*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
-
Đợt thi tháng đầu tiên của năm 12, thành tích của Hà Phi cứ gọi là thảm hại, tạch liền mấy môn, còn bị thầy cô bộ môn lần lượt gọi ra "nói chuyện riêng".
Nhất là giáo viên tiếng Anh còn tha thiết nói với hắn: "Hà Phi này, rõ ràng kì trước điểm Anh của em đã khá lên nhiều rồi mà. Hạ Dương đi thì em cũng nhụt chí luôn à? Cậu ấy mà biết em như vậy, đảm bảo sẽ thất vọng lắm đấy!"
Hà Phi càng nghe càng giận: "Anh em gì chứ! Ông đây không học!"
Giáo viên tiếng Anh: "..."
Hà Phi hùng hổ đạp cửa lao ra, đúng lúc đụng mặt Khương Tiểu Noãn tới lấy phiếu điểm.
Khương Tiểu Noãn cau mày, rốt cục không nhịn được bèn quay lại gọi hắn: "Hà Phi, tan học đừng về vội, tôi có cái này muốn đưa cậu."
Hảo cảm Hà Phi dành cho Khương Tiểu Noãn hết tụt xuống 0 giờ xuống âm, nhưng hắn cũng chưa đến nỗi sẽ gây sự với nữ sinh.
Hà Phi chỉ lạnh lùng hừ một tiếng với đối phương, tỏ ý đã biết.
Hôm ấy tan học, Khương Tiểu Noãn dẫn Hà Phi ra sau dãy nhà rồi mới cúi đầu móc túi lấy ra một phong thư.
Hà Phi: "..." Cái đệch! Hà Phi thiếu điều rớt cằm vì shock! Chẳng lẽ Khương Tiểu Noãn muốn tỏ tình với hắn?!
Chẳng lẽ bọn họ chính là bùng binh tình yêu siêu cẩu huyết trong truyền thuyết???
Hạ Dương thích Khương Tiểu Noãn, Khương Tiểu Noãn lại thích mình, trong khi mình thì thích... ấy không không!
Hà Phi không ngừng đấu tranh nội tâm, thậm chí còn nghĩ sẵn trước cả kịch bản từ chối. Tục ngữ dạy rồi, vợ bạn không thể đụng! Tuy Hạ Dương cũng chưa theo đuổi Khương Tiểu Noãn, nhưng đã là người Hạ Dương để ý, hắn tuyệt đối sẽ không xớ rớ, Hà Phi không phải một "người anh em" như vậy!
Hà Phi nắm tay chống môi, đang định mở lời thì Khương Tiểu Noãn đã nói trước: "Đây là bức thư Hạ Dương nhờ tôi giao cho cậu."
Hà Phi: "???"
Khương Tiểu Noãn đỏ mặt nói: "Vốn dĩ cậu ấy nhờ tôi để đến Lễ tình nhân năm sau hẵng đưa cậu."
Hà Phi: "..." Lễ, lễ tình nhân?
Khương Tiểu Noãn: "Nhưng coi bộ tình hình cậu gần đây, ừm, không được tốt cho lắm, cho nên tôi quyết định đưa luôn. Cậu cầm về đọc đi, đừng giận Hạ Dương, giữa bọn tôi không có gì như cậu nghĩ đâu."
Hà Phi nhận lấy phong thư, lại ấp úng hỏi: "Cậu, cậu ta không nói gì khác nữa à?"
Khương Tiểu Noãn ngẩng lên nhìn Hà Phi, nở nụ cười ấm áp mà kì quái: "Không cần tôi nói đâu, cậu cứ về đọc thư là biết."
Nhìn nụ cười kia, Hà Phi không khỏi nổi da gà toàn thân.
Hắn vội vàng bỏ thư vào cặp rồi khóa lại, cả đường về nhà cứ như thể đang giấu diếm tang chứng vật chứng gì.
Mãi đến khi lỉnh về phòng rồi, Hà Phi mới hí húi lấy thứ kia ra đặt lên bàn.
Hai tay còn chắp trước ngực, chà tới chà lui...
Trong này rốt cục là gì đây? Mẹ nó lại còn dặn phải tới lễ tình nhân mới được đưa...
Hà Phi nhìn phong thư một hồi, mặt mũi cũng dần dần đỏ lên.
Hắn hít sâu một hơi, xé mở.
Bên trong có đúng một tờ giấy.
Chính giữa chỉ viết một câu thơ ngắn ngủn—
"Chỉ nguyện lòng người cũng như ta, tuyệt đối sẽ không phụ tâm tình."
Cái đệch! (0 /// 0)
Quả nhiên vẫn không ưa nổi thanh niên văn nghệ sĩ!
Mặt sau bức thư còn một câu. "Cố gắng học cho tốt. Tớ chờ cậu ở Canada. Nếu nhớ thì gọi vào số này: XXXXXXX"
Hà Phi: "..."
Thả thính xong chạy thế à! Ai thèm qua cái vùng căn tri hẻo lánh của cậu chứ mà Canada!
Hà Phi trầm mặc nhìn bức thư, lát sau mới lôi ra cuốn sách tiếng Anh đã bị bỏ hoang bấy lâu nay, vừa quệt mắt vừa bắt đầu học từ: "Comedy, comedy..."