Từ sau buổi tiệc sinh nhật, Cố Thanh Ninh cũng mời Tôn Lan Thấm mấy lần nhưng đều bị từ chối. Nàng cảm thấy hơi kì lạ, dù sao trước giờ vẫn không hề có chuyện như thế. Nàng bảo Xuân Anh dùng danh nghĩa đưa điểm tâm mà đi đến phủ của đối phương, nhưng Tôn Lan Thấm lại không lộ mặt, chỉ cho nha hoàn nhắn nói xin lỗi.
Kể từ đó, Cố Thanh Ninh càng lo lắng hơn, lo có phải Tôn Lan Thấm xảy ra chuyện gì không, nên đích thân đến cửa tìm nàng.
Người tiếp đãi Cố Thanh Ninh chính là mẹ kế của Tôn Lan Thấm, mẹ kế của Tôn Lan Thấm hơi lạnh nhạt nhưng cũng không làm khó Cố Thanh Ninh, rất vui vẻ cho người dẫn nàng đến phòng của Tôn Lan Thấm.
Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Ninh đi tới khuê phòng của Tôn Lan Thấm, trong phòng rất sạch sẽ, có không ít đồ trang trí do Tôn Lan Thấm thêu mà đồ bày trí. Bên trong còn có tú phòng đặc biệt, nhưng không bày biện nhiều, nhìn có vẻ rất đơn giản.
Tôn Lan Thấm biết nàng tới thì vội vàng ra đón. Nàng ấy mặc áo cũ, tóc cũng búi lỏng ở sau đầu, cho dù nhìn có vẻ tiều tụy nhưng cũng không giống có bệnh, cũng không giống bị ngược đãi gì đó.
Tôn Lan Thấm cho nha hoàn hầu hạ lui xuống, rồi kéo Cố Thanh Ninh vào phòng. Trên giường bày chiếc hà bao đang thêu được phân nửa, xem ra trước khi Cố Thanh Ninh tới thì nàng đang thêu cái này.
Tôn Lan Thấm dọn dẹp lại giường chiếu xốc xếch, hơi lúng túng nói: “Sớm biết muội muốn qua thì ta đã dọn dẹp phòng một chút rồi.”
Cố Thanh Ninh cười cười đi qua cầm hà bao lên: “Tỷ định thêu gì thế?”
Tôn Lan Thấm noi: “Thanh Chỉ tỷ sắp thành hôn, ta cũng không có gì để tặng nên muốn thêu mấy chiếc hà bao để tỷ ấy dùng khen thưởng cũng được.”
Cố Thanh Ninh nhìn hình thêu tinh xảo trên đó, cười nói: “Tỷ cũng có lòng, hà bao thêu tinh xảo như thế đại tỷ không nỡ dùng để khen thưởng đâu!”
Tôn Lan Thấm cũng hơi ngượng ngùng cười lên.
Hai người bàn chuyện thêu thùa một hồi lâu, Cố Thanh Ninh mới nửa thật nửa giả nói: “Cho dù vội vàng làm lễ vật cho đại tỷ cũng không cần nhốt mình trong nhà không ra khỏi cửa chứ! Ta còn lo có phải tỷ xảy ra chuyện gì không?”
Tôn Lan Thấm mấp máy môi, tỏ vẻ áy náy: “Khiến muội bận lòng.”
Cố Thanh Ninh thấy nét mặt của nàng đã biết có nội tình, nên kéo nàng cùng ngồi xuống: “Có chuyện gì tỷ nói đi, cho dù ta không có cách giúp tỷ giải quyết thì cũng có thể cùng tỷ nghĩ cách, đúng không?”
Lúc này, Tôn Lan Thấm mới nói ra chân tướng.
Thì ra tuổi của nàng cũng dần lớn, cuối cùng Tôn đại nhân cũng chú ý đến hôn sự của nàng. Mẹ kế của Tôn Lan Thấm là con gái quan nhỏ, đối xử với con gái chính thất sinh như Tôn Lan Thấm tuy cũng không tệ nhưng từ trước đến nay cũng không để ý, vì thế chỉ có thể để Tôn đại nhân quan tâm.
Nhưng mà trước đó Tôn Lan Thấm có thanh danh từ hôn, thật sự rất khó tìm người thích hợp. Mà cuối cùng Tôn đại nhân cũng phát hiện vì bản thân mình nên mới khiến Tôn Lan Thấm rơi vào cảnh khó xử thế này nên quyết tâm muốn đền bù cho nàng. Nhưng cách thức ông đền bù lại khiến Tôn Lan Thấm vô cùng khó chịu.
Nói thật, với tình cảnh bây giờ của Tôn Lan Thấm, đừng nói là tìm nhà môn đăng hộ đối, cho dù hơi kém một chút thì người ngoài cũng không muốn cưới. Nếu hạ thấp chút nữa thì Tôn đại nhân lại chán ghét.
Trong lòng Tôn Lan Thấm, nàng cũng không để ý tướng mạo gia thế của đối phương thế nào, chỉ cần nhân phẩm tốt, có trách nhiệm là được rồi. Trước đó, mẹ kế của Tôn Lan Thấm còn chọn một cử nhân dáng vẻ đoan chính, tuổi cũng không lớn, tài học không tệ. Quan trọng nhất, y là người thành thật hiếu thuận, nhưng lại bị Tôn đại nhân mắng cho máu chó phun đầy đầu.
Nói một cách công bằng, người này cũng không tệ, thật ra trong lòng Tôn Lan Thấm cũng nguyện ý, lần này mẹ kế thật sự có lòng suy nghĩ cho nàng. Ai ngờ sau khi bà bị mắng một phen thì cũng tức giận, quyết định không quan tâm kế nữ này nữa.
Tôn đại nhân ghét bỏ cử nhân chưa có gì, trong nhà lại nghèo khó. Nhưng người ông ta tìm cho dù là quan lại hay nhà huân húy, nếu không phải là kẻ phong lưu thì cũng chưa thành thân mà đã có thiếp thất mười mấy phòng. Nếu không nữa thì là thiếu gia ăn chơi vô độ, cả ngày phóng đãng dựa vào gia tộc.
Đương nhiên Tôn Lan Thấm không đồng ý, nàng bị ép đến bước đường cùng, cầm kéo nói sẽ cắt tóc làm ni cô. Bình thường nàng ngoan ngoãn kiệm lời, tất cả mọi người đều không ngờ nàng lại quyết liệt như thế. Tôn đại nhân giận tím mặt nhưng cũng không dám ép buộc nàng, nhưng cũng không thể xuống nước, nên chỉ có thể nhốt nàng ở trong nhà.
Trong lòng Tôn Lan Thấm buồn bã nhưng vẫn làm ra vẻ vui mừng mà nói: “Ta quyết tâm không gả, chắc là cha ta sẽ không đánh ta ngất xỉu rồi ném lên kiệu hoa đâu.”
Cố Thanh Ninh nhìn thấy Tôn Lan Thấm miễn cưỡng vui cười cũng vô cùng đau lòng.
Tôn Lan Thấm là người bình tĩnh nhưng không lạnh lùng, nàng đối xử với mọi người chân thành, trong lòng cũng có chủ kiến, cũng rất lạc quan. Cố Thanh Ninh không có nhiều bằng hữu, ngoại trừ tỷ muội trong nhà thì có lẽ chỉ có Tôn Lan Thấm.
Nàng không đành lòng thấy bằng hữu gặp chuyện như thế, nhưng chuyện hôn nhân đại sự, cho dù là nàng cũng không có cách nào.
Trái lại Tôn Lan Thấm nhìn thấy nàng cũng buồn bã theo mình thì vội chuyển chủ đề nói: “Được rồi, chúng ta không nói những chuyện không vui nữa. Không bằng muội nói cho ta nghe những chuyện thú vị ở kinh thành mấy ngày gần đây đi!”
Tôn Lan Thấm mãi mãi quan tâm như thế, suy nghĩ vì người ngoài, nhưng nàng cứ như thế lại làm cho Cố Thanh Ninh yêu thương nàng hơn. Vì thế, nàng cũng để Tôn Lan Thấm vui lòng, không nói chủ đề này nữa.
Đợi đến lúc tạm biệt, Tôn Lan Thấm hơi không nỡ. Cố Thanh Ninh nhân tiện nói: “Mấy ngày nữa ta tới tìm tỷ cùng ra ngoài chơi.”
Đôi mắt của Tôn Lan Thấm lập tức sáng lên, khẽ gật đầu.
Lúc này Cố Thanh Ninh mới ngồi vào xe ngựa về nhà mình.
Cố Thanh Ninh mới về đến nhà đã gặp trưởng công chúa Nguyên Gia đang muốn rời đi. Nguyên Gia thấy thế, nhân tiện nói: “Vậy Thanh Ninh tiễn ta chút đi.”
Cố Thanh Ninh và Nguyên Gia cùng nhau đi ra ngoài, nàng thấy Nguyên Gia mặc cung trang, ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay con vào cung à?”
Nguyên Gia gật gật đầu: “Hoàng tẩu tính tổ chức yến hội trong cung, nên bảo con tiến cung bàn bạc.”
“Yến hội?”
Nguyên Gia nhân tiện nói: “Còn không phải là vì Thái tử sao? Vất vả lắm hoàng tẩu mới chọn ra cô nương hai nhà thích hợp, muốn cho Thái tử chọn người vừa ý. Thái tử lại một mực từ chối nên hoàng tỷ mới nghĩ đến cách này.” Nói xong, Nguyên Gia lại thở dài một tiếng. “Con vốn nghĩ rằng chỉ có hôn sự của nữ hài mới khó làm, không ngờ nam hài cũng phiền thế. Thật sự đáng thương cho phụ mẫu trong thiên hạ.”
Cố Thanh Ninh nghe nàng nói vậy lại đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, hỏi: “Ta nhớ lúc trước con nói đang chọn người xem mặt cho Diễn Chi, bây giờ xem rồi có người nào thích hợp chưa?”
Nguyên Gia hơi do dự nhìn thoáng qua Cố Thanh Ninh: “Con muốn mời mậu hẫu giúp con xem xét cặn kỹ đó.”
Cố Thanh Ninh gật đầu đồng ý.
Nguyên Gia mới nói: “Không dối gạt mẫu hậu, con có xem trọng một cô nương. Điều trùng hợp là mẫu hậu cũng quen biết nàng ấy.”
Cố Thanh Ninh lập tức có linh cảm, hỏi: “Là ai?”
“Là trưởng nữ của Công bộ Thượng thư Tôn đại nhân, khuê danh Lan Thấm.” Nguyên Gia nói. “Cô nương này có chừng mực lại hiểu lý lẽ, tướng mạo tính cách đều tốt. Nhưng mà thanh danh có chút tì vết làm cho con hơi do dự.”
Nguyên Gia nói xong, trông thấy vẻ mặt của Cố Thanh Ninh thì hơi kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ mẫu hậu cũng nghĩ thế?”
Đây là mẹ con chung suy nghĩ.
Nguyên Gia chỉ biết Cố Thanh Ninh và Tôn Lan Thấm có quan hệ không tệ, nhưng không biết Cố Thanh Ninh đánh giá nàng ấy cao thế. Nàng yên tâm nói: “Mẫu hậu đã nói như thế thì con cũng yên lòng, ngày mai con sẽ tiến cung đi tìm hoàng tẩu để tứ hôn.”
Trái lại Cố Thanh Ninh hơi do dự: “Đừng vội, lần sau ta mời Lan Thấm đến chỗ con, để hai đứa bé gặp một lần.”
Nguyên Gia cười lên: “Mẫu hậu suy nghĩ chu đáo như vậy, vậy thì theo ý của mẫu hậu đi.”
Mấy ngày sau, quả nhiên Cố Thanh Ninh đến Tôn phủ, tìm Tôn Lan Thấm đi ra ngoài chơi.
Bây giờ, phủ Uy Quốc công được lòng hoàng thượng, lại thêm bữa tiệc sinh nhật lúc trước Thái tử và Cố Trạch Mộ nói chuyện rất tự nhiên, có thể thấy quan hệ giữa hai người cũng rất tốt. Địa vị của phủ Uy Quốc công trong lòng hoàng đế và hoàng đế tương lai không thấp, cho dù người bên ngoài không lấy lòng thì cũng không đắc tội đối phương.
Mà Cố Thanh Ninh là muội muội song sinh của Cố Trạch Mộ, nàng đích thân đến cửa mời, đương nhiên Tôn đại nhân cũng phải nể mặt.
Cố Thanh Ninh lấy cớ xin Tôn Lan Thấm thêu cho mình một hà bao hình vẹt, nói muốn dẫn nàng đến phủ trưởng công chúa Nguyên Gia nhìn vẹt. Mặc dù Tôn Lan Thấm cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng Cố Thanh Ninh tỏ ra ngay thẳng, nàng cũng không nghĩ nhiều mà vui vẻ đồng ý.
Lúc đến phủ trưởng công chúa, hai người đi gặp Nguyên Gia trước.
Tôn Lan Thấm tự nhiên phóng khoáng khiến Nguyên Gia vô cùng thích, nàng liếc mắt ra hiệu cho Cố Thanh Ninh: “Tam Bảo đang ở trong hoa viên, Thanh Ninh dẫn Tôn tiểu thư đi qua đó đi.”
Cố Thanh Ninh dẫn Tôn Lan Thấm đi về hoa viên.
Hai người vừa mới đi vào hoa viên đã gặp Tiêu Diễn Chi.
Tiêu Diễn Chi vừa nhìn thấy Cố Thanh Ninh thì vội vàng chào hỏi nàng, sau đó mời nhìn Tôn Lan Thấm, tò mò nói: “Đây là?”
Cố Thanh Ninh giới thiệu Tôn Lan Thấm.
Tiêu Diễn Chi “Ừm” một tiếng, sau đó nói: “Vậy hai người chơi vui nhé, ta đi trước.”
Cố Thanh Ninh: “… Chờ một lát.”
Tiêu Diễn Chi nhìn nàng với vẻ khó hiểu, Cố Thanh Ninh đành phải tìm chủ đề: “Huynh ở vườn hoa làm gì đó?”
Tiêu Diễn Chi đưa rổ trong tay lên, bất đắc dĩ thở dài: “Nương bảo ta ngắt mấy cành hoa trở về cho bà ấy cắm. Ta cũng không phân biệt được mấy loại hoa này, đành tùy tiện hái mấy cành trong vườn lấy về giao nộp cho qua.”
Cố Thanh Ninh nhìn về chiếc rổ kia, các loại hoa khác loại thô bạo đặt chung một chỗ, dường như còn thấy mấy loại vô cùng quý báu. Nguyên Gia cũng tiêu pha không ít nhưng lại không giữ được Tiêu Diễn Chi ở lại.
Cố Thanh Ninh cũng không cố chấp giữ y lại, tránh cho nhiệt tình quá lại bị bọn họ nhận ra.
Nàng quay đầu lại nhìn Tôn Lan Thấm, Tôn Lan Thấm không có chút thẹn thùng nào, chỉ hỏi vẹt ở đâu.
Cố Thanh Ninh cảm thấy trong lòng thật mệt mỏi.
Đợi đến khi nhìn thấy Tam Bảo, Tôn Lan Thấm cũng quên đi chuyện khác. Ánh mắt nàng sáng lên nhìn chằm chằm vào Tam Bảo, đến mức dọa cho Tam Bảo lui lại mấy bước. Nếu không phải Cố Thanh Ninh ở bên cạnh, chỉ sợ nó sẽ đập cánh bay mất. Nhưng cho dù như thế, nó vẫn nhìn Cố Thanh Ninh với vẻ uất ức, ngay cả “Hoàng hậu nương nương vạn phúc” cũng không dám kêu lên.
Ngay lúc Cố Thanh Ninh đang nghĩ phải làm sao để hai người này trò chuyện tiếp thì Tôn Lan Thấm đã đứng lên, phủi tay nói: “Thanh Ninh, ta xem xong rồi!”
“… Hả? Không cần xem thêm một chút sao?”
“Không cần đâu, ta nhớ kỹ rồi!” Tôn Lan Thấm hiếm khi lộ vẻ đắc ý: “Mặc dù ta đọc sách học thuộc lòng không tốt, nhưng cho dù hoa gì ta chỉ cần nhìn một chút là có thể nhớ rõ.”
Cố Thanh Ninh còn đang bất ngờ thì Tôn Lan Thấm đã kéo nàng ra ngoài: “Chúng ta cáo từ trưởng công chúa điện hạ rồi đi thôi.”
“Đi, đi ngay sao?”
Tôn Lan Thấm nhìn nàng với vẻ kỳ lạ: “Đúng thế, không phải đã quá làm phiền điện hạ rồi sao?”
Cố Thanh Ninh không còn gì để nói, chỉ có thể đồng ý.
Ra khỏi phủ trưởng công chúa, hai người lên xe ngựa. Trên đường đi, Tôn Lan Thấm muốn mua chỉ thêu, nàng đếm ngón tay tính mình phải mua cái gì, hoặc cùng Cố Thanh Ninh trò chuyện chuyện thú vị nhìn thấy trên đường, nửa câu cũng không nhắc đến Tiêu Diễn Chi.
Rõ ràng Tiêu Diễn Chi cũng là vị hôn phu hấp dẫn ở kinh thành. Trên yến hội, Cố Thanh Ninh gặp qua không ít tiểu cô nương nhắc đến y là đỏ mặt, nhưng Tôn Lan Thấm lại không có chút phản ứng gì. Dường như chuyện lúc nãy gặp Tiêu Diễn Chi ở phủ trưởng công chúa cũng không quấy nhiễu gì nàng.
Cố Thanh Ninh nhịn không được hỏi: “Lan Thấm, vừa rồi chúng ta gặp quận vương Chiêu Hoài, tỷ thấy y thế nào?”
Tôn Lan Thấm ngẩn người một chút, dường như suy nghĩ một hồi rồi nói: “Quận vương rất hiếu thuận.”
“Không còn gì khác nữa sao?”
Tôn Lan Thấm bật cười “Ha ha” một tiếng: “Thanh Ninh, nếu không phải ta hiểu rõ muội thì ta còn tưởng muội mai mối cho ta và quận vương Chiêu Hoài nữa đấy!”
Cố Thanh Ninh: “…”
Trên mặt Tôn Lan Thấm có vẻ ngóng trông: “Nhưng mà trưởng công chúa Nguyên Gia lại vô cùng gần gũi, nữ tử đoan trang hào phóng bình dị như thế mới là tấm gương chúng ta hướng đến. Thảo nào có thể dạy dỗ ra được quận vương ưu tú như vậy.”
Cố Thanh Ninh hoàn toàn hết hi vọng.