Xa giá của đại trưởng công chúa Thục Huệ đến kinh thành vào một buổi trưa, Chu thị đã phái người đến cửa thành trông chừng từ sớm. Hạ nhân vừa hộ tống bọn người đại trưởng công chúa hồi phủ, vừa báo chuyện này cho Chu thị biết.
Ở trong phủ, Chu thị cũng đứng ngồi không yên, nàng tính có lẽ lúc này xa giá của mẫu thân cũng đã đến, nghe được hạ nhân bẩm lại mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà nghĩ đến chuyện bọn họ đi đường mệt nhọc, còn phải nghỉ ngơi một đêm nên tạm thời nàng không qua bên đó.
Chu thị suy nghĩ một chút lại gọi hạ nhân tìm Cố Thanh Chỉ tới.
Cố Thanh Chỉ đang chuẩn bị khảo thí ngày mai mà vô cùng căn thẳng, nhưng mẫu thân đã phái người đến tìm, nàng cũng đành phải vội vàng chạy qua.
Lúc đi vào phòng đã thấy trong phòng đặt trang phục xinh đẹp, Chu thị đang mở hộp trang sức chọn lựa. Khi thấy Cố Thanh Chỉ đến thì nàng vội ngoắc tay: “Mau đến đây thử cây trâm này đi.”
Cố Thanh Chỉ tỏ vẻ không hiểu: “Nương, người đang làm gì đấy? Con còn phải trở về học bài, ngày mai phải khảo thí rồi.”
Chu thị nhìn nữ nhi ngốc nhà mình, giận trách: “Con nghĩ mình sắp thi thi Trạng Nguyên à, chuyện ngày mai còn quan trọng hơn khảo thí nhiều… Ngoại tổ mẫu của con trở về, ngày mai con và ta đi đến phủ đại trưởng công chúa.”
Cố Thanh Chỉ nghe vế phía trước còn hơi phấn khởi, nhưng nghe vế sau, không biết nàng nghĩ tới điều gì mà mặt đỏ lên.
Chu thị nhịn không được mà cười lên: “Con gái ngốc của nương, cuối cùng con cũng có dáng vẻ của cô nương rồi.”
“Nương…”
Chu thị ôm nữ nhi nũng nịu thẹn thùng, cười đến nếp nhăn trên mặt khi cười cũng xuất hiện: “Được rồi, được rồi, nương không trêu chọc con nữa, con nhanh chọn đồ trang sức đi. Đêm nay đi ngủ sớm, về việc khảo thí nương sẽ nói với Hạ tiên sinh.”
Cố Thanh Chỉ cắn môi, gật đầu nhẹ đến mức không nhìn ra.
Ai ngờ đúng lúc này, bỗng nhiên Cố Thanh Vi chạy từ cửa vào: “Nương, ngài mai con cũng muốn đến nhà ngoại tổ mẫu, con không muốn khảo thí!”
Chu thị và Cố Thanh Chỉ ngây ngốc nhìn nàng, Cố Thanh Vi không hề hoảng sợ khi nghe lén bị bắt gặp, nàng nắm một tay của Chu thị lung lay: “Nương ~!”
Chu thị trầm mặt, lại nhìn về phía cánh cửa đang lắc lư kia, bỗng nhiên nói: “Trạch Hạo, Thanh Thù!”
Ngoài cửa, mấy người Cố Trạch Hạo đang muốn chạy đi, ai ngờ lại bị Chu thị gọi tên, mỗi người đều cúi đầu yên lặng đi vào.
Chu thị nhìn bốn đứa bé xếp hàng trước mặt, không thể tin mà nói: “Thanh Ninh! Trạch Mộ! Sao hai con cũng đi theo làm loạn thế!”
Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ xấu hổ cúi đầu xuống.
Chu thị che trán, theo lý thuyết thì với quan hệ thân thiết của phủ Uy Quốc công và trưởng công chúa Thục Huệ thì những vãn bối như bọn họ đều phải đi bái kiến. Nhưng Chu thị lại muốn dẫn trưởng nữ đi gặp mẫu thân và đại tẩu để bàn bạc chuyện hôn sự trước. Song, hôm nay cũng đã bị mấy đứa bé biết nên cũng phải thay đổi tính toán của mình.
Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ vốn chỉ định tham gia náo nhiệt, không ngờ chỉ góp mặt một chút mà đã không kịp chuẩn bị đi tới trong phủ của đại trưởng công chúa Thục Huệ. Hai người nhìn nhau, đây là muội muội ruột, ngày mai nên gọi là gì đây?
Sang ngày hôm sau, Chu thị dẫn theo Đào thị và mấy đứa bé đi đến phủ đại trưởng công chúa Thục Huệ. Còn chưa xuống xe ngựa, đại tẩu Vi thị cũng đã dẫn theo hạ nhân đi lên đón.
Lúc Chu thị còn chưa xuất giá, Vi thị là bạn khuê phòng của nàng. Sau này Vi thị gả cho đại ca ruột của Chu thị, hai người từ bạn thân biến thành chị em dâu. quan hệ càng thân hơn. Bây giờ nhiều năm không gặp, con của hai người cũng lớn rồi.
Vi thị là người có tính cách khéo léo, mặc dù nói chuyện với Chu thị nhưng cũng không xem nhẹ nhóm người Đào thị, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.
Đến khi đi vào chủ viện, Chu thị vừa nhìn thấy mẫu thân thì nước mắt lập tức rơi xuống. Đại trưởng công chúa Thục Huệ có vẻ cũng rất kích động, hai mẹ con ôm nhau khóc một trận, Vi thị phải khuyên bảo một lúc mới dần nín.
Lúc này Chu thị mới nhớ đến Đào thị và bọn nhỏ.
Thục Huệ biết cả nhà phủ Uy Quốc công hòa thuận, lại thêm hôm qua Chu thị cũng phái người tới nói cho nên đã chuẩn bị từ sớm. Bà chuẩn bị cho Đào thị một cây trâm hồ điệp hồng ngọc thạch lựu, chuẩn bị cho bọn nhỏ trang sức vàng cầm tinh tuổi bọn nhỏ, cũng không nặng bên này nhẹ bên kia. Từ đó cũng thấy được không phải mới chuẩn bị mà đã chuẩn bị từ sớm, không nói đến chuyện quý gia, chỉ với phần này tâm ý cũng đã hiếm có.
Dung mạo của Thục Huệ không tính là xuất sắc, nếp nhăn trên mặt cũng không ít, tóc bạc búi lên gọn gàng, trên mặt nở nụ cười hiền hòa. Xem ra bà rất thích con nít, bà kéo mấy đứa bé qua khẽ thì thầm nói chuyện.
Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ hơi có chút không tự nhiên, cũng may lúc này hài tử Chu gia đến gặp cô cô, lại chào hỏi bọn họ.
Thục Huệ sinh một trai một gái, mà Vi thị cũng sinh một trai một gái.
Trong đó, trưởng tử Chu Trác Chính bây giờ đã mười ba tuổi, tướng mạo đoan chính, khuôn mặt trắng nõn, dáng người cao gầy, cả người tản ra vẻ thư sinh, nhưng lại khác Cố Trạch Vũ, có cảm giác vô cùng đáng tin.
Nữ nhi tên là Chu Vân Hâm, tuổi cũng xấp xỉ Cố Thanh Ninh nhưng tính cách hoạt bát hơn nhiều.
Cố Thanh Ninh nhìn Chu Trác Chính một chút, phát hiện mặc dù hắn vẫn giữ lễ nhưng thỉnh thoảng sẽ lén nhìn Cố Thanh Chỉ một chút. Nhưng mà khi vừa nhìn sẽ thu mắt lại, sau đó lỗ tai đỏ lên.
Nàng nhìn thấy cảm thấy hơi buồn cười, cảm thấy có lẽ chỉ có thiếu niên mới có phản ứng thú vị này.
Lúc mọi người đang trêu ghẹo Chu Trác Chính thì một giọng nói trong trẻo từ ngoài cửa vang lên: “Thục Huệ thẩm thẩm, khách nhân nhà biểu tỷ đến rồi?”
Đám người theo giọng nói nhìn qua.
Chỉ thấy từ ngoài cửa có một thiếu niên mặc hoa phục đi vào, y cũng xấp xỉ Chu Trác Chính nhưng dáng vẻ nhìn rất đẹp. Sự xinh đẹp này có thể được xưng là diễm lệ.
Tóc y màu đen hơi xoăn, được buộc thành búi, đeo một phát quan vàng. Màu da của y trắng đến phát sáng, đôi mắt hơi sâu mang theo tình ý, khóe môi hơi cong lên mang theo ba phần ý cười. Nhưng mà đôi mày kiếm vểnh lên lại trung hòa dung mạo diễm lệ, khiến cho người ta không thể nhận sai giới tính của y.
Nhưng cho dù như thế thì gương mặt này vẫn đẹp hơn nữ tử, làm cho trong giây phút đó mọi người ở đây đều ngừng thở.