Hai người đi ra khỏi chủ viện đến ngoại viện, có vài đồng liêu Cố gia không tiện tới nhà thì đều thi nhau phái người đưa lễ vật tới, Đào thị đang sắp xếp người để vào phòng. Mấy năm nay, thời gian dần qua Đào thị cũng quen thuộc với thân phận của mình, nàng cũng không còn thích khóc như trước nữa, cũng càng có dáng vẻ của chủ mẫu gia đình.
Thấy bọn họ đến, Đào thị giao chuyện còn lại cho Lục Liễu đi làm, mình thì đi qua.
Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh lanh lẹ kêu một tiếng “Nương”, Đào thị cười mỉm mà nói: “Đi gặp tổ mẫu rồi à?”
Hai người đều gật gật đầu.
Đào thị nhìn hai người bọn họ, trong lòng vừa xúc động lại tự hào. Nàng lại nghĩ đến trượng phu nơi biên quan, nếu cả nhà đoàn tụ, không biết cảnh này vui vẻ biết bao.
Đổi lại lúc trước, có lẽ nàng sẽ rơi lệ, nhưng bây giờ nàng đã học xong cách kiềm chế. Nàng chỉ quay mặt đi chỗ khác, bảo nha hoàn Hồng Oanh đưa thư và lễ vật đã chuẩn bị cho hai đứa trẻ.
Mặc dù Cố Vĩnh Hàn ở biên quan nhưng vô cùng để ý chuẩn bị lễ vật cho hai đứa bé.
Y chuẩn bị cho Cố Trạch Mộ một thanh mã đao, nghe nói đây là chiến lợi phẩm lúc trước y tịch thu được, trên chuôi đao còn có máu tươi. Chuyện phía sau thanh đao này cũng không cần nói thì Cố Trạch Mộ cũng có thể tưởng tượng được đó là trận chiến khốc liệt cỡ nào.
Mặc dù bề ngoài Cố Vĩnh Hàn luôn tỏ ra là người hời hợt, nhưng Cố Trạch Mộ lại biết y là nam nhân rất có trách nhiệm. Thanh mã đao này trĩu nặng, nhưng quân công của y còn nặng hơn thanh mã đao này nhiều.
Nam nhân Cố gia đều phải lên chiến trường, đây là sứ mạng của bọn họ. Cho dù Cố Trạch Vũ đã trở thành tân khoa tiến sĩ thì cũng không trốn tránh sứ mạng của mình. Chờ đến mùa thu, hắn sẽ cùng đội ngũ vận chuyển lương thảo đến Nghiệp Thành. Mà có huynh trưởng dẫn đầu làm gương, những nam hài tử khác của Cố gia cũng đều chuẩn bị lên chiến trường. Cố Vĩnh Hàn lựa chọn tặng cho Cố Trạch Mộ thanh mã đao này vào lúc sinh nhật mười một tuổi đã bao gồm sự yêu mến và mong đợi của phụ thân dành cho hắn dù không nói ra lời.
Cố Vĩnh Hàn chuẩn bị cho Cố Thanh Ninh một thanh chủy thủ nhỏ, trên vỏ đao còn khảm bảo thạch, nhìn qua giống như hàng mỹ nghệ bình thường chọc tiểu nữ hài vui vẻ, nhưng lúc rút ra thì phát hiện thanh chủy thủ này vô cùng sắc bén. Hơn nữa, thanh chủy thủ này cũng không lớn, rất tiện mang theo bên người, có thể thấy Cố Vĩnh Hàn cũng phí tâm.
Tuy nói y không ở cạnh hai đứa bé nhưng từ những món lễ vật đó cũng có thể nhìn ra y rất có lòng.
Ngay lúc ba mẹ con đang nói chuyện thì Hoắc Vân Châu đi tới.
Đào thị thấy hắn, trên mặt nở nụ cười. Trái lại, sắc mặt Cố Trạch Mộ lại trở nên âm trầm.
Lúc trước, Đào thị đối với Hoắc Vân Châu đã có sự niềm nở khác lạ, Hoắc Vân Châu lại ngọt miệng, dỗ đến mức Đào thị gần như xem hắn như con trai, ngay cả Cố Trạch Mộ cũng không bằng. Ngày trước, lúc Hoắc Vân Châu muốn Hạ Nghi Niên đi ra ngoài du học, Đào thị vô cùng buồn bã, lại rơi mấy giọt nước mắt.
Thôi quên đi, khoảng thời gian trước Hoắc Vân Châu trở về phủ Uy Quốc công lần nữa, Đào thị càng nhiệt tình hơn với hắn. Có lần Cố Trạch Mộ nghe Đào thị bàn bạc với Liễu thị, Hoắc Vân Châu làm con rể thế nào?
Như vậy sao được?
Nhưng mà Cố Trạch Mộ cũng không trách cứ mẫu thân được, lại không thể nói ra chân tướng, cả người vô cùng uất ức.
Bên này, Đào thị vẫn ôn hòa nói chuyện với Hoắc Vân Châu, hỏi han ân cần, người không biết còn tưởng rằng đây mới là con ruột.
Hoắc Vân Châu trả lời rồi nhìn hai người có sinh nhật vào hôm nay, lại cho người cầm lễ vật ra.
Hắn ta đưa cho Cố Trạch Mộ một chiếc nghiên mực, cũng là nghiên mực Đoan Khê thượng hạng. Nhưng so với Cố Thanh Ninh thì dù quý gia nhưng tâm ý lại không bằng.
Hoắc Vân Châu mở hộp trong tay ra, cười đưa cho Cố Thanh Ninh: “Lễ vật này phí không ít công phu của ta, cô nãi nãi có nhìn ra là thứ gì không?”
Trong hộp là một cây trâm ngọc dương chi tốt nhất, chất ngọc trắng bóng, hình dạng và cấu tạo nhìn qua đơn giản nhưng nhìn kỹ mới phát hiện trâm ngọc này giống như chữ “Nhất” (一). Phần đuôi khắc tường vần, nhưng lại làm thành vẻ thu bút, vô cùng độc đáo.
Cố Thanh Ninh không chắc mà hỏi: “Nó có ý nghĩa lấy từ đạp pháp quy nhất sao?”
Lần đầu tiên Hoắc Vân Châu gặp mặt Cố Thanh Ninh, hắn đã tán thưởng xuất xứ tên nàng – “Tích chi đắc nhất giả, thiên đắc nhất dĩ thanh, địa đắc nhất dĩ ninh.” Bây giờ chiếc trâm ngọc này được tạo ra với hàm nghĩ đó, tâm tư cũng rất nhạy bén.
Hoắc Vân Châu thấy nàng đoán được, trên mặt nở nụ cười xán lạn, gật đầu nói: “Đúng thế.”
Đào thị cười nói: “Cây trâm này có ý nghĩ sâu xa, cũng không giống như có thể mua được ngoài phố. Không phải tự tay con điêu khắc chứ?”
Cố Thanh Ninh khẽ giật mình nhìn nụ cười xán lạn trên mặt Hoắc Vân Châu. Cho dù nàng tự xưng lòng yên tĩnh như nước nhưng cũng thật sự hiếm khi bị nụ cười này làm rung động. Nàng trải qua hai đời đã thấy vô số kỳ trân dị bảo, mặc dù chất ngọc của chiếc trâm ngọc này tốt nhưng cũng không khiến nàng rung động. Nhưng nếu Hoắc Vân Châu tự tay làm ra chiếc trâm ngọc này thì lại có ý nghĩa khác biệt. Cố Thanh Ninh vẫn luôn xem Hoắc Vân Châu là vãn bối đáng yêu mà đối đãi, đương nhiên không thể tiếp nhận phần ân tình này.
Ngay lập tức cây trâm này cũng trở nên phỏng tay.
Mà lúc này, Cố Trạch Mộ lại ở bên cạnh thản nhiên nói: “Trâm ngọc này điêu khắc tinh tế, Hoắc công tử thật sự có thiên phú dị bẩm, thủ pháp của một người mới học lại có thể so với điêu khắc sư nhiều năm.
Hoắc Vân Châu bị Cố Trạch Mộ nói thẳng không nể tình, hắn cũng không tức giận, vẫn cười nói: “Đúng thật là ánh mắt của Trạch Mộ rất tốt, ta cũng không tự tay điêu khắc cây trăm nay. Ta từng muốn tự làm nhưng sợ làm hư miếng ngọc này nên chỉ vẽ hình rồi đưa cho sư phụ chạm ngọc làm.”
Cố Trạch Mộ hơi cong khóe miệng: “Đã nghe nói Hoắc công tử tài hoa hơn người, không ngờ cũng có nghiên cứu đến những vật nhỏ này.”
Chỉ một câu nói nhẹ như mây gió của Cố Trạch Mộ đã làm cho bầu không khí Hoắc Vân Châu cố gắng tạo nên tan thành mây khói. Mặc dù trên mặt Hoắc Vân Châu vẫn nở nụ cười nhưng cũng lộ vẻ uất ức.
Trái lại Cố Thanh Ninh cũng khẽ thở ra một hơi. Từ trước đến nay nàng là cô nương hiểu chuyện, nếu cây trâm này thật sự cho Hoắc Vân Châu tự mình làm thì có lẽ cho dù đắc tội đối phương, nàng cũng phải trả cây trâm này lại.
Đào thị thấy thế vội vàng hòa giải: “Cho dù tự vẽ cũng rất hiếm có rồi.”
Cố Thanh Ninh cũng vừa lúc nói: “Vậy thì ta nhận, dù sao con cũng gọi ta là nãi nãi, không ngờ lại hiếu thuận như vậy. Chờ lúc con sinh nhật thì cô nãi nãi cũng sẽ đưa cho con một lễ vật tốt.”
Một lời nói đùa đã xóa bỏ tình cảnh ngại ngùng trước mặt.
Lúc này, đã có hạ nhân đến báo nói khách nhân tới. Đào thị dẫn nữ nhi cùng ra cửa đón khách.
Nguyên Gia và Tiêu Diễn Chi đến sớm nhất, ngay cả Liễu thị phụ trách đón khách cũng hơi vội vàng không chuẩn bị kịp. Nàng chỉ có thể cho người đi tìm Đào thị, vừa ở bên này tiếp đãi nhóm bọn họ.
Đào thị nhanh chóng đi tới, tiểu bối hai bên chào nhau trước.
Mấy năm nay, Nguyên Gia cũng dần quen với chuyện tuổi của phụ mẫu nhỏ lại, đối với hai người cũng không còn kinh sợ nữa, mà giống như ngang vai vế.
Sau khi chào hỏi xong, Nguyên Gia mới đưa lễ vật đến, tuy nói chỉ là tranh chữ bản độc nhất nhưng lại có giá trị liên thành. Cho dù mấy năm nay Đào thị và Nguyên Gia có quan hệ rất thân thiết thì nàng cũng cảm thấy lễ vật này hơi quá mức rồi. Chỉ có Nguyên Gia biết nàng vốn dĩ chỉ mượn hoa hiến Phật. Đây là đồ vật của phụ hoàng và mẫu hậu, nàng chỉ tìm thời điểm thích hợp để trả lại cho bọn họ.
Đào thị được Nguyên Gia khuyên nhủ, nghĩ đến năm đó lần đầu Nguyên Gia gặp Thanh Ninh và Trạch Mộ đã tặng một đôi khóa trường sinh chế tạo từ ngọc quý thì cảm thấy cái này cũng không tính là gì.
So ra, hai huynh muội và Nguyên Gia còn bình tĩnh hơn nàng nhiều.
Sau khi Nguyên Gia đưa lễ vật, Tiêu Diễn Chi mới đưa quà của mình lên. Lễ vật là y tự mình chuẩn bị, nhưng lại đưa cho hai người đồ vật giống nhau y như đúc.
Song, trải qua chuyện của Hoắc Vân Châu lúc nãy, Cố Trạch Mộ lại khẽ thở ra.
Đào thị mời Nguyên Gia đi vào trước, lại sợ Tiêu Diễn Chi cảm thấy buồn chán nên bảo Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ dẫn y đến hoa viên chơi.
Cố Thanh Ninh đồng ý, dẫn Tiêu Diễn Chi qua đó. Trái lại Tiêu Diễn Chi rất quen thuộc, quen cửa quen nẻo, cũng không cần bọn họ dẫn đường.
Đi đến hoa viên, những hài tử Cố gia khác cũng ở đây. Bọn họ vừa chúc hai người sinh nhật vui vẻ, vừa đưa lễ vật cho hai người.
Ngay lúc vui vẻ hòa thuận, Hoắc Vân Châu cũng đi tới. Ban nãy, hắn bị Cố Trạch Mộ đả kích nhưng cũng nhanh chóng khôi phục. Vốn dĩ hắn là bạn học của bọn họ, cũng rất nhanh chóng trò chuyện cùng nhau.
Cố Thanh Thù vừa nhìn thấy Hoắc Vân Châu, thần kinh nhiều chuyện lập tức trỗi dậy. Mặc dù nàng mơ mơ màng màng với chuyện của mình, nhưng vô cùng thông thuộc chuyện bát quái bên ngoài, vội vàng dùng khuỷu tay đụng Cố Thanh Ninh: “Cháu trai của chúng ta đưa cho muội cái gì thế?”
Sao Cố Thanh Ninh lại không biết tính cách của nàng, sao có thể bị nàng túm đuôi được, nên chỉ bình tĩnh trả lời: “Một cây trâm.”
“Đơn giản vậy sao?” Cố Thanh Thù nghi ngờ nhìn nàng.
Cố Thanh Ninh cười như không cười nhìn nàng: “Vậy tỷ cảm thấy là cái gì?”
Lập tức, Cố Thanh Thù hơi thất vọng.
Không bao lâu sau, Liễu Tử Ký và họ hàng bên Đào gia cũng tới, hài tử trong hoa viên cũng càng lúc càng nhiều, người tặng lễ vật cũng càng lúc càng nhiều.
Tôn Lan Thấm cũng cố ý phái người đưa lễ vật tới. Vốn dĩ nàng muốn đến tham gia tiệc sinh nhật của bằng hữu, nhưng mà trong phủ có việc nên chỉ có thể để hạ nhân đưa lễ vật đến. Còn Hồng Tùng Nguyên, ông và Cố Trạch Mộ lén lút kết giao, đương nhiên không thể bày ra cho mọi người biết, nên chỉ phát người đưa lễ vật, cả tên cũng không biết.
Trừ bọn họ ra, chuyện làm cho người ta ngạc nhiên là Thụy vương ở Tương Nam xa xôi cũng phái người đưa lễ vật đến, chuyện này cũng rất kỳ lạ.
Cố Thanh Ninh lộ ra ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Cố Trạch Mộ, nghi ngờ có phải hắn đã để lộ thân phận trước mặt Thụy vương. Ánh mắt Cố Trạch Mộ lại hơi tránh né, từ mấy năm trước sau khi Thụy vương rời đi, trong lòng hai người đều biết rõ nhưng không nói ra, sau đó cũng không liên lạc. Không ngờ hắn lại nhớ rõ sinh nhật mình, còn đặc biệt phái người đến tặng quà.
Rất nhanh đã đến giờ mở tiệc rượu, bởi vì đều là thân thích, cũng không phân chia chỗ ngồi, chỉ chia khách nam và nữ.
Ngay lúc chuẩn bị mở tiệc, sai vặt đến báo lại có người đến. Hơn nữa cũng không phải người ngoài mà chính là Thái tử Tiêu Hằng.
Chu thị và Đào thị vội vàng dẫn người ra nghênh đón, Tiêu Hằng cũng không đến một mình mà dẫn theo Tứ hoàng tử Tiêu Tuân, Thường Ngọc và Thư Diệp An.
Lúc này bọn họ tới đương nhiên là vì sinh nhật của Cố Trạch Mộ.
Tiêu Hằng lại vô cùng giản dị, nói với bọn người Chu thị: “Người không cần khách sáo, cứ xem chúng con là khách nhân bình thường là được.”
Tuy nói như thế nhưng sao Chu thị có thể xem hắn là khách nhân bình thường. Vốn dĩ nàng muốn sắp xếp bàn riêng, nhưng Tiêu Hằng đã dẫn người ngồi cạnh Cố Trạch Mộ. Người trên bàn cũng không hoảng sợ, chỉ không ngờ đường đường là Thái tử lại đến sinh nhật của thư đồng, lập tức ánh mắt bọn họ nhìn Cố Trạch Mộ trở nên khác biệt.
Trái lại là Cố Trạch Mộ, hắn vẫn giống như bình thường không hề có chút dao động nào.
Tiêu Hằng cười chúc mừng Cố Trạch Mộ sinh nhật vui vẻ, lại cho thái giám đem quà của mình ra.
Mà sau hắn, Thường Ngọc và Thư Diệp An cũng lấy lễ vật mình chuẩn bị ra. Cố Trạch Mộ nói cảm ơn từng người, Tiêu Hằng cố ý nói: “Ta hiếm khi thấy Trạch Mộ khách khí như vậy, lễ vật này đưa đến cũng thật có giá trị!”
Nếu nói trước đó Tiêu Hằng tự mình tới sinh nhật của Cố Trạch Mộ khiến cho người cảm thấy Thái tử chiêu hiền đãi sĩ, nhưng bây giờ thấy hai bên nói đùa thân thiết như vậy, có thể thấy quan hệ này rất tốt.
Mà sau khi bọn họ đưa xong lễ vật, lúc này Tiêu Tuân mới đem quà của mình ra. Nhưng sau khi đưa cho Cố Trạch Mộ thì hắn lại lấy ra thêm một phần.
Trong lòng Cố Trạch Mộ căng thẳng, dù sao mấy năm trước Tiêu Tuân cũng ra vẻ có cảm tình với Cố Thanh Ninh. Mặc dù mấy năm nay hắn nghiêm ngặt trông chừng không cho Tiêu Tuân đạt được, nhưng nhìn dáng vẻ hôm nay thì thấy không đơn giản.
Quả nhiên, Tiêu Tuân hơi ngượng ngùng nói ra: “Ta cũng chuẩn bị lễ vật cho Thanh Ninh muội muội.”
Cố Trạch Mộ: “!!!”
Cố Trạch Mộ càng thêm khó chịu.