Tây Bắc, vương đình bộ lạc Cát Nhan.
Tuy nói đã vào thu nhưng ban ngày nắng vẫn rất gắt, thiêu đốt thảo nguyên có vẻ hơi ố vàng.
Trác Cách lau mồ hôi trên trán, xốc mành lều đi vào. Vốn dĩ trong lòng ông ta sốt ruột nhưng sau khi đi vào lều vải này thì lại dần bình tĩnh lại. Ông ta vẫn giống như lúc trước, cung kính hành lễ với bóng lưng kia: “Lão sư.”
Nam nhân được ông ta gọi là lão sư quay đầu lại, cho dù đã qua ba năm nhưng dường như thời gian không để lại nhiều vết tích trên mặt y. Y bình tĩnh nói: “Vương hãn tìm ta có chuyện gì?”
Ba năm trước, Trác Cách đã thống nhất toàn bộ thảo nguyên, bây giờ trở thành Vương hãn của toàn bộ ngoại tộc. Nhưng khi đối mặt với nam nhân này thì ông ta vẫn dè dặt như thủ lĩnh của bộ lạc nhỏ lúc trước.
Trác Cách khẽ ho một tiếng: “Gần đây thời tiết nóng bức, ta nghe các nô lệ nói đã lâu rồi ngài không đi huấn luyện dũng sĩ, không biết có phải thân thể ngài khó chịu không?”
Nam nhân cười khẽ: “Trác Cách, ông học cách nói quanh co lòng vòng từ khi nào thế? Ông muốn hỏi ta khi nào khai chiến với Đại Chu thì sao không nói thẳng?”
Trên mặt Trác Cách hiện lên vẻ điên cuồng: “Lão sư, ba năm trước ngài nói các bộ lạc còn chưa quy thuận hoàn toàn, cho nên không vội tấn công. Nhưng bây giờ đã qua ba năm rồi, những bộ tộc lớn này thuần phục chúng ta như chó. Lúc này thời cơ đã chín muồi, rốt cuộc ngài đang chờ cái gì.”
“Ông vội cái gì?”
Câu nói nhẹ nhàng này giống như một chậu nước lạnh xối lên đỉnh đầu Trác Cách, trong phút chốc ông ta tỉnh táo lại. Ông ta nhìn dung nhan tuấn mỹ của nam nhân bên cạnh, do dự nói: “Ta chỉ lo lão sư… Vẫn hoài niệm Đại chu.”
Không ngờ nam nhân giống như nghe được chuyện cười lớn: “Hoài niệm?” Bỗng nhiên y trầm mặc. “Trác Cách, ba mươi sáu kế là do ta dạy cho ông, mà ông chỉ phụ thuộc vào một mưu sĩ như ta mà thôi.”
“Xem ra sau khi làm Vương Hãn thì đã khác trước, ngay cả sự nhẫn nại cũng kém xa trước kia.”
Nam nhân quay đầu, lạnh nhạt nói: “Trác Cách, năm đó nếu không nhờ ta thì đến nay ông chỉ là thủ lĩnh một bộ lạc nhỏ. Hàng năm bị bộ lạc lớn bóc lột, ngay cả nữ nhân của mình cũng không giữ được. Ông đừng quên là ai giúp ông thống nhất Tây Bắc, làm sao, bây giờ cánh cứng rồi nên muốn có mới nới cũ?”
Trác Cách nghe y nhắc lại chuyện trước đó thì vô cũng tức giận xấu hổ, gân xanh trên cổ cũng nổi lên. Từ sau khi ông trở thành Vương Hãn thì không ai dám nhắc lại chuyện trước kia của ông nữa.
Ông ta tức giận nói: “Tuy nói có công lao của ngài nhưng ngài có thể thành công thì dựa vào dũng sĩ là thủ hạ của ta vào sinh ra tử!”
“Đã như thế thì ông tới tìm ta làm gì?” Nam nhân cười lạnh nói. “Bởi vì ông biết nhiều năm như thế ngoại tộc không thật sự công phá được Nghiệp Thành. Mười mấy năm trước trong tay ta không làm được, bây giờ đổi lại là Cố Tông Bình cũng không làm được.”
Trác Cách không thể kìm được: “Phụng Triển!”
Thì ra đây là Phụng Triển lúc trước nên chết ở trên chiến trường, nhưng không biết sao y lại lưu lạc đến bộ lạc Cát Nhan.
Phụng Triển nghe thấy tên mình, dường như con ngươi khẽ động, nhưng lại nhanh chóng biến thành nụ cười vô tâm: “Sao thế? Nói trúng nỗi lòng nên thẹn quá hóa giận à?”
Trác Cách oán hận nói: “Ngài đừng quên lúc trước ngài té xỉu trên thảo nguyên, là ta cứu được ngài.”
“Ngươi muốn báo đáp sao?” Phụng Triển khẽ cười một tiếng, y nhích lại gần một chút, trong con ngươi lạnh nhạt mang theo sự đùa cợt cao cao tại thượng.
Trác Cách vô cùng tức giận hất mành lều đi ra.
Mà Phụng Triển bị ông ta chọc giận cũng không để ý, vẫn đang nhìn địa đồ đang treo kia. Đúng lúc này, bỗng nhiên trong góc khuất vang lên một giọng nói khàn khàn: “Bây giờ Trác Cách là Vương hãn, không còn là thủ lĩnh bộ lạc nhỏ lúc trước nữa. Ngài không nên cãi nhau với ông ta, thậm chí vạch mặt ông ta.”
Cảm giác sự tồn tại của người này vô cùng ít ỏi, trước đó lúc Phụng Triển nói chuyện với Trác Cách thì gần như không chú ý đến sự tồn tại của hắn ta.
Phụng Triển lại không quan tâm, thản nhiên nói: “Thì thế nào?”
“Một khi người ta leo lên vị trí cao thì tâm tư sẽ thay đổi.” Người kia nói. “Nếu không phải năm đó ngài phô trương quá mức thì sao đến mức chọc hoàng đế Đại Chu nghi ngờ, rơi vào tình cảnh như thế. Ngài đã nếm trải đau khổ như thế sao còn không học được cách cúi đầu?”
Trong phút chốc, sắc mặt của Phụng Triển thay đổi, đây là chuyện y chôn dưới đáy lòng không muốn bị người ta nhắc lên nhất. Nếu bất kỳ ai nhắc đến chuyện này y đều sẽ tức giận, nhưng người trước mắt nhắc đến, y chỉ đành kiềm con giận xuống.
“Ta cúi thấp đầu sẽ không phải là ta.”
Phụng Triển cười lạnh nói: “Hơn nữa, ta chưa từng cúi đầu trước mặt Tiêu Dận, tên Trác Cách này là cái thá gì chứ!”
Người kia thở dài: “Ngài cậy tài khinh người như thế, ngộ nhỡ một ngày nào đó chọc giận Trác Cách thì chẳng phải sẽ mất mạng sao?”
“Chẳng lẽ cái mạng này của ta rất quan trọng sao?” Phụng Triển lạnh lùng nói: “Năm đó, nếu không phải Phụng Kiệm báo cho ta biết kịp lúc, diễn tiết mục giả chết này thì mạng ta đã mất từ sớm rồi. Mấy năm nay, ta sống trên thảo nguyên này không có nơi nương tựa chỉ vì báo thù mà thôi.”
Phụng Triển thấy đối phương muốn khuyên tiếp, khoát tay nói: “Ngươi yên tâm, Trác Cách sẽ không giết ta. Ông ta biết rõ không có ta thì ông ta vốn không thể qua được Nghiệp Thành. Chỉ cần ông ta có dã tâm xâm chiếm Đại Chu thì sẽ không giết ta.”
Đối phương biết rõ y cố chấp, chỉ khẽ thở dài một hơi, không khuyên nữa.
Trái lại, Phụng Triển hỏi: “Bây giờ tình hình Đại Chu thế nào?”
“Người của chúng ta vất vả lắm mới trà trộn vào, cũng không dám làm quá lộ liễu. Mặc dù phái người châm ngòi nhưng dường như cũng không có thành quả tốt, tình cảm giữa Thụy vương điện hạ và hoàng đế Đại Chu cực sâu.”
Trên mặt Phụng Triển nở nụ cười lạnh: “Trước đó ngươi còn nói một khi người ta leo lên vị trí cao thì tâm tư sẽ thay đổi. Hoàng gia nào có tình cảm, chỉ là lúc có ích thì lôi kéo, lúc vô dụng thì những thứ này để mượn danh nghĩa trị tội mà thôi.”
“Phụng gia chúng ta vì hoàng tộc Tiêu thị cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, nhưng sao bọn chúng lại đối với chúng ta như thế? Tỷ tỷ của ta cũng thật lòng đối đãi với Tiêu Dận, đổi lại chỉ nhận được sự lợi dụng và chèn ép của hắn. Hắn giam cầm tỷ tỷ ta trong cung sáy năm, hại tỷ ấy chết thảm! Thù này không báo, ngươi bảo ta sao cam tâm được!”
Người kia do dự một lát mới khẽ nói: “Nhưng hoàng đế Đại Chu kia đã chết rồi, bây giờ người ngồi trên hoàng vị là cháu ngoại ruột của ngài đó.”
Phụng Triển nghe hắn ta nhắc đến Tiêu Trạm, dường như trên mặt có vẻ rung động, nhưng lại nhanh chóng biến thành lạnh lẽo cứng rắn: “Y và phụ thân của y cũng là cá mè một lứa, Tiêu gia không có ai tốt!”
“Được, cho dù hoàng thất không có người tốt, ngài trả thù cũng là chuyện quá khứ nhưng vì sao ngài lại phái người theo dõi một đứa bé?”
Dường như Phụng Triển nghĩ đến chuyện gì thú vị, khẽ cười một tiếng: “Có lẽ ngươi không biết, thân thế của đứa bé kia…” Y còn chưa nói dứt lời, bỗng nhiên biến sắc: “Ai?”
Ngay lúc hai người đang phòng bị thì có một bé gái bốn năm tuổi đi đến. Cô bé ăn mặc lộng lẫy, làn da trắng nõn như sữa bò, đôi mắt to sáng rõ, chính là cháu gái Kỳ Nhã của Trác Cách. Nàng vừa thấy Phụng Triển đã cười ngọt ngào mà nói: “Ông.”
Phụng Triển lạnh lùng nhìn bé gái, không hề để ý, mà quay sang nói với người kia: “Mau đưa con bé đi.”
Kỳ Nhã không nghĩ tới mình nhiệt tình nhưng đối phương lại lạnh lùng, nàng tủi thân nhìn y. Y lại có ý chí sắt đá, cũng không hề động tâm.
Cuối cùng người kia bất đắc dĩ lắc đầu, đứng lên ôm Kỳ Nhã ra khỏi lều.
Bên ngoài sắc trời còn sáng, người kia hơi nheo mắt, gương mặt nhợt nhạt lộ ra. Hắn có mắt phượng đặc trưng của người Phụng gia nhưng lại mang theo khí chất của người ngoại tốt. Hắn là con do Phụng Kiệm và một nữ tử ngoại tộc sinh ra, sau đó được Phụng Triển tìm tới thì luôn đi theo bên người y.
Kỳ Nhã ngoan ngoãn ngồi trong ngực hắn, hỏi với giọng bi bô: “Bố Nhật Cổ Đức, có phải ông ghét Kỳ Nhã. Mỗi lần gặp ông đều hung dữ với Kỳ Nhã như thế.”
Trên mặt Bố Nhật Cổ Đức nở nụ cười ôn hòa: “Không có đâu, Kỳ Nhã đáng yêu như thế, cả thảo nguyên đều thích con.”
“Nhưng mà ông không thích.” Kỳ Nhã giơ ngón tay nói: “Ông cũng không thích ngoại tổ phụ, ngay cả Bố Nhật Cổ Đức, ông ấy đều hung dữ với ngươi như thế.”
Bố Nhật Cổ Đức nhìn vẻ mặt ngây thơ của tiểu cô nương, thở dài mà nói: “Kỳ Nhã, lần sau không được nói những lời này trước mặt đại nhân.”
“Vì sao?”
Bố Nhật Cổ Đức giật mình, hồi lâu mới khẽ nói: “Bởi vì, người ngài ấy thích đều chết cả rồi.”
Kỳ Nhã không biết lời này nặng nề đau thương cỡ nào, nàng mơ màng gật đầu, ngoan ngoãn dựa lên vai Bố Nhật Cổ Đức.
Bố Nhật Cổ Đức lấy lại tinh thần, nở nụ cười: “Ngoan, Bố Nhật Cổ Đức dẫn người đi xem chim ưng.”
Nghiệp Thành.
Phụng Linh hoàn thành một ngày thao luyện, y lau mồ hôi trên đầu sau đó đi về phía doanh trại. Đồng đội ở bên cạnh vỗ vai y: “A Linh, ngày mai được nghỉ, chúng ta đi ngõ Hương Phấn chơi đi.”
Ngõ Hương Phấn là một ngõ nhỏ có gái điếm ở Nghiệp Thành. Mấy năm gần đây chiến sự không gay gắt, các binh sĩ hay đi đến đó mua vui.
Phụng Linh lại lắc đầu: “Các ngươi đi đi, ta không đi đâu.”
“Lại không đi?” Đồng đội tỏ vẻ hèn mọn nhìn y: “Không sợ nhịn đến chết nghẹn sao?”
Đúng lúc này, một binh sĩ nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, nói đùa: “Ngươi đừng gọi y nữa, người ta muốn thủ thân như ngọc vì nương tử đấy!”
“Ai nói là nương tử, không chừng là tướng công đấy!”
Đám người cười vang, dường như Phụng Linh cũng không tức giận, thậm chí khóe môi còn hơi cong lên. Dù bận nhưng hắn vẫn ung dung xắn tay áo, giọng điệu ôn hòa như nói việc nhà: “Không bằng ngươi đến thử xem để xem rốt cuộc ai là tướng công?”
Y vừa nói ra lời này, mấy người vừa trêu ghẹo đều ngậm miệng lại.
Ba năm trước, Phụng Linh vì không tuân theo quân lệnh thì đại bại, không những bị cách chức mất tước vị Thành Nghị bá mà còn bị hạ xuống làm binh lính bình thường. Ban đầu có người vì đồng đội hoặc là đồng hương bỏ mình vì chiến dịch kia mà đi tìm y trả thù. Y tùy ý để cho mấy người này mỗi người đánh hắn một quyền, không hề đánh trả. Cuối cùng y bị đánh đến thổ huyết cũng không nhúc nhích, những người này bị y làm chấn động, lại thêm không dám để xảy ra án mạng nên buông tha y.
Sau đó, Phụng Linh thu lại tất cả sự kiêu ngạo, cả người giống như trầm tĩnh lại. Y và những binh lính bình thường mỗi ngày thao luyện, ăn cơm canh đạm bạc, ngủ trong đại doanh trướng mấy chục người. Ngoại trừ y hơi trầm mặc ít nói thì không còn nhìn ra thân phận Bá gia phong quang vô hạn nữa.
Nhưng mà không ngờ hành động đó của y khiến cho binh sĩ từng trai bắt nạt, trêu đùa, ức hiếp y. Ai ngờ, Phụng Linh trước đó đứng để mọi người đánh dường như biến thành người khác, lúc đó y lấy một địch mười, khiến cho những người đánh y phải quỳ xuống cầu xin tha thứ. Từ đó về sau, không ai dám chọc y nữa.
Thời gian dài, đám người phát hiện mặc dù y không thích nói chuyện nhưng bản lĩnh vô cùng cao, quan trọng hơn là y còn biết chữ, lúc muốn viết thư gửi về nhà tới tìm y, y cũng không từ chối. Tình cảm quân doanh vốn dĩ đơn thuần, thời gian dần qua, quan hệ giữa y là đồng đội càng tốt hơn.
Mấy binh lính này đều là những người thô kệch, thỉnh thoảng sẽ đùa vài câu thô tục, thậm chí đôi lúc sẽ lấy dung mạo quá xinh đẹp của Phụng Linh ra làm trò đùa. Nếu không quá đáng thì Phụng Linh cũng cười bỏ qua.
Nhưng mà hôm nay rõ ràng tâm trạng Phụng Linh không tốt lắm.
Trước đó, binh sĩ muốn lôi kéo y đi kỹ viện còn khoác vai y nói đùa. Lúc trước, có một người chọc y bây giờ còn đang nằm trên giường bệnh đó. Ngày bình thường y nói cười vui vẻ, lúc này ai dám chọc y chuốc họa chứ!
“Vậy… Ngươi bận, ngươi… Chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
“Đúng đúng đúng, ăn cơm, ăn cơm.”
Mấy binh sĩ này tan tác như ong vỡ tổ, Phụng Linh cũng không đuổi theo nữa.
Y trở lại doanh trại, sau khi tắm rửa xong lại đi nhà bếp ăn cơm, sau đó thay khôi giáp lên tường thành.
Tối nay y gác đêm, tuy nói chưa tới giờ nhưng dù sao cũng rảnh rỗi nên y giao ban với đồng đội trước.
Bầu trời đêm ở Tây Bắc cao hơn kinh thành nhiều, chấm nhỏ trên trời cũng sáng hơn nhiều. Gió đêm thổi qua, mùi hương cũng khác với kinh thành, mang theo mùi cỏ và bùn đất.
Lúc trước, y không cần làm những chuyện này, nhưng sau khi y trở thành binh lính bình thường cũng dần quen cuộc sống như thế. Không cần cân nhắc nhiều, lên chiến trường chỉ cần xông về phía trước là được rồi, dường như cũng không có gì không tốt.
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên giọng nói: “Bái kiến Quốc công gia!”
Lúc này y mới hoàn hồn lại, quay đầu nhìn lại đã thấy nhóm người Uy Quốc công đi lên tường thành.
Y vội vàng hành lễ, Uy Quốc công nhận ra y: “Hôm nay ngươi gác đêm sao?”
Phụng Linh gật gật đầu, lại cất giọng nói: “Bẩm Quốc công gia, đúng thế.”
“Giọng nói này vô cùng có ha” Uy Quốc công nở nụ cười nhạt nhưng cũng không đi xuống, trái lại hỏi Phụng Linh: “Ngươi nói thử xem tình hình thế nào?”
Phụng Linh dừng một chút, Uy Quốc công hỏi như thế đương nhiên không phải hỏi y gác đêm có cảm nhận gì, mà hỏi y về tình hình ngoại tộc.
Phụng Linh không có trả lời ngay, y nghĩ một lát mới dè dặt nói: “Từ nửa tháng trước, sau khi ngoại tộc công kích một lần, nửa tháng này, ngoại trừ việc bọn họ thỉnh thoảng quấy rối thì cũng không có tiến công hiệu quả.” Mặc dù y nói thế nhưng vẻ mặt cũng không vui sướng.
Uy Quốc công gật gật đầu, trên mặt cũng hiện vẻ lo âu.
Cố Vĩnh Hàn ở bên cạnh nghe thấy lại buồn bực: “Ngoại tộc không đến đây đánh chẳng phải là chuyện tốt sao? Sao mọi người đều nhăn nhó như thế?”
Cố Vĩnh Huyên ở một bên nói tiếp: “Lúc trước, khi ngoại tộc chia năm xẻ bảy vẫn còn nghĩ đến chuyện muốn cướp bóc một phen. Bây giờ Trác Cách đã thống nhất thảo nguyên, đang lúc hưng phấn nhất sao lại không có dã tâm với Đại Chu.”
“Đúng thế.” Uy Quốc công thở dài một tiếng. “Ta luôn cảm thấy đối thủ của chúng ta không đơn giản. Ta gặp qua Trác Cách rồi, người này có dũng cảm nhưng ta cảm thấy ông ta không có bản lĩnh làm đến mức như bây giờ. Trái lại theo tin tức của chúng ta, dường như trong vương đình của bộ lạc Cát Nhan có một nhân vật vô cùng thần bí. Trác Cách gọi y là lão sư, không biết người này có thân phận gì, cũng không biết đến từ nơi nào, luôn làm ta lo lắng.”
“Một mình y chẳng lẽ có thể làm cho Trác Cách thống nhất thảo nguyên Tây Bắc?” Cố Vĩnh Hàn nhịn không được nói. “Không thể nào… Không thể khó hiểu vậy được?”
“Vậy con nói là vì cái gì?”
Cố Vĩnh Hàn lập tức lắc đầu: “Không… Không biết.”
Uy Quốc công trừng mắt liếc y: “Không biết thì ở yên đó đàng hoàng nghe, bớt xen vào đi.”
Lúc này Cố Vĩnh Hàn mới gãi gãi đầu lui sang một bên.
Phụng Linh mở miệng nói: “Nếu như bọn chúng thật sự không tiếp tục khai chiến với chúng ta thì đó là chuyện tốt. Chỉ sợ bọn chúng có âm mưu gì đó khiến chúng ta không trở tay kịp.”
“Đúng là như thế.”
Uy Quốc công gật gật đầu, đột nhiên nói lớn: “Chư vị huynh đệ giữ vững tinh thần, không biết ngoại tộc sẽ có âm mưu quỷ kế gì cho nên cho dù không đánh trận thì chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch. Cho dù có chút vấn đề nhỏ cũng không thể xem thường.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Đột nhiên Phụng Linh nói: “Quốc công gia, thuộc hạ khẩn cầu được gia nhập mật thám, chui vào thảo nguyên Tây Bắc thăm dò chuyện này cho rõ ràng.”
Uy Quốc công sững sờ, vỗ vỗ bả vai Phụng Linh: “Ngươi có lòng thế này là tốt.”
Phụng Linh còn muốn nói, Uy Quốc công đã khoát tay dẫn người đi xuống.