Vòng đấu loại diễn ra suông sẻ, rất nhanh đã chọn ra được 92 thí sinh khắp mọi miền lọt được vào vòng thứ hai. Khác với Lưu Ý chỉ tham gia chơi chơi cho vui không xem trọng thắng bại, Lưu Ngọc Luy nhốt mình trong phòng kí túc xá ba ngày, bế quan tu luyện, chuẩn bị vòng hai. Thứ cậu còn thiếu sót bây giờ là vốn hiểu biết về văn hóa âm nhạc ở Hàn Quốc, và xóa nạn mù chữ. Thể loại cuộc thi như thế nào cậu không đoán được, nhưng chắc là sẽ không đơn giản.
Nhưng có hai yếu tố có thể xác định, đầu tiên là giọng hát, thứ hai là khuôn mặt. Hai thứ này phải tỉ lệ thuận với nhau, không giống như các show giọng hát Việt chỉ quan trọng giọng hát không quan trọng ngoại hình thì Kpop đòi hỏi tài lẫn sắc phải vượt qua mong đợi.
Lưu Ngọc Luy tuy đã chăm chút bảo dưỡng, có đẹp thì đẹp, khuynh quốc khuynh thành chim sa ngụp lặn thì chưa tới tầm. Mỹ phẩm cũng chả phải thuốc thần, uống vào đùng một cái đẹp như thiên tiên.
Đứng cạnh Lưu Ý, cậu còn kém chút cá tính, đứng kế Jo Seo Yun thì thiếu chút dễ thương, chưa bàn đến Giang Noah lấn át chúng sinh, đến Lương Hàn Văn cũng có chút gọi là dầm sương dãi nắng thành thục ổn trọng. Tổ hợp lại, cậu có thể nói là rất bình thường trong đám anh em, trước kia thì xấu đau xấu đớn.
“…” Đột nhiên cô đơn quá.
Cậu làm gì có tiền mà đi phẩu thuật thẩm mỹ sửa mũi nâng cằm độn silicon…
Lưu Ngọc Luy nhìn mình trong gương, một đôi mắt, một cái miệng, một cái mũi, cảm thấy mình cũng có nét giống con người.
Cậu tự thắp sáng niềm tin lên cho mình, tích cực hướng về phía trước: “…Đẹp tự nhiên cũng là đẹp, đúng không? Tất nhiên ròi!” Cậu còn trẻ, còn có thể đẹp lên như chiều cao sẽ tăng lên vậy.
Lưu Ý nằm ở giường trên chơi game, nhịn không được ngó xuống: “…” Bị sao vậy nữa trời?
____________
Ngày kế sáng sớm.
Lâu đài của Giang Tuyệt.
Idol’s Universe không có hợp tác đội nhóm, không có tình bạn đẹp đẽ dìu dắt nhau cùng Debut, chỉ có đối thủ.
Khi bước vào cánh cổng lớn của nơi này, một cuộc chiến tranh giành vị trí cao nhất sẽ diễn ra từ thời khắc này, như cái tên Vũ Trụ Của Thần Tượng.
Từ cổng lớn dẫn vào trong lâu đài, được trải thảm một cái thảm màu bạc lấp lánh đắt tiền, hai bên đường còn trồng hoa hồng đỏ thẳm. Suốt chặng đường đi toàn là camera và nhân viên nội bộ, không khác gì được trải nghiệm quá trình đi thảm đỏ.
Đã có rất nhiều thí sinh ăn mặc đa dạng phong cách đi lướt qua ống kính, có người tự tin ngạo mạn có người rụt rè, nhưng ai cũng kiên định với mục tiêu phía trước.
Trở thành Idol.
Lưu Ngọc Luy nuốt nước miếng, trước khi xuất hiện trước ống kính chỉnh trang phục lại lần nữa. Cậu chọn mặc đồng phục, không phải cậu muốn tạo ấn tượng tốt khi làm học sinh ngoan, khiêm tốn hay gì, mà là vì đây là trường hợp hết sức quan trọng và trang trọng, đối với cậu thì là vậy. Hơn nữa, cậu còn nghĩ rằng nơi ghi hình sẽ là trường đại học nghiêm túc cơ, nhưng không ngờ lại là cung điện tráng lệ.
Đồng phục trường ở Hàn Quốc rất đẹp, chưa bao giờ hết hot, áo sơ mi trắng bên trong, thêm một lớp áo khoác mềm màu sáng, cuối cùng là mặc thêm một lớp áo vest, đeo một cái ba lô nhỏ trên vai nữa là hoàn hảo. Trời thu mát mẻ, cậu không hề thấy nóng chút nào.
“…” Lưu Ý đứng kế bên, nhìn cậu hết soi gương lại lấy lược chảy lại tóc lần thứ ba, buồn bực ngoáy mũi, bị cậu ghét bỏ lườm vài phát, thành thật lấy khăn tay lau lau. Cậu ta chỉ mới ở dơ có chút cũng phụng phịu, cũng đâu phải thiếu tiền cậu đâu.
Hai người được xếp đi chung vì đều xuất xứ cùng một công ty và cùng được một giám khảo đề cử vào top 100. Lưu Ý có hơn mười mấy triệu fans, nếu đi cùng cậu ta thì Lưu Ngọc Luy cũng được ké tí xíu nhiệt độ, nâng đỡ lẫn nhau. Dù cậu cảm thấy không cần thiết cho lắm, nhưng vẫn đồng ý tiếp nhận thiện chí của Lương Hàn Văn.
Sống chung một phòng kí túc xá với nhau ba ngày, cậu ta cũng đoán được tính tình hiện tại của Lưu Ngọc Luy.
Điệu, điệu lắm.
Chỉ là đi ra GS25 mua tí đồ ăn vặt cậu cũng phải soi gương 10 phút, thoa kem 5 phút, chọn đồ mặc 20 phút, làm tóc mất khoảng 15 phút nữa. Cậu ta chơi ba ván game đẩy trụ vẫn thấy cậu còn bận chọn đồ, còn xà quần hơn bạn gái chuẩn bị đi hẹn hò nữa.
“Hai bé Lưu, tới hai đứa kìa! Vào đi!”
MC ở hiện trường thân thiết gọi tên hai đứa nhỏ đang mắt to trừng mắt nhỏ với nhau. Một đứa dễ thương linh động, một đứa có cá tính cùng phong cách độc đáo, chắc chắn sẽ rất đáng mong đợi.
Trước đó hơn chín mươi thí sinh thông qua vòng loại được sắp xếp đi đầu, sau đó mới đến tám thí sinh vào với vé đặc biệt. Tám người này, có chút người giống với Lưu Ý đã có fans từ trước, không thì cũng là thần đồng nổi danh với năng khiếu âm nhạc, quay phim sẽ cố tình cho họ thêm màn ảnh để tăng hiệu quả chương trình.
Đối với bảy người còn lại là vinh dự, nhưng đối với Lưu Ngọc Luy thì chính là con dao hai lưỡi.
Một thí sinh chẳng có lấy một chút thành tựu hay người hâm mộ nào, dựa vào cái gì được ngồi chễm chệ trên cái ghế thứ 100 đó? Có đáng không vậy?
Lưu Ngọc Luy hít sâu, bắt đầu bước từng bước tự tin đi vào.
Lần này, chắc chắn phải được!