- Á……Á…….C..ô…c..ô…là….ai….?
Một tiếng hét thất thanh vang lên bởi sự xuất hiện của ma nữ đang treo lơ lững trên trần nhà. Tiếng hét ấy là của Mạc Đình Quân, chàng trai 17t. Cậu bị con ma kia dọa cho xanh cả mặt không nói nên lời.Ma nữ kia nhìn cậu lắc đầu đáp:
- Ông trời thật quá bất công, đều chết cùng lúc mà khi trọng sinh anh lại trở thành con người sống tự do tự tại, còn tôi phải là con ma vất vưởng như vậy. Tôi hù chết anh, tên đáng ghét….
Đình Quân sợ hãi ngậm ngừng:
- Ma..mà cũng.. biết nói chuyện.. sao..? Không không chắc chắn là mình đang hoa mắt, mình học nhiều quá nên sinh ra ảo tưởng thôi….
Tự an ủi mình nhưng bản thân cậu vẫn cảm thấy lạnh cả sống lưng, ma nữ kia quả thật đáng sợ. Mặt mũi nhem nhuốc, tóc bù xù cả lên. Ma nữ thấy cậu chùm chăn kín mít mặt thì bay lại gần thỏ thẻ:
- Cậu tưởng mất kí ức là trốn được tôi sao, đừng có mà mơ. Tôi sẽ ám cậu đến khi nào những kẻ hại tôi phải chết. Một người vốn dĩ xinh đẹp như tôi sẽ không thể chịu đựng được bộ dạng xấu xí này. Cậu cứ thong thả đi, hôm nay tôi sẽ tha cho cậu. Hứ!
Không nghe thấy tiếng động gì nữa, Đình Quân mới chậm chậm kéo chăn xuống. Lúc này ma nữ đã bay đi đâu mất nên cậu nghĩ mình chỉ tưởng tượng rồi chìm sâu vào giấc ngủ.Sáng hôm sau, khi thức dậy đập vào mắt cậu là gương mặt nhợt nhạt của ma nữ tối qua. Cậu trợn mắt hãi hùng, chưa kịp cất lời thì ma nữ chen vào:
- Nhìn cái gì mà nhìn! Mau đốt tiền với quần áo xuống đây cho tôi. Tôi đã quá tàn tạ, dù có chết tôi cũng phải là con ma xinh đẹp và giàu có nhất. Lẹ lên đi, đừng có trố mắt nữa..
Có vẻ lần hai gặp phải con ma này, cậu đã không còn quá sợ hãi như trước.Đình Quân lấy lại bình tĩnh đứng trước mặt ma nữ hỏi:
- Cô là ai mà sai khiến tôi như vậy? Rõ ràng tôi không hề quen biết mà cô cứ ám theo tôi hoài, phiền chết đi được!
Ma nữ nghiến răng tức giận:
- Con mẹ nó! Là tại ai ngu ngốc kéo tôi nhảy xuống sông để giờ tôi phải như vậy, tôi không lấy mạng anh là may cho anh lắm, ở đó mà còn bảo tôi phiền. Không nói nhiều nữa, nếu hôm nay anh không đốt những thứ tôi cần xuống thì tối nay anh cũng không cần ngủ đâu.
Đình Quân thật sự không thể hiểu cô nói gì, nhưng cậu cũng sợ cô sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của bản thân nên cậu cũng đành làm theo ý cô vậy. Nhận được những gì mình mong muốn thì ma nữ cũng tươi tắn hơn cả, cô lấy số tiền đó để chăm chút cho bản thân. Đừng tưởng không còn sống nữa thì không thể chăm sóc bản thân. Địa phủ căn bản có hết những gì trần gian sở hữu chỉ có điều là dành cho người chết mà thôi. Mà ma nữ kia kiếp trước vốn dĩ là một diễn viên trẻ xinh đẹp luôn được các đại gia săn đón nên làm sao chịu được bộ dạng xấu xí này chứ.
Đình Quân ngỡ làm theo những gì ma nữ yêu cầu thì cô sẽ buông tha cho mình, nhưng cậu chẳng ngờ được cô không những không tha mà còn bám riết cậu khắp mọi nơi. Trên đường đến trường cậu tức tối:
- Tôi đã làm theo những gì cô muốn tại sao còn chưa buông tha cho tôi nữa chứ?
Ma nữ thản nhiên đáp:
- Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới hiểu đây? Anh là người kéo tôi chết, bây giờ anh bắt buộc phải hợp tác với tôi tìm ra kẻ chủ mưu thật sự. Có lẽ bây giờ anh không nhớ gì, nhưng anh yên tâm tôi sẽ tìm mọi cách khiến anh nhớ lại.
Đình Quân ngờ vực trước lời nói của ma nữ:
- Cô không những là một con ma xấu xí lại còn bị điên nữa, làm sao để tôi phải tin tưởng cô?
Con ma kia hết cách bày tỏ:
- Anh phải tin tưởng tôi chứ, yên tâm tôi sẽ không làm hại anh và giúp thật thăng tiến trong sự nghiệp. Tôi không nói xuông đâu, kiếp trước người đàn ông nào ở cạnh tôi thì sự nghiệp cũng phất lên như diều gặp gió
Đình Quân chẳng thèm nghe những lời nói nhăn nói cuội của cô nữa, nhưng cậu cũng không phản kháng chuyện cô bám theo, có lẽ cậu đã tạm chấp nhận lời nói của cô như muốn khám phá thêm nhiều điều. Cậu cứ sinh hoạt như bình thường, xem những lời nói luyên thuyên của cô như là không khí.