Các nhóm biểu diễn xếp theo trình độ từ thấp đến cao, 50 người chia thành 10 nhóm, mỗi nhóm biểu diễn gói gọn trong 5 phút không thể hơn, rất nhanh thì đến nhóm của Lưu Ngọc Luy.
Nhưng trước đó là nhóm của Chu Duyệt, Trần Minh Huy.
Lưu Ngọc Luy ngồi sau cánh gà xem bọn họ biểu diễn.
Nếu quay ngược trở về mười mấy năm trước khi cậu mới bước chân vào giới giải trí thì biểu hiện của Chu Duyệt và Trần Minh Huy có thể nói là tuyệt, có thể trở thành kình địch của cậu.
Nhưng đáng tiếc họ gặp phải Lưu Ngọc Luy.
Tinh Vy giải trí vì muốn vớt thật nhiều tiền từ Lưu Ngọc Ly, khóa học đào tạo gì cũng bắt cậu tham gia, học diễn viên đóng phim, học người mẫu
catwalk,...Khoảng thời gian đó đúng thật là địa ngục, nhưng cậu cũng phải nói tiếng cám ơn, không có họ thì không có cậu như bây giờ.
"Anh Luy...
"Bon em..."
Lưu Ngọc Luy quay đầu lại, bốn bạn nhỏ đội mình đang khẩn trương tới mặt đều tái.
Phần thi của Trần Minh Huy sắp xong, là đến lượt bọn họ.
Bọn họ không có kinh nghiệm biểu diễn trên sân khấu có thật nhiều người nhìn, thực tập sinh chưa debut chỉ biết luyện tập trong phòng đơn độc.
Mấy thí sinh khác cũng thế, bình thường không mắc lỗi, lên sân khấu thì hát lệch nhảy chậm, ngượng ngùng không biết giấu mặt đi đâu.
Bọn họ không run mới là lạ.
Lưu Ngọc Luy nổi lên tình thương của mẹ, tiêm cho mỗi người một mũi thuốc an thần: "Đừng khẩn trương, như bình thường phát huy. Nếu sai ở đâu, anh tới lấp." Dẫn dắt nhóm nhỏ này vào vòng sau.
Thứ hạng đánh giá của bốn người đều nằm trong top 30, thực lực đương nhiên không tệ, chỉ khuyết thiếu kinh nghiệm diễn trên sân khấu.
Ai cũng cần có cơ hội phát triển.
Nghe được lời của Lưu Ngọc Luy, bốn người lập tức có tinh thần, khẩn trương giảm đi nhiều.
Trong quá trình luyện tập, bọn họ mắc không ít lỗi nhỏ, nhưng cậu nhanh chóng cứu bổ, không những làm các bạn nhỏ kính phục mà làm tổ chương trình khen không ngớt.
Lưu Ngọc Luy rất giống một Idol đã từng làm dậy sóng tại nhiều chương trình.
"Nhóm 1, mời lên sàn!"
"Với ca khúc Drunk Dazed!"
Tới rồi!
Đây là nhóm của top 1, khán giả mong chờ, giám khảo cũng mong chờ.
Đèn chớp rồi lại tắt.
Một màu đỏ bao phủ cả sân khấu.
Âm nhạc bắt tai nổ tung vang lên, thân ảnh của 5 người xuất hiện.
"Thật rực rỡ và đẹp để làm sao-"
Đỏ và đen làm chủ đạo, phong cách nhạc Kpop bùng nổ, nhan sắc từng người lướt qua màn hình lớn.
Đến phiên Lưu Ngọc Luy cất tiếng, một đám người bộc phát ra tiếng thét chói tai.
"...Ở một thế giới không có luật lệ gò bó-"
Những màn biểu diễn trước chiến một, thì bây giờ chiến mười. Giai điệu của bài hát lẫn beat nhạc chiếm ưu thế to, xập xình xập xình.
Lưu Ngọc Luy đung đưa theo tiếng nhạc, không quên làm những động tác phụ như vén góc áo khoe cơ bụng, ánh mắt lưu luyến.
"Chói mắt quá baby à"
" Ánh hào quang từ chàng trai ấy~"
Các bạn nhỏ cũng rất phối hợp, năm ngày tuy ngắn nhưng cơ sở vẫn có, theo sự dẫn dắt của Lưu Ngọc Luy phát huy 120% công lực.
" Tôi có chút sợ hãi"
"Sợ một thế giới rung lắc như rượu trong ly"
Dù giọng hát của sấp nhỏ còn lạc nhịp, run rẩy đôi chút nhưng không ai quên lời.
Điệp khúc càng tuyệt, không bài hát nào giống, vũ đạo cũng dồn dập hơn.
"But I just wanna stayyyy~"
Khả năng phát âm tiếng Hàn của Lưu Ngọc Luy đã chuẩn không cần chỉnh, hát tiếng Anh càng tốt, như người dân bản địa.
Khán giả bên dưới dường như quên mất mình đến cổ vũ cho ai, không chớp mắt dỏng tai lắng nghe.
Âm nhạc như quả bom chấn màng tai, đỉnh cao của thể loại Hip hop và Pop, giọng hát của ca sĩ không đủ lực rất dễ bị âm thanh nuốt chửng. Nhóm Lưu Ngọc Luy cũng chỉ có mỗi mình cậu từ nhỏ luyện nốt cao phát huy vượt trội, so với nhạc nền còn cao hơn một bậc, bốn bạn nhỏ thì không thể, suýt nữa khóc hu hu trên sân khấu.
Lúc tập luyện bọn họ có thể giảm âm lượng, nhưng khi lên sân khấu thì âm thanh là do bên tổ chương trình xử lý, bọn họ không có quyền nhúng tay. Trừ phi bọn họ có năng lực và địa vị tuyệt đối trong giới giải trí, ai cũng sẽ nể mặt.
Lưu Ngọc Luy đã tận lực, bốn người cũng không kéo chân sau, động tác đồng bộ, tập trung cao độ.
Một bài hát chỉ có hơn ba phút mười lăm giây nhanh chóng kết thúc.
Năm người Lưu Ngọc Luy xếp thành hình giống năm em siêu nhân kết thúc bài.
Nhưng âm nhạc vẫn quanh quẩn trong tai trong đầu mỗi người, chưa hồi phục lại.
Bốn bạn nhỏ lại xếp thành một hàng ngang cúi chào, thấy không ai phản ứng, tiếng vỗ tay cũng không có, khẩn trương muốn khóc.
Ghế giám khảo chậm chạp vang lên tiếng vỗ tay, hơn trăm khán giả mới như bừng tỉnh, vội vàng nồng nhiệt cho một tràng pháo tay.
Đối với tân nhân mà nói, màn biểu diễn vừa rồi biểu hiện rất tốt, sạn nhiều nhưng cũng có kim cương.
Lưu Ngọc Luy trầm ổn mỉm cười, không có quá khích giống các bạn nhỏ, nhưng cũng vui vẻ vì được khán giả thích.
Lần ra quân này của Lưu Ngọc Luy, càng hoàn thiện hơn so với quá khứ.