Trên triều đình yên tĩnh, chỉ nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Trương Lễ đọc tấu chương về tình hình thiên tai gần đây. Từ khi Hoàng Hà bắt đầu ngập lụt, mỗi ngày đều có sáu trăm dặm khẩn cấp báo tình hình thiên tai. Tất cả đều là “Lũ lụt tàn phá, bách tính sống lưu lạc khắp nơi” “Đất đai thành sông, lúa trôi dạt, xác chết trôi ngàn dặm” “Người chết hơn ngàn, người bị nạn vô số kể”.
Tất cả thần tử đều câm như hến, trên triều đình chỉ có thể nghe tiếng hít thở cực nhỏ.
Đợi đến khi Trương Lễ đọc xong, Tiêu Trạm mới cười lạnh thành tiếng: “Sao không ai nói gì cả? Không phải bình thường tranh luận rất hay, mưu kế chồng chất sao? Đến khi trẫm muốn các ngươi nghĩ kế thì bây giờ cả đám đều câm như hến?”
Y vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều quỳ xuống rồi hô: “Bệ hạ thứ tội.”
Bỗng nhiên Tiêu Trạm vỗ bàn một cái: “Các ngươi có tội! Đê Hoàng Hà mỗi năm đều tu sửa, mỗi tháng đều tu sửa, mỗi một năm ngân lượng xây đê đều tính trăm vạn mà kết quả thế này sao? Cự Dã, Gia Tường, Vấn Thượng, Bành Thành, gần mười chỗ vỡ đê, đây là kết quả các ngươi cho trẫm thấy hay sao?”
Toàn bộ triều đình im lặng như tờ, bệ hạ luôn ôn hòa lại tức giận đến mức như thế, có thể thấy được tình hình thiên tai đã nghiêm trong đến mức nào.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên âm thanh “Báo”.
Trong phút chốc, trái tim của mọi người đều treo cao.
Trương Lễ vội vàng bước ra ngoài nhận lấy phong thư cấp báo kia rồi dâng lên cho Tiêu Trạm.
Tiêu Trạm tức giận khoát tay nói: “Đã là tình hình thiên tai thì hãy đọc cho chư vị đại nhân nghe một chút!”
Trương Lễ đáp lời, lúc này mới mở thư cấp báo ra. Nhưng lúc hắn nhìn thấy nội dung phía trên lại sửng sốt, nhưng vẫn kiên trì đọc lên.
“Thần đệ Tiêu Triệt, kính khải bệ hạ…”
Giọng nói của Trương Lễ càng ngày càng nhỏ, mà cơn giận của Tiêu Trạm càng lúc càng dâng lên. Thì ra trong thư Thụy vương nói bởi vì Đường huyện thay đổi đường vỡ đê, mặc dù tình hình thiên tai nơi đó tạm ổn nhưng lại liên quan đến Tương Nam. Bây giờ Tương Nam cũng gặp tai hoạ.
Mấy thần tử hít thở cũng chậm lại, sợ không cẩn thận làm phát ra tiếng động gì đó sẽ khiến cho cơn giận của bệ hạ bùng nổ.
Tiêu Trạm hít một hơi thật sâu, ánh mắt lướt qua quần thần bên dưới, giọng nói lạnh lùng nói: “Hộ bộ thượng thư ở đâu?”
Sắc mặt Hộ bộ thượng thư khổ tâm đi ra khỏi hàng, vừa mở miệng đã tố khổ: “Bệ hạ, Hộ bộ đã không thể bỏ nổi tiền cứu tai được nữa…”
Tiêu Trạm vô cùng tức giận: “Hàng năm thu nhiều tiền thuế như vậy, ngươi đã làm gì mà ngay cả tiền cứu tế cũng không móc ra nổi?”
“Đầu năm các bộ cũng đã báo kế hoạch lên, tiền bạc cũng chi hết. Bên phía Tây Bắc còn phải vận chuyển lương thảo vật tư, trước đó cứu tế đều là thần cố gắng sắp xếp, gần như đã móc rỗng tất cả tiền bạc của Hộ bộ… Bây giờ thương khố của Hộ bộ đã rỗng tuếch, thần thật sự vô năng.”
Tiêu Trạm hận không thể cầm đế giày mà đánh lão già này, bây giờ y hơi hối hận khi mình thay Lang Nghĩa. Nhớ ngày đó, khi Lang Nghĩa làm Hộ bộ thượng thư thì chưa bao giờ giật gấu vá vai như thế. Chỉ là tính cách ông ta thẳng thắn, nhân duyên cũng không tốt, luôn luôn bị người vạch tội, Tiêu Trạm bị làm cho vô cùng phiền phức nên mới đổi ông ta đi.
Không ngờ đổi một Hộ bộ thượng thư tính cách tốt nhưng năng lực làm việc lại kém xe. Mỗi lần bảo ông ta bỏ tiền thì chỉ biết tố khổ, thật sự khiến cho người ta bực tức.
Nhưng mà bây giờ hối hận cũng không có tác dụng gì nữa, Tiêu Trạm đành phải ép ông ta mà nói: “Hạn cho ngươi trong vòng nửa tháng phải xoay được tiền cứu tế. Nếu không làm được thì chức Hộ bộ thượng thư này cũng đừng làm nữa!”
“Bãi triều!”
Mặc dù bãi triều nhưng chuyện vẫn phải giải quyết, Tiêu Trạm phất tay áo rời đi, chỉ gọi mấy trọng thần đi ngự thư phòng.
Nhưng mà bầu không khí giữa mấy vị trọng thần cũng nặng nề, không ai nói lời nào.
Tiêu Trạm nhịn không được mà hỏi: “Các khanh nói chuyện này phải làm sao?”
Một thần tử đi lên, cân nhắc nói: “Mặc dù hành động lần này của Huyện lệnh Đường huyện không ổn nhưng nể tình ông ta cũng lo lắng tình hình thiên tai, thần cho rằng…”
“Việc này bàn sau, bây giờ trẫm đang nói chuyện Tương Nam, các khanh nói nên giải quyết thế nào?”
Lần này, tất cả mọi người đều im lặng.
Trên mặt Tiêu Trạm hiện lên vẻ thất vọng, chỉ thẳng tên: “Thừa tướng, khanh nói đi.”
Thừa tướng chậm rãi đi lên trước. do dự mà nói: “Trái lại thần có một cách, chỉ là hơi mất đạo nghĩa.”
“Khanh nói đi.”
Lúc này, Thừa tướng mới nói: “Lũ lụt ở Tương Nam không nghiêm trọng như những nơi khác, thần nghĩ là nên thỉnh Thụy vương điện hạ tiến hành cứu tế trước. Chờ sau ngày mùa thu hoạch thì sẽ trả lại…”
Tiêu Trạm nhìn ông ta chằm chằm: “Đây chính là biện pháp của ngươi sao? Chuyện này Thụy vương vốn dĩ bị tai bay vạ gió, bây giờ triều đình không cho hắn một lẽ công bằng còn bảo hắn tự móc tiền túi. Ngươi cảm thấy thích hợp sao?”
“Thần suy nghĩ không thỏa đáng, xin bệ hạ thứ tội.”
Tiêu Trạm lại lướt mắt nhìn những người khác, cuối cùng cũng không ai đứng ra. Cho dù bây giờ hắn tức giận nhưng cũng biết không còn cách nào khác, nhìn toàn cục thì nơi thiệt hại nghiêm trọng hơn Tương Nam còn rất nhiều. Cho dù Hộ bộ thật sự kiếm được khoản tiền, chỉ sợ trước tiên cũng phải gấp gáp chi cho những địa phương kia trước.
Qua hồi lâu sau, Tiêu Trạm mới chậm rãi nói: “Trẫm sẽ viết thư cho Thụy vương, bảo hắn xuất vật tư hỗ trợ tạm thời trước. Trẫm cũng lấy một khoản từ tư khố để cứu giúp, nhưng các ngươi cũng nghe rõ cho trẫm, trẫm không muốn nghe thêm chỗ nào vỡ đê, chết bao nhiêu người nữa! Các ngươi không thể giải quyết được nước lũ Hoàng Hà thì hãy nghĩ cách cứu nạn dân thế nào cho tốt đi!”
Thân là đế vương lại phải mở tư khố trợ giúp quốc sự, trên sử sách sẽ ghi đây là công lao sự nghiệp của đế vương, còn thần tử vô năng.
Chúng thần tử đều run rẩy cả người.
“Thần tuân chỉ.”
Tiêu Trạm lo lắng trở về hậu cung, Trương Lễ thấy vẻ mặt y như thế, dè dặt hỏi: “Bệ hạ muốn đi đến cung của vị nương nương nào?”
“Đi…” Tiêu Trạm dừng một chút mới nói: “Thôi, đi đến cung hoàng hậu đi.”
Trương Lễ vội vàng vội vàng phái tiểu thái giám đi cung Khôn Ninh báo tin, lực sĩ nâng ngự liễn lên đi về phía cung Khôn Ninh.
Chờ đến khi Tiêu Trạm đến, Trần hoàng hậu đã ôm nữ nhi cùng thái tử Tiêu Hằng chờ ở cửa.
Tiêu Trạm hơi kinh ngạc: “Sao hôm nay Hằng Nhi cũng ở đây?”
Sau khi Tiêu Hằng hành lễ mới nói: “Phụ hoàng quên rồi sao? Hôm nay là sinh thần của mẫu hậu.”
Lúc này, Tiêu Trạm mới vỗ trán: “Xem trẫm này, gần đây có quá nhiều chuyện đến chuyện này cũng quên mất.” Y lại liếc mắt nhìn Trương Lễ: “Ngươi cũng không nhắc nhở trẫm!”
Trương Lễ vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
Trần hoàng hậu cười nói: “Chỉ là sinh thần bình thường thôi, cũng không phải chuyện lớn gì. Mỗi ngày bệ hạ trăm công ngàn việc, sao có thể để ngài quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này được.”
Tiêu Trạm nở nụ cười, đi vào cùng Trần hoàng hậu.
Trên bàn đã bày xong thức ăn từ sớm.
Trần hoàng hậu giao nữ nhi cho nhũ mẫu, ba người cùng nhau ngồi xuống, Tiêu Trạm vừa ăn vừa nói chuyện với Trần hoàng hậu. Nhưng mà khi ăn y lại nhớ đến chuyện Hoàng Hà, trong phút chốc cũng cảm thấy không có khẩu vị.
Trần hoàng hậu quan sát sắc mặt y mà nói: “Bệ hạ sao thế? Mệt mỏi à?”
Tiêu Trạm thở dài, cảm khái nói: “Đột nhiên ta lại nhớ đến phụ hoàng, triều chính thật không đơn giản như ta nghĩ, biết dễ đi khó mà.”
“Sao bệ hạ lại ủ rũ như thế, cho dù người bình thường còn phải lo một ngày ba bữa. Trên người bệ hạ gánh cả giang sơn, chẳng phải càng khó sao?”
Tiêu Hằng trợn mắt nhìn: “Phụ hoàng đang lo lắng chuyện Hoàng Hà ngập lụt sao?”
“Ồ? Con cũng biết à?”
Tiêu Hằng nhếch môi nói: “Gần đây khi thái phó giảng bài có nhắc đến.”
Hắn nhớ đến tình cảnh lúc đó, từ khi hắn trở thành Thái tử, ngoại trừ lên lớp với mấy các huynh đệ khác thì còn phải học thêm thái phó dạy bảo, dần dần bắt đầu tiếp xúc triều chính.
Lúc ấy, hắn lo lắng chuyện này nên gọi mấy thư đồng đi tới. Thường Ngọc và Thư Diệp An bắt đầu an ủi hắn.
Lúc đó Tiêu Hằng nghĩ viễn vông, hỏi bọn họ: “Các ngươi có cách gì giải quyết không?”
Hai thư đồng kia cũng không biết nên nói gì, dù sao chuyện này các đại nhân trong triều không giải quyết được, bọn họ có cách gì chứ. Mặc dù Tiêu Hằng biết nhưng vẫn hơi thất vọng.
Trái lại, bỗng nhiên Cố Trạch Mộ nói một câu: “Cũng không phải không có cách giải quyết.”
Nhưng khi hắn hỏi tới thì Cố Trạch Mộ lại không chịu nói.
Tiêu Hằng không biết, Cố Trạch Mộ chỉ nhớ đến kiếp trước. Lúc đó có người trẻ tuổi hăng hái nhiệt huyết từng nói ra câu nói này ở trước mặt hắn.
Lúc đó, Chiêm Thế Kiệt vẫn là thanh niên nghé con mới đẻ không sợ cọp, ông ta chậm rãi mà nói trước mặt mình.
“… Thương nhân Tây Hán từng đưa ra ba cách thượng trung hạ. Trong đó thượng sách chính là khai thác “Khoan hà trệ sa”, tức là mở rộng đường sông, gia cố đê đập, hành động này có thể giảm tốc độ ứ cát. Cùng lúc đó, có thể trồng rừng ở hai bên bờ ruộng thượng du.”
“Tiền triều, Minh An tiên sinh từng đi khắp hai bên bờ Trường Giang và Hoàng Hà, ông ấy cho rằng thảm thực vật ở thượng du sông Trường Giang phong phú, bộ rễ cây cối bị bùn cát khóa lại cho nên nước Trường Giang trong, bùn cát chảy vào trong nước tương đối ít, không đến mức ngăn chặn đường sông. Mà thảm thực vật ở thượng du Hoàng Hà lại thưa thớt, bùn cát dễ dàng bị cuốn vào trong nước, đến mức nước bùn càng để lâu càng cao, cho dù mỗi năm nâng đê đập cũng không thể giải quyết.”
“Thần cho rằng hai bút cùng vẽ, chưa đầy mười năm nhất định sẽ xử lý tốt Hoàng Hà.”
Lời nói của Chiêm Thế Kiệt còn văng vẳng bên tai, nhưng chưa đầy ba năm tất cả cũng đã nghiêng trời lệch đất.
Chỉ là khi đó quân thần hai người không nghĩ đến lũ lụt Hoàng Hà không chỉ vì nước lũ tàn phá, thứ thật sự tạo thành không phải là nước lũ đục ngầu mà là lòng người ghê tởm.
Hai bên bờ thượng du Hoàng Hà đã biến thành ruộng đồng từ lâu, bởi vì tưới tiêu thuận tiện nên gần như là ruộng tốt, phần lớn tập trung trong tay thế gia. Chiêm Thế Kiệt muốn lui ruộng trồng rừng, mang ý nghĩa là thu hồi từng mảnh ruộng tốt lại, đây quả thực là muốn cắt thịt bọn hắn. Mặc dù triều đình có đền bù nhưng bọn hắn cũng không chịu tiếp nhận.
Bọn họ vốn không để ý tới theo như lời Chiêm Thế Kiệt chuyện này lợi quốc lợi dân cỡ nào, chỉ cần xâm phạm ích lợi của bọn hắn thì sẽ không đội trời chung. Vì thế chuyện xung đột không thể tránh khỏi, thế gia xui khiến thôn dân và tá điền ngăn cản người của Chiêm Thế Kiệt, lại tạo ra chứng cứ phạm tội của Chiêm Thế Kiệt vì muốn lui ruộng mà đánh chết bách tính. Chính những bánh tính bình thường kia dưới sự kích động của thế gia đã xem Chiêm Thế Kiệt là kẻ ác, chuyện dùng binh khí đánh nhau lúc nào cũng xảy ra.
Ban đầu, Tiêu Dận bỏ xuống tất cả áp lực mà dốc hết sức ủng hộ Chiêm Thế Kiệt. Nhưng hắn không thể ngờ ở năm thứ ba, Hoàng Hà bùng nổ lụ lụt chưa từng có, toàn bộ phương nam gần như trở thành biển nước. Mà tất cả tội đều đổ lên đầu Chiêm Thế Kiệt, áp lực của triều đình quá lớn đến mức Tiêu Dận nghi ngờ lời thề khi xưa của Chiêm Thế Kiệt.
Trong tình huống đó, khi chứng cứ tham ô của Chiêm Thế Kiệt bày ra trước mắt, sự tin tưởng trong đầu hắn bị cắt đứt. Không phải hắn không hoài nghi tới, nhưng mà hắn là người chứ không phải thần, chuyện này quá nhiều trở ngại. Hơn nữa trong triều không ai dám đứng ra nói chuyện giúp Chiêm Thế Kiệt, ngay lúc đó từ bỏ ông ta mới là quyết định sáng suốt nhất.
Sau khi trùng sinh, lại nghe những lời Hạ Nghi Niên nói, cuối cùng Cố Trạch Mộ cũng bắt đầu xem xét kỹ những chuyện này lần nữa.
Bây giờ hắn mới hiểu được tai họa thật sự của năm đó là gì, giống như Thụy vương đã từng nói lòng người vốn nghiêng lệnh, phải xem hắn ở vị trí nào, chuyện này không phải hai chữ tham lam có thể nói rõ hết được.
Nhưng mà rốt cuộc bây giờ cũng không thể nào nói những lời này với Tiêu Hằng được.
Tiêu Hằng và hai thư đồng trò chuyện rất hưng phấn.
Thường Ngọc nói: “Ta cảm thấy muốn hoàn thành chuyện này phải có ba việc. Một là quan lại phải trong sạch, quan viên phụ trách trị thủy không nể mặt này nọ, phải thật lòng làm việc. Hai là triều đình phải có tiền, công trình này rất lớn, tất nhiên phải hao phí rất nhiều ngân lượng. Ba là cần một người giỏi giang, đưa ra biện pháp hữu hiệu, như thế mới có thể giải quyết được lũ lụt.”
Cố Trạch Mộ vừa hoàn hồn lại, nghe y nói thế thì không nhịn được mà cười khổ một tiếng. Năm đó, hắn và Chiêm Thế Kiệt cũng đã thỏa mãn ba điều kiện này, nhưng cuối cùng cũng không thể nào thành công được.
Tiêu Hằng nghe tiếng cười khổ của hắn, không nhịn được mà hỏi: “Trạch Mộ cảm thấy A Ngọc nói không đúng sao?”
“Ba điều này không sai, nhưng mà có nhiều vấn đề khác cần phải cân nhắc hơn.”
Thư Diệp An nghe vậy, vô cùng phấn khởi mà giơ tay: “Ta biết ta biết, còn có một chuyện quan trọng nhất.”
Ba người nhìn về phía hắn.
Thư Diệp An khẽ nói: “Bệ hạ phải hoàn toàn tin tưởng người kia mới được, giống như tiên đế… Ưm ưm ưm.”
Thường Ngọc che miệng của hắn, khẽ nói: “Đây là điều cấm kỵ trong cung, ngươi thật là gan to bằng trời.”
Tiêu Hằng nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của Thư Diệp An thì đành phải bảo Thường Ngọc buông hắn ra, sau đó nhắc nhở nói: “Ở trước mặt mấy người chúng ta nói một chút vẫn được, nhưng ngộ nhỡ bị người ngoài biết thì ta cũng không thể nào cứu được ngươi.”
“Vâng.”
Ba người nói xong thì xem như không có việc gì xảy ra, chỉ có Cố Trạch Mộ nhìn thủ hạ im lặng viết <> mà Chiêm Thế Kiệt từng viết ra, khẽ thở dài một cái.
Thư của Tiêu Trạm nhanh chóng được gửi đến Tương Nam. Thụy vương nhìn thấy nội dung bức thư, cho dù hắn muốn tôn trọng hoàng huynh cũng không nhịn được mà thất vọng.
Sau khi phụ tá dưới tay hắn biết chuyện thì lập tức nói: “Điện hạ, chút bạc này có thể làm được gì? Chúng ta gặp tai bay vạ gió, bây giờ còn phải dùng tiền túi của mình ra trị thủy sao?”
Thụy vương trầm mặt: “Ngươi có ý gì! Chẳng lẽ bảo bản vương kháng chỉ bất tuân sao?”
“Thuộc hạ chỉ bất bình vì ngài, mấy năm nay ngài ở Tương Nam không có công lao cũng cũng có khổ lao. Bây giờ Huyện lệnh Đường huyện không quan tâm sự sống chết của người khác mà thay đổi tuyến đường vỡ đê, đến mức dân chúng Tương Nam chúng ta gặp nạn. Bệ hạ lại không xử phạt ông ta, ngay cả bạc cứu tế cũng không cho, còn bảo ngài phải xuất bạc ra, đây là đạo lý gì chứ!”
“Ngươi câm miệng!”
“Ngài bảo thuộc hạ câm miệng thì thuộc hạ vẫn phải nói, ngài quá dễ nói chuyện cho nên mới bị người khác ức hiếp đến hoàn cảnh bây giờ. Thật sự thuộc hạ nhìn thấy không vừa mắt!”
“Người đâu, bắt hắn giam lại cho bản vương!”
Thụy vương tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, thân vệ trong vương phủ lập tức đi lên bắt phụ tá lại dẫn đi.
Lúc này Thụy vương mới nổi giận đùng đùng trở về hậu viện. Nhưng mà mặc dù hắn đã giam phụ tá lại, song, những lời của phụ tá vẫn tạo thành ảnh hưởng với hắn.
Vẻ mặt Thụy vương trầm ngâm, vô thức đi tới viện của vương phi.
Lúc này, vương phi đang ăn cơm với quận chúa Vinh Cẩn. Vinh Cẩn nhìn thấy phụ vương thì lập tức chạy lên đón: “Phụ vương, Hiểu Hiểu rất nhớ ngài.”
Trên mặt Thụy vương nở nụ cười, ôm nữ nhi: “Phụ vương cũng nhớ Hiểu Hiểu.”
Vương phi thấy thế thì lắc đầu cười: “Hai người đó…”
Thụy vương chơi với nữ nhi một lúc lâu, tâm trạng mới trở nên tốt một chút. Vinh Cẩn ăn cơm xong lại uốn éo người muốn xuống dưới chơi, Thụy vương đành phải buông ta ra để nhũ mẫu cẩn thận trông nom con bé.
Đợi cho hai người rời đi, vương phi cũng vẫy cho những người khác lui ra, lúc này mới nói: “Trong lòng điện hạ có muộn phiền gì?”
Bình thường, Thụy vương có chuyện gì cũng sẽ nói với vương phi, lần này cũng chỉ do dự một lát, sau đó cũng nói ra tình hình cho vương phi nghe.
Vương phi dịu dàng nói: “Thật ra trong lòng điện hạ đã có quyết định, chỉ là không cam lòng mà thôi. Dù sao điện hạ cũng đã ở Tương Nam nhiều năm, sớm đã có tình cảm với người dân nơi này, nhưng người dân Tương Nam không phải con dân bệ hạ sao? Chẳng lẽ bệ hạ không đau lòng?”
“Ta biết, ta chỉ…”
“Chẳng qua điện hạ cảm thấy bệ hạ quá khách khí thôi.” Vương phi ôn hòa nói: “Nhưng sao điện hạ không suy nghĩ, sở dĩ bệ hạ nói như thế vì ngài ấy xem ngài là huynh đệ ruột, cho nên mới nói chỗ khó của mình cho ngài biết. Nếu đổi lại là người ngoài thì mới phải khách khí, huynh đệ nhà mình chẳng phải nên nói hết điều phiền lòng sao?”
“Lời này nàng nói giống như hai huynh đệ chúng ta chỉ đơn giản như mượn mảnh vải vậy sao?” Mặc dù Thụy vương nói như vậy nhưng vẻ mặt cũng dần dịu lại. “Nhưng mà nàng nói cũng đúng, hoàng huynh quản lý một quốc gia lớn như thế, huynh ấy phải cân nhắc nhiều vấn đề lắm. Huynh ấy chịu nói thẳng cho ta biết có lẽ bởi vì thực sự không còn cách nào khác. Nếu vì thế mà ta hiểu lầm huynh ấy, trái lại phí công hoàng thượng đã tin tưởng ta.”
“Điện hạ hiểu rõ thì được rồi.” Vương phi cười nói.
“Ừm, ta biết nên làm thế nào rồi.”
“Người ta nói cưới thê tử phải cưới thê tử hiền, nếu không phải vương phi ở ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, kịp thời cảnh tỉnh ta thì có lẽ ta đã phạm phải sai lầm.” Thụy vương đứng lên, vậy mà lại trịnh trọng thi lễ với vương phi.
Vương phi vội vàng đỡ hắn dậy: “Điện hạ nói gì thế, phu thê chúng ta một lòng, thần thiếp phải vì điện hạ mà suy nghĩ mới đúng. Điện hạ nói như vậy chẳng phải đang khách khí với thần thiếp sao?”
Thụy vương vịn vai nàng cười theo: “Được rồi, hai phu thê chúng ta không cần nói những lời khách sáo này nữa.”
Ngay lúc hai người đang chàng chàng thiếp thiếp, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng huyên náo. Thụy vương nhíu mày, cho người đi vào: “Xảy ra chuyện gì?”
Nha hoàn khẽ nói: “Là Hàn trắc phi, Hàn trắc phi nghe nói điện hạ ở chỗ vương phi cho nên đặc biệt đến để thỉnh an điện hạ và vương phi.”
Nụ cười trên mặt vương phi nhạt dần, trên mặt Thụy vương lộ vẻ chán ghét: “Lúc này còn thỉnh an cái gì! Các ngươi đều là người chết sao? Nơi này là viện của vương phi, các ngươi sao có thể tùy tiện để nàng ta đến ầm ĩ với vương phi, đuổi nàng ta đi!”
Nha hoàn kia nghe chỉ thị của Thụy vương thì vội vàng vâng dạ, khí thế hung hăng đuổi người ở ngoài đi.
Tiếng ầm ĩ kia bỗng nhiên lớn hơn, nhưng dần dần nhỏ lại, dường như người đã bị đuổi đi.
Vương phi cũng không còn vui vẻ nữa, lạnh nhạt nói: “Nàng ta vốn là trắc phi của điện hạ, điện hạ đi nhìn nàng ta một chút cũng được. Tránh cho nàng ta cảm thấy thần thiếp dùng thuật quyến rũ gì đó, khóa điện hạ trong viện của thần thiếp.”
Thụy vương thấy thái độ vương phi như thế thì cười lắc đầu: “Nàng đó, thứ gì cũng tốt, chỉ có hay ghen.”
Hắn biết rõ năng lực của vương phi vốn không thể nào để Hàn trắc phi đi vào viện, nàng làm như thế chính là cố ý muốn nhìn phản ứng của hắn. Nhưng hắn vẫn không thể nào tức giận với chút mưu kế nhỏ của nàng được.
Vương phi tức giận: “Tính cách của thần thiếp chính là như thế, nếu điện hạ không thích thì không để ý đến thần thiếp cũng được.”
Thụy vương ôm bả vai vương phi: “Lúc trước lúc ta cưới nàng chẳng lẽ không biết tính cách nàng thế sao. Ta đã đồng ý với nàng cả đời này chỉ có một mình nàng thì nhất định sẽ làm được. Bây giờ trên danh phận ta đã thất hứa, vậy thì không thể để nàng khó chịu trong lòng được.”
Thụy vương phi biết lúc trước Thụy vương từng nghiêm túc cự tuyệt Thục thái phi, không muốn cưới trắc phi, nhưng không biết Hàn trắc phi dùng cách gì lại dỗ được Thục thái phi đưa thẳng nàng ta vào trong phủ. Mặc dù Thụy vương không thể nào không nhận nàng ta nhưng vẫn tuân theo ước định của hai người, chưa từng đi đến viện của Hàn trắc phi.
Thụy vương cắn môi: “Thật ra thần thiếp cũng không muốn ghen tị, nhưng thần thiếp không muốn tặng ngài cho người khác.”
Thụy vương không nhịn được mà cười lên: “Ta cũng không muốn nàng học người khác rộng lượng mà đưa ta ra ngoài.”
Thụy vương phi bật cười, nhưng lập tức thu lại: “Lời tuy nói thế nhưng dù sao nàng ta cũng đang lúc xinh đẹp, cả ngày cứ bám lấy điện hạ, điện hạ không cảm thấy hổ thẹn với nàng ta sao?”
“Nàng nghĩ nhiều quá rồi.” Thụy vương nói. “Lúc trước Hàn Điệp lừa gạt mẫu phi mới được tiến vào phủ Thụy vương, lúc ở kinh thành ta không làm trái lời mẫu phi được. Nhưng sau khi nàng ta tới Tương Nam ta đã nói qua, ta sẵn lòng tìm cho nàng ta người trong sạch, nhận làm ta làm nghĩa muội để nàng ta nở mày nở mặt gả đi, nhưng nàng ta lại không muốn. Đã vì vinh hoa phú quý, hoàn cảnh trước mắt cũng do nàng ta lựa chọn, sao ta phải áy náy chứ?”
“Ai nói là vì vinh hoa phú quý, không chừng người ta yêu điện hạ nên mới không muốn rời đi đấy!” Thụy vương phi cố ý nói.
“Nếu như nàng ta thâm tình như lời nàng nói thì nên tôn trọng ta. Ta đã nói với nàng ta về lời hẹn ước với nàng từ sớm nhưng nàng ta muốn ta thất hứa, chẳng lẽ đó là yêu sao? Thật sự quá buồn cười mà.”
Thụy vương nói xong lại nói: “Được rồi, nàng cũng không cần dò xét ta, tình cảm của bản vương dành cho vương phi có trời đất làm chứng!”
“Ba hoa!”
Ngay lúc Thụy vương và vương phi ngọt ngào vui vẻ thì ở một viện khác trong vương phủ, Hàn trắc phi oán hận nắm chặt khăn, ánh mắt lộ vẻ oán độc.