Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Chương 73



Chủ viện phủ Uy Quốc công.

Đào thị biết hôm nay Cố Trạch Mộ sẽ về phủ cho nên đã làm đồ hắn thích ăn từ sớm, nhưng không ngờ thời gian trôi qua chậm như thế. Nàng nghĩ sau khi hắn hồi phủ sẽ đến chỗ Mẫn phu nhân thỉnh an trước nên dứt khoát ngồi trong chủ viện của Mẫn phu nhân chờ đợi. Nàng vừa giúp Mẫn phu nhân nhặt đậu tằm, vừa liên tục nhìn về phía cửa.

Mẫn phu nhân nhìn thấy đấu đậu tằm lộn xộn mà nàng nhặt trong tay, bất đắc dĩ nói: “Nếu con không yên lòng thì đừng nhặt nữa. Tránh cho không thành tâm lại bất kính với Phật Tổ.”

Đào thị hơi ngượng ngùng thả đậu tằm trong tay xuống, nhưng vẫn không nhịn được mà nói với Mẫn phu nhân: “Nương, con dâu có một chuyện… Vẫn muốn hỏi người.”

Mẫn phu nhân nhìn nét mặt của nàng, bà dừng động tác trong tay, nói với người bên cạnh: “Các ngươi đi xuống trước đi.”

Sau khi nha hoàn rời đi hết, Mẫn phu nhân mới hỏi: “Con muốn hỏi chuyện gì cứ hỏi đi.”

Đào thị do dự một lúc: “Nương, con vẫn luôn không hỏi thân thế của Trạch Mộ, nhưng qua mấy năm này, ít nhiều gì con cũng có thể đoán được một chút…” Đào thị ngẩng đầu. lấy dũng khó nói: “Có thể được cha nương giữ kín như bưng như thế, ngoại trừ trong cung con cũng không nghĩ ra được cái khác. Có phải Trạch Mộ…”

“Không phải.” Mẫn phu nhân hơi bất đắc dĩ: “Con nghĩ đi đâu thế?”

Đào thị nghe thấy bà trả lời quả quyết như thế thì trong lòng cũng thoáng thả lỏng một chút, ngượng ngùng nói: “Con dâu chỉ lo lắng, dù sao bây giờ Trạch Mộ ở trong cung, ngộ nhỡ có gì liên lụy, con sợ…”

Mẫn phu nhân biết nàng nhát gan, cũng khó cho nàng nhịn lâu như thế mới hỏi. Bà suy nghĩ, cảm thấy nói cho nàng cũng không sao, nhưng lại nghe thấy bên ngoài vang lên giọng nói của nha hoàn: “Tam thiếu gia, sao ngài lại ở đây?”

Mẹ chồng nàng dâu liếc nhìn nhau, vẻ mặt thay đổi.

Mẫn phu nhân lắc đầu với Đào thị, sau đó khôi phúc dáng vẻ bình thường: “Trạch Mộ, vào đi.”

Cửa bị mở ra, Cố Trạch Mộ chậm rãi đi đến.

“Tôn nhi bái kiến tổ mẫu, tổ mẫu mạnh khỏe.” Cố Trạch Mộ giống nhau ngày thường thỉnh an Mẫn phu nhân, sau đó cũng nhìn về phía Đào thị đang mơ hồ rồi thỉnh an.

Mẫn phu nhân nhìn vẻ mặt hắn, cũng không chắc vừa rồi hắn có nghe được hay không, nhưng bà cũng không thể hoảng loạn được, đành tỏ ra như bình thường hỏi thăm sức khỏe và việc học hành. Sau đó, bà mới bảo Đào thị dẫn hắn về.

Trên đường hai mẹ con đi về viện tử, hồi lâu hai người cũng không nói gì.

Một lát sau, Đào thị giống như đột nhiên bình tĩnh lại, hơi miễn cưỡng tìm chủ đề: “Hôm nay Trạch Mộ trở về sớm qua, không có… Không có chuyện gì chứ?”

“Hôm nay thái phó cho tan học sớm, Thái tử điện hạ muốn cùng bệ hạ và hoàng hậu nương nương đi ngự hoa viên chơi nên con trở về.” Cố Trạch Mộ nói xong, dường như có hơi nghi hoặc: “Ở trong cung con có thể xảy ra chuyện gì được chứ, sao người lại hỏi thế?”

Đào thị giật mình, ý thức được mình nói lỡ miệng nên vội vàng nói thêm: “Không có… Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi một chút, tùy tiện hỏi một chút.”

Cố Trạch Mộ “Ừm” một tiếng, giống như chấp nhận câu trả lời này của nàng. Hắn nhìn xung quanh, lại nói: “Không phải hôm nay gia thục nghỉ mộc sao? Sao trong phủ lại yên tĩnh như thế?”

Ngày bình thường, trong phủ có mấy người Cố Trạch Hạo, dù không phải nghỉ mộc thì cũng vô cùng ồn ào, nhưng Cố Trạch Mộ và Đào thị đi một đường còn không nhìn thấy bọn họ. Thậm chí trong phủ còn yên tĩnh hơn, không hề giống bình thường.

Đào thị thấy hắn không hỏi tới cũng khẽ thở ra. Khi nghe hắn hỏi chuyện này thì trên mặt lại nở nụ cười: “Còn không phải do nha đầu Thanh Ninh làm ra sao.”

Vì thế Cố Trạch Mộ mới biết, trước đó mấy người Cố Trạch Hạo muốn trêu chọc vị hôn phu của Cố Thanh Chỉ, Cố Thanh Chỉ không thể khuyên được, Cố Thanh Ninh lại đưa ra một biện pháp cho nàng. Bọn họ ầm ĩ như vậy chỉ vì quá rảnh rỗi, để bọn họ bận rộn chẳng phải là được rồi sao? Vừa lúc đại ca cũng sắp trở về rồi, trước khi đại ca trở về tổ chức một cuộc khảo thí, vậy thì những tên ranh con này không có tâm trạng xen vào chuyện khác nữa?

Mặc dù Cố Thanh Chỉ cũng sợ đại ca và khảo thí nhưng vẫn không chùn bước mà đi tìm Liễu thị và Hạ tiên sinh. Đương nhiên Liễu thị đồng ý, Hạ lão tiên sinh cũng vui vẻ đồng ý, vì thế ngày hôm sau, một tin tức như sấm sét giữa trời quang nện vào đầu những hài tử này.

Vốn dĩ Cố Thanh Ninh đã thoát ra sạch sẽ, ai ngờ lại có một đồng đội như heo là Cố Thanh Chỉ, nàng ấy không cẩn thận nói ra bán đứng nàng. Lập tức nàng trở thành kẻ địch của toàn dân, chỉ có thể dùng cách học bù để chuộc tội, không thì thảm rồi.

Cố Trạch Mộ cũng không ngờ chuyện là như thế, nghĩ đến dáng vẻ Cố Thanh Ninh đáng thương bị người khác chỉ trích, không biết sao hắn lại cảm thấy hơi buồn cười.

Thế là lúc Cố Trạch Mộ muốn nhanh chóng đến xem muội muội, Đào thị cầu còn không được, vội vàng bảo Lục Liễu dẫn hắn đi.

Cố Trạch Mộ đi vào gia thục Cố gia, chỉ thấy bên trong rối loạn.

Từ trước đến nay bọn nhỏ Cố gia không thích học tập, bây giờ ai cũng hăng hái ôm sách đọc, chỉ thiếu việc cột tóc lên xà nhà lấy dùi đâm đùi. Mà Cố Thanh Ninh đi qua lại giữa bọn họ, mặc làm tiên sinh nhưng vẻ mặt không thích thú gì.

Theo như Đào thị nói, nếu như lần này bọn hắn không thi qua thì kẻ đầu têu là Cố Thanh Ninh phải thêu cho mỗi người một chiếc hà bao. Phương thức trừng phạt này đúng là đâm vào tử huyệt của Cố Thanh Ninh, cũng khó trách nàng có dáng vẻ này.

Cố Trạch Hạo nhìn sách một lúc, vốn dĩ muốn lười một chút ai ngờ lại thấy Cố Trạch Mộ đứng ở cổng. Hắn ngạc nhiên đứng lên: “Trạch Mộ! Đệ trở về rồi!”

Cố Thanh Ninh quay đầu lại đã thấy Cố Trạch Mộ mỉm cười đứng ở cổng. Không biết vì sao lại làm cho nàng nhớ đến ban đầu khi ở Đông cung, mỗi khi trở về Tiêu Dận đều không thông báo cho cung nhân mà cũng đứng ở cổng. Có đôi khi nàng ôm Tiêu Trạm dỗ y ngủ, lúc quay đầu lại thấy hắn thì hắn cũng sẽ nở nụ cười như thế.

Cố Thanh Ninh hoàn hồn lại, vội vàng lắc đầu cho những hình ảnh này biến mất.

Cố Trạch Mộ nhìn nàng: “Không phải muội dạy người ta mà làm cho mình ngốc rồi chứ?”

Câu nói này lập tức khiến Cố Thanh Ninh trở lại hiện thực. Hừ! Nàng phải sớm Tiêu Dận ôn nhu lúc xưa đều là hắn giả vờ, thời điểm ác miệng này mới chân thật là hắn.

Cố Thanh Ninh cũng không cam chịu yếu thế: “Nếu ca lại nói lung tung, có tin ta thả Bùi Ngư cắn ca!”

Bùi Ngư đang ăn điểm tâm ngơ ngác ngẩng đầu, bên môi còn dính mẩu vụn điểm tâm: “Cắn cái gì?”

Cố Trạch Mộ: “…”

Cố Thanh Ninh ỷ vào sát khí trong tay, vô cùng đắc ý.

Cố Trạch Mộ liếc nàng một cái, cũng lười tranh luận với nàng, nói ra hai chữ: “Ấu trĩ!”

“Ca còn nói ta ngây thơ, rõ ràng là ca bắt đầu trước.”

Hai người cứ như thế ầm ĩ nửa ngày, cuối cùng Bùi Ngư không chịu nổi nữa, ôm lấy đĩa điểm tâm đi ra.

Hai người có tuổi kiếp trước cộng lại hơn một trăm hơi ngượng ngùng. Cố Thanh Ninh ho một tiếng, mới nhớ ra chuyện trước đó Nguyên Gia nói với nàng, nàng cho người hầu đi xuống rồi mới nói với nói với Cố Trạch Mộ chuyện thực thực ảo ảo có người ở sau lưng châm ngòi Tiêu Trạm và Thụy vương.

Trái lại Cố Trạch Mộ cũng không kinh ngạc, hắn ở trong cung, rất nhiều tin tức biết sớm hơn Nguyên Gia. Chuyện Ngự Sử kia bị Tiêu Trạm quở trách hắn cũng nghe Thái tử nói qua. Lúc đó hắn cũng cảm thấy hơi kì lạ, nhưng tình hình cụ thể thế nào hắn cũng không biết rõ. Bây giờ nghe Cố Thanh Ninh nói lại khiến hắn nhíu mày.

Cố Thanh Ninh thở dài: “Chuyện khác còn tốt, nhưng Thụy vương bên kia và Trạm Nhi bên này trùng hợp quá mức.”

Cố Trạch Mộ lấy lại tinh thần, lại an ủi nàng: “Có lẽ là trùng hợp thật, từ trước đến nay ngôn quan đều là không gió mà muốn nhấc lên ba thước sóng, có lẽ chỉ vô tình, lại trùng hợp đụng phải kẻ lỗ mãng như thế.”

“Hi vọng thế đi.” Cố Thanh Ninh bất đắc dĩ nói.

Chỉ là cho dù Cố Trạch Mộ an ủi Cố Thanh Ninh như thế nhưng trong lòng lại không thể nào bình tĩnh lại được. Hắn có cảm giác mơ hồ rằng những chuyện này không đơn giản như trước mắt nhìn thấy. Cho dù Tiêu Trạm hay là Thụy vương, hay là người vẫn luôn âm thầm theo dõi hắn đều khiến hắn cảm thấy phía sau có một bàn tay vô hình ẩn núp trong bóng tối điều khiển tất cả.

Ngay lúc Cố Trạch Mộ đi tìm Cố Thanh Ninh, Đào thị trở về phòng nhưng cũng không thể nào bình tĩnh lại được. Nàng lo lắng một lúc lâu, quyết định đi tìm chút chuyện để mình làm.

Trong viện Nhị phòng, Liễu thị đang vịn Họa Bình thong thả đi. Nàng mặc y phục vô cùng rộng rãi nhưng cũng nhìn thấy bụng đã hiện rõ mang thai. Lúc Cố Vĩnh Diệm hồi kinh thì nàng mang thai, khi bọn họ xuất phát đi Tây Bắc không bao lâu đã được chẩn đoán ra.

Từ khi Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ sinh ra, phủ Uy Quốc công đã thật lâu không có sinh mệnh mới ra đời. Bây giờ Liễu thị mang thai khiến cho toàn phủ vô cùng xem trọng.

Liễu thị nhìn thấy Đào thị thì hơi kinh ngạc: “Ngọc Nương, sao muội lại tới đây?”

Đào thị tiếp nhận công việc của Họa Bình, đỡ Liễu thị chậm rãi đi lại trong sân. Hai người đi một hồi lâu mới dừng lại, Đào thị lại đỡ Liễu thị chậm rãi ngồi xuống ghế.

Họa Bình vội vàng cầm khăn đến để Liễu thị lau mồ hôi trên mặt. Mặc dù lúc này đã là cuối mùa hè nhưng vẫn hơi nóng, nhưng khi gió thổi qua sẽ mang theo hơi lạnh của mùa thu.

Liễu thị liếc mắt đã nhìn ra Đào thị có tâm sự, nhưng mà nàng cũng không đi hỏi. Chỉ đến khi thấy Đào thị không yên lòng cầm trái cây trong hộp bỏ vào miệng thì nàng mới vội vàng gọi Đào thị lại.

Nhưng mà đã chậm, Đào thị ăn một miếng đã bị chua đến mặt nhăn lại, che miệng hỏi: “Nhị tẩu, cái này… Đây là cái gì, sao lại chua như thế?”

Liễu thị bất đắc dĩ nhìn nàng: “Đây là táo chua.” Liễu thị nói xong thì cầm một quả bỏ vào miệng.

Đào thị nhìn đã thấy ê răng, Liễu thị ăn xong mấy quả còn có vẻ ăn rất ngon lành.

“nhị tẩu, sao bây giờ khẩu vị của tẩu trở nên kì lạ như thế rồi?”

Liễu thị khó hiểu nói: “Mang thai vốn dĩ sẽ thay đổi khẩu vị. Ta thế này vẫn ổn đấy, muội không thấy lúc đại tẩu mang thai Thanh Vi đâu.” Nàng lại nói tiếp: “Lúc muội mang thai Thanh Ninh và Trạch Mộ không muốn ăn món gì lạ sao?”

Đào thị lắc đầu.

“Muội thật may mắn.” Liễu thị hâm mộ nói. “Mấy đứa nhóc này tra tấn ta đến mệt, gần như mỗi lần mang thai đều nôn đến xây xẩm mặt mày. Thật vất vả trôi qua lại muốn ăn vài thứ kì quái.”

Đào thị như có điều suy nghĩ: “Tục ngữ nói mang thai chua là nam nhi, còn cay là nữ nhi, có lẽ Nhị tẩu mang thai nam hài rồi?”

“Trước đó nương cũng nói thế, nhưng ta cảm thấy không quan trọng.” Liễu thị khoát tay áo. “Trái lại Trạch Hạo và Thanh Thù một lòng muốn thêm muội muội muội.” Nàng nói, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Đào thị hâm mộ nhìn Liễu thị: “Cho dù là nam hài hay nữ hài cũng được, muội cũng muốn sinh thêm một đứa nhưng bụng lại không chịu động đậy.”

Liễu thị lắc đầu cười: “Thật ra con trai hay gái đều là nợ. Nếu là nam thì sẽ lo lắng việc học tương lai của hắn, nếu tiến bộ còn tốt, nếu trở thành kẻ bại hoại sẽ bị hắn làm cho tức chết. Nữ thì càng cần phải quan tâm, cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay nuôi đến cập kê, sau đó phải gả vào nhà khác. Nếu gặp nhà chòng tốt thì còn đỡ, nếu gặp phải nơi giày vò người thì muội phải quan tâm cả đời.”

Đào thị nghe thế thì cũng nghĩ như thế.

Liễu thị lại nói: “Muội nhìn đại tẩu xem, bình thường trầm tĩnh đoan trang nhưng đụng tới hôn sự của Thanh Chỉ thì cũng không bình tĩnh được, Thanh Chỉ chỉ đính hôn thôi, sau này thành hôn cũng đến nhà mẹ đẻ. Biết rõ như thế nhưng đại tẩu còn chưa yên tâm, chớ nói chi chúng ta.”

Lúc này Đào thị nhớ tới Cố Thanh Thù cũng đã mười tuổi, cũng sắp đến tuổi tìm người kết thân, thảo nào Liễu thị suy nghĩ nhiều thế.

Liễu thị thở dài: “Nha đầu này của nhà chúng ta đó, cả ngày cùng nam hài chơi đùa. Ta vừa nghĩ đến con bé thật sự là vô cùng lo lắng.

“Tính cách Thanh Thù hoạt bát, dáng vẻ cũng xinh, gia thế cũng ổn, thật ra Nhị tẩu không cần phải lo lắng.”

“Nếu chỉ cân nhắc môn đăng hộ đối thì cũng không có gì phải lo lắng.” Liễu thị nói. “Nói ra, ta cũng muốn thân càng thêm thân, gả Thanh Thù cho đứa cháu Tử Ký kia. Vừa lúc bọn hắn cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, ta cũng hiểu rõ tính cách hắn, không lo hắn sẽ đối xử không tốt với Thanh Thù.”

“Đây chẳng phải là chuyện rất tốt sao?”

“Ôi, Tử Ký không tệ, nhưng nương ta và đại tẩu…” Liễu thị lắc đầu. “Nữ hài tử nhà chúng ta suốt ngày thấy tổ phụ hoặc là phụ thân các nàng một lòng một người. Mai này gả đi sao có thể thích nghi được với cuộc sống tam thê tứ thiếp chứ!”

Đào thị nghe Liễu thị nói thế cũng trầm mặc.

Trong kinh thành này, nữ tử hâm mộ các nàng nhiều không kể xiết, người muốn gả tới Cố gia càng nhiều. Giống như Cố Trạch Vũ, đã có không ít người tìm Chu thị cầu thân, nhưng Chu thị vẫn luôn lấy cớ hài tử còn nhỏ mà trì hoãn. Còn Cố Trạch Hạo và Cố Trạch Mộ, tuổi này mà đã có người có ý với bọn họ. Có đôi khi Liễu thị và Đào thị đi ra ngoài tham dự yến hội, thỉnh thoảng có người còn lộ ra mong muốn muốn kết thân với hai người, cũng thật dở khóc dở cười.

Nhưng Cố gia tốt như vậy, đối với hài tử Cố gia mà nói lại không phải chuyện tốt, thử hỏi trong toàn bộ kinh thành này có nhà ai dễ chịu thoải mái như Cố gia. Bọn nhỏ quen thuộc cuộc sống như thế, sau này gả đi sao thích nghi được cuộc sống tranh đấu ở nhà hào môn, chị em dâu đấu võ mồm với nhau.

Hai người trò chuyện một lúc đều cảm thấy lo lắng.

Cuối cùng vẫn là Liễu thị nói: “”Được rồi, bây giờ chúng ta nghĩ những chuyện này cũng vô dụng.” Nàng xoa tay nói: “Bây giờ ta cũng hơi hối hận, đáng lẽ thừa dịp Thanh Thù còn nhỏ phải tìm người thích hợp mai mối. Cho dù không có thì chúng ta cũng có thể dạy mà!”

Đào thị mở to hai mắt nhìn: “Còn có thể như thế?”

“Đương nhiên có thể!” Liễu thị nói với vẻ đương nhiên: “Đem người lừa gạt đến gia thục của chúng ta, dạy bảo tầm mười năm có lẽ sẽ học được ưu điểm của nam nhân Cố gia.”

Nếu là Đào thị lúc trước chắc chắn sẽ không dám có suy nghĩ như thế. Nhưng sau khi vào Cố gia, lăn lộn giữa hai tẩu tử thì cũng bị các nàng kéo lệch, nàng còn đang cân nhắc.

Liễu thị nói sâu xa: “Thừa dịp bây giờ Thanh Ninh còn nhỏ, muội xem trong thành này thích nam hài tử nhà ai thì đem tới trong phủ chúng ta. Dù sao bây giờ gia thục cũng có danh tiếng, người muốn đến cũng không ít…”

Đào thị nghe Liễu thị nói thế thì cũng rung động.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv