mắt lên xem!
Cũng chỉ là một người trợ Trụ vi ngược (*) thôi!
(*) Phụ người làm việc xấu
Thầy toán hài lòng gật gật đầu.
Cả lớp: “Haiz…”
“Haiz gì mà haiz, học cho tốt vào.” Trương Đạt Khai mắt uy hiếp lia một vòng qua các học sinh, cuối cùng ánh mắt ôn hoà rơi vào hai người cạnh cửa sổ.
“Bạn học Nghiêm, mời em ra ngoài một chút.” Trương Đạt Khai vẻ mặt ôn hòa nói.
“Dạ.” Nghiêm Tứ cười đáp lại, “Thưa thầy em tới ngay.”
Gọi Nghiêm Tứ? Đi đâu? Làm gì?
Tạ Chấp lặng lẽ vểnh tai lên, nỗ lực nắm bắt càng nhiều thông tin qua cuộc đối thoại ngắn này.
Ngay lúc này, Trương Đạt Khai liền điểm danh: “Lớp trưởng, em cũng vậy.”
***
Cùng Nghiêm Tứ! Đồng thời! Bị gọi vào văn phòng! Chỉ có hai người cùng giáo viên chủ nhiệm!
Làm tròn! Đây chính là kết hôn rồi aaa (*)!!!
(*) Đây là làm tròn tuổi (bé Chấp 17 Nghiêm Four 19, đều chưa tròn 22) để đi đăng kí kết hôn:)))))) Cả cụm 四舍五入结婚了 người ta hay dùng đây, xuất phát từ B trạm thì phải, được sử dụng khá nhiều trong ship cp, từa tựa meme “chúng tôi đều đồng ý rằng họ nên kết hôn mịa đi” •́ ‿,•̀ Thật ra cũng không chắc lắm nên ai biết thì giúp mình với ạ, mình cảm ơn.
Truyện vườn trường trước đây cậu từng viết đã biến thành một chiếc tẩu mã đăng (*) vòng tới vòng lui trong đầu cậu, có cả một dàn đồng ca đệm nhạc theo tình tiết (**) —
(*) Một loại đèn thường được dùng trong lễ hội, khá phổ biến thời xưa
(**) Xuất phát từ 走馬燈,燈馬走,燈熄馬停步 (Tẩu mã đăng, đăng tẩu mã, đăng tức mã đình bộ). Nghĩa là: Đèn kéo quân, quân kéo đèn, đèn tắt quân ngừng đi. Chuyện xưa xửa xừa xưa tóm lại là có một ông, con gái ông ấy dán dòng trên trước cửa ai đối được thì cưới. Thế là có một anh đối là 飛虎旗,旗虎飛,旗捲虎藏身 (Phi hổ kỳ, kỳ phi hổ, kỳ quyển hổ tàng thân). Nghĩa là: Cờ bay hổ, hổ bay cờ, cờ cuộn hổ ẩn mình. Anh thanh niên cưới được vợ, cùng lúc lại đỗ trạng nguyên, quả là hai niềm vui cùng lúc, “song hỷ lâm môn”. Từ ấy ra đời câu
“Vận may đối đáp thành song hỷ,
Cờ hổ, đèn quân kết vợ chồng.”
Vậy là hiểu ý bé Chấp rồi nhé, là đang tưởng tượng ra cảnh kết hôn đó⟵(๑¯◡¯๑) Dễ thương gì đâu hà~
Tạ Chấp phiêu phiêu đãng đãng như đã rời khỏi hồng trần, lột xác mà thành tiên.
Trương Đạt Khai cùng Nghiêm Tứ cũng không biết mấy thứ trong đầu Tạ Chấp đang não bổ lung ta lung tung.
Trương Đạt Khai yêu cầu Tạ Chấp và Nghiêm Tứ bê ghế nhựa lại đây ngồi, nhận thấy Tạ Chấp bước tới và cầm một cuốn sổ ghi chú, hết sức vừa lòng.
Không hổ là lớp trưởng tốt nhà mình! Thời điểm nào cũng đều có thể nghĩ tới chuyện “Trí nhớ tốt không bằng bút viết ra”.
“Được rồi, kêu hai em tới đây chính là muốn nói một chút về toàn bộ công việc quay chụp.” Trương Đạt Khai liếc mắt nhìn camera.
Tạ Chấp gật gật đầu, vào lúc này cậu mới chú ý tới, bên cạnh bọn họ đang có một camera đang quay, camera khác thì đang quay Nghiêm Tứ bên kia, Nghiêm Tứ rất thích ứng với ống kính, phi thường thả lỏng.
Mà Tạ Chấp chợt có chút cứng ngắc ——
Nghiêm Tứ nhìn liếc thấy sống lưng cương trực, thẳng tắp của cậu, giúp cậu che đi ống kính một chút.
Trương Đạt Khai và Tạ Chấp không có chú ý tới cái che chắn mang tính kỹ xảo này.
Trương Đạt Khai nói: “Chương trình này là mỗi tháng quay năm ngày, tổng cộng cắt thành mười tám tập và phát sóng trên TV.”
Tạ Chấp gật gật đầu.
Trương Đạt Khai: “Mặc dù là chủ yếu quay lại cuộc sống sinh hoạt vườn trường của minh tinh, nhưng cuộc sống vườn trường bình thản tư liệu sống có hạn, bởi vậy lần quay chụp này chủ yếu quay một tuần hoạt động quy mô lớn của trường.”
Trương Đạt Khai: “Bao gồm cả khóa định hướng huấn luyện việt dã off-road (*) trên vùng núi mà chúng ta sắp thực hiện, lễ hội thể thao vào cuối tháng tới, tạm thời sẽ được xác định vào tháng tới và bữa tiệc mừng năm mới cuối cùng.”
(*) Lái xe trên các con đường bằng cát, sỏi, đá, lòng sông, tuyết hoặc những địa hình hiểm trở khác.
Có tổng cộng bốn lễ hội kéo dài trong toàn bộ học kỳ, đánh dấu những nơi Tạ Chấp và Nghiêm Tứ có thể gặp nhau.
Hai người gật đầu, Tạ Chấp ghi chép lại.
Nghiêm Tứ có chút ngạc nhiên: “Huấn luyện việt dã off-road là sao vậy?”
Tạ Chấp ngay lập tức giải thích với hắn: “Đó là một dự án đào tạo mà trường sẽ thực hiện vào năm thứ hai của cấp ba. Chúng ta sẽ đến cơ sở đào tạo quanh năm, để trau dồi tinh thần làm việc chăm chỉ và can đảm, thách thức mọi khó khăn.”
Nghiêm Tứ “Ồ” một tiếng.
Trương Đạt Khai rất hài lòng với sự hiểu biết của lớp trưởng về trọng tâm hoạt động. Ông cũng nói: “Được rồi, bạn học Nghiêm và thầy đã nói xong. Giờ thì lớp trưởng sẽ được giao một số nhiệm vụ.”
Tạ Chấp vội vã đến gần.
Trương Đạt Khai cho cậu một tờ danh sách các nhiệm vụ, gồm đi đến hậu cần để thu thập quần áo mà lớp sử dụng vào ngày mai, phiếu ăn cho cả năm ngày, và kiểm tra số lượng ghế xe buýt sẽ đi vào ngày mai..
Trương Đạt Khai: “Thực ra tôi không đồng ý học sinh làm những chuyện này — Thế nhưng hiệu trưởng nói, đó chính là để rèn luyện năng lực của các cán bộ lớp, cho nên…”
Tạ Chấp: “Không sao thưa thầy, em có thể xử lý tốt.”
Trương Đạt Khai: “Ôi chao, hay là em gọi mấy cán bộ lớp còn lại đi cùng, quần áo có chút nặng.”
… Quên đi thôi.
Việc chuyển một vài thứ trở về phòng học đối với Tạ Chấp chẳng hề khó khăn, nhưng sắp xếp một đống người khác đi cùng cậu, việc này cũng quá quá là khó khăn.
Tạ Chấp lý do rất thỏa đáng: “Thôi ạ, không ảnh hưởng các bạn học tập.”
Thầy toán đang giảng một tiết quan trọng, Tạ Chấp không sợ bị lỡ, cậu tự học cũng có thể đọc hiểu.
Trương Đạt Khai cũng đang nghĩ tới lý do này: “Được, vậy chỉ một mình em đi thôi, đi chậm rãi, đừng có gấp.”
Giờ khắc này, một thanh âm từ tính vang lên bên cạnh: “Em và lớp trưởng cùng đi chứ.”
Trương Đạt Khai cùng Tạ Chấp đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Nghiêm Tứ vẫn ở trong phòng làm việc.
Nghiêm Tứ: “Em không sợ bị lỡ học tập, em đi giúp lớp trưởng khuân đồ.”
Một quả bom hạt nhân phát nổ trong não của Tạ Chấp, đưa người tí hon trong lòng cậu xông thẳng lên trời!!
Nghiêm Tứ không hổ là idol tui!! Được của ló, thật sự là được của lóoo:))
Tạ Chấp kiên cường không cần ôm một cái: “Không cần, tôi tự — “
Nghiêm Tứ nhìn về phía Tạ Chấp, bên trong đôi mắt lộ ra một phần oan ức, ba phần đáng thương: “Cậu muốn cự tuyệt tôi sao?”
Trên thế giới này làm sao có người có khả năng nhẫn tâm từ chối Nghiêm Tứ!!!!
Tạ Chấp nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cuối cùng nói: “Cảm ơn.”
***
Hai người thừa dịp đang có tiết đi về phòng lưu trữ hậu cần ở phía sau, ngôi trường đang chìm trong tiếng oang oang đọc sách, phòng hậu cần không có những học sinh khác.
Nhân viên quản lý đã sớm đếm xong hai hòm quần áo lớn, cộng với một gói giấy thông hành và một chồng phiếu ăn uống, tất cả được sắp xếp lại với nhau và mang ra để Tạ Chấp kiểm kê.
Tạ Chấp ôm eo đếm, eo thon gầy mà dài nhỏ eo hiển hiện khi đồng phục bị kéo lên lộ ra ở trước mặt Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ đứng ở phía sau Tạ Chấp, chạm vào hầu kết yên tĩnh thưởng thức, đôi môi có một vệt mỉm cười như ẩn như hiện.
Rất nhanh, Tạ Chấp liền kiểm kê số lượng xong.
“Được rồi.” Tạ Chấp nói với nhân viên quản lý nói, “Số lượng phù hợp.”
Nhân viên quản lý cười híp mắt: “Vậy là được, sai cũng không sao, trở về tìm tôi lấy thêm cũng được — ký tên đi.”
Tạ Chấp đi tới, ký tên lên trên giấy, chữ của cậu cũng thanh tú ưa nhìn, chữ y như người, nhưng kém xa loại chữ Khải Nghiêm Tứ đã luyện qua kia.
Tạ Chấp nghĩ tới đây, hơi nghiêng người, che không cho Nghiêm Tứ xem.
Nghiêm Tứ cũng không có nhìn cậu.
Thu hồi ánh mắt tán thưởng của mình, hắn đi tới bên cạnh hai hòm quần áo đằng kia, cực kì dễ dàng trực tiếp ôm lấy một trong chúng.
Tạ Chấp ký xong chữ quay người liền thấy cảnh này, vội vã đi hai bước về trước: “Đừng đừng đừng — cậu đặt xuống, tôi sẽ bê.”
“Tôi đặt xuống, cậu sẽ bê?” Nghiêm Tứ hỏi.
Tạ Chấp lập tức gật đầu: “Cái này quá nặng, không cẩn thận sẽ khiến cậu bị đè ngã.”
… Sẽ khiến ai bị đè ngã cơ? (*)
(*) Ờ thì, cái từ gốc là “áp hỏng” (压坏-Yā huài), có nghĩa là bị nghiền nát (mình sửa lại là đè ngã cho dễ hiểu), nhưng cũng đồng nghĩa với “crush ai đó” (cách phát âm cũng giống luôn) nên tui cá một cái đùi gà là tác giả đang chơi chữ ¯_( ͡° ͜ʖ ͡°)_/¯
Vừa nãy lấy sách còn có thể xem như là lớp trưởng săn sóc mình, thế nhưng bây giờ thì thật sự là miệt thị mình rồi.
Nghiêm Tứ cười cười, để hai cái hòm dựa vào tường, siết chặt cơ thể, lấy một một tay ra vỗ nhẹ vào cánh tay mảnh khảnh của Tạ Chấp trong bộ đồng phục học sinh..
Còn hơn cả hết thảy lời nói.
Nghiêm Tứ cho lớp trưởng một ánh mắt “Cậu hiểu ý tôi mà”, rồi lại ôm hai cái hòm, vững chãi mà đi.
Tạ Chấp vừa mới chuẩn bị cất bước đuổi theo, liền nghe thấy tiếng gọi của nhân viên quản lý.
“Ôi chao ôi chao, bạn học!” Nhân viên quản lý gọi.
Tạ Chấp quay người.
“Em quên cầm đồ này!” Nhân viên quản lý chỉ sang mặt đất bên cạnh, “Giấy thông hành cùng phiếu ăn lớp các em cũng không cần sao?”
***
Lúc Nghiêm Tứ khiêng hai cái hòm trở về, vừa vặn hết tiết thứ hai của môn toán.
Đã tan muộn hơn giờ thông thường 7 phút.
Tuy nhiên, thời điểm Nghiêm Tứ đi tới, vẫn là khiến cả lớp rít gào.
Lý Y Y trước hết kêu: “Trời ạ! Nghiêm Tứ cậu cũng quá khỏe rồi! Một người khiêng hai cái hòm!”
Nghiêm Tứ để hòm xuống dưới đất, phớt lờ “lời khen ngốk nghếk” này, quay đầu lại đi hai bước, bắt lại lớp trưởng đi theo hắn vào phòng học, cánh tay trái treo ở trên bả vai lớp trưởng, gần như vây cậu vào trong ngực.
Tạ Chấp nắm tờ phiếu ăn, có chút khẩn trương ngẩng đầu lên, nhìn Nghiêm Tứ gần trong gang tấc.
Nghiêm Tứ dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: