Sau đó một chuỗi dài tiếng sét “Ầm ầm ầm” đánh xuống, bầu trời nổ tung nồi, mây đen xẹt từng tia chớp, xa xa nhìn thấy, còn nghĩ là vị đại tiên nào đó đang độ kiếp.
Trương Lễ vội vàng che chở Tiêu Trạm ngồi lên ngự liễn, đám người lực sĩ vững vàng nâng lên ngự liễn, hướng tới cung điện gần nhất. Các hoàng tử cùng thư đồng cũng vội vàng đi theo.
Không bao lâu, một trận mưa to tầm tã rơi xuống.
Tiêu Trạm đứng ở hành lang, bên cạnh là Liễu thái phó, Tiêu Trạm không bị dính nước mưa, nhưng Trương Lễ vẫn sai người đi nấu canh gừng, Tiêu Trạm uống một ngụm, tùy tay buông xuống. Hiện giờ hắn nhớ tới tiếng sét kia trong lòng vẫn còn sợ hãi, chỉ là ngại thân phận đế vương, nên không biểu hiện ra ngoài.
Vì che dấu, Tiêu Trạm ho nhẹ một tiếng:
- Lúc này mới đầu hạ, sao mưa lại to như vậy?
Liễu thái phó nói:
- Hồi bệ hạ, năm nay từ lúc sang xuân, nước mưa tích tụ đầy đủ, chỉ là mưa này chỉ có thế, sẽ không được bao lâu.
Hắn nói như vậy, Tiêu Trạm lại nghĩ tới chuyện khác, nhíu mày nói:
- Khâm Thiên giám nói năm nay nhiều mưa, cũng không biết bên Hoàng Hà sẽ thế nào?
Liễu thái phó trầm mặc, Hoàng Hà tràn đê đã chạy dài nhiều năm, vẫn không có cách giải quyết, các đời đại đế vương đều nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng hiệu quả cực nhỏ.
Tiêu Trạm cũng chỉ cảm khái một câu, thấy mưa này chốc lát vẫn chưa dừng, liền sai Trương Lễ cầm bàn cờ lại đây, cùng Liễu thái phó đánh cờ.
__________________________
Bên kia, đám người Tiêu Hằng đã thay đổi y phục sạch sẽ, hắn nhìn Cố Trạch Mộ đang nhìn mưa bên ngoài cửa sổ đến xuất thần, nhịn không được thò đầu qua hỏi:
- Ngươi đang nhìn gì vậy?
Cố Trạch Mộ lấy lại tinh thần:
- Không có gì.
- Cái kia...
Tiêu Hằng do dự một lát, mới mở miệng nói:
- Lúc nãy phụ hoàng hỏi ngươi...
- Hử?
Tiêu Hằng suy nghĩ nửa ngày, cũng không biết nên hỏi như thế nào, lúc ấy hắn ngồi bên người phụ hoàng, luôn cảm thấy có một loại cổ quái không nói nên lời. Cũng rất muốn hỏi, rồi lại không biết nên hỏi cái gì.
Đúng lúc này, bên cạnh có một vị thiếu niên, hắn nhìn cũng vừa lứa với Tiêu Hằng, nhưng hơi lùn, dung mạo nhu hòa, cười rộ lên trên gương mặt có lúm đồng tiền nho nhỏ.
- Hoàng huynh.
Tiêu Hằng nhìn thấy hắn, cười nói:
- Lão tứ.
Đây là Tứ hoàng tử Tiêu Tuân, hắn nhỏ hơn Tiêu Hằng nửa tuổi, mẫu thân của hắn chỉ là mỹ nhân, sinh ra hắn không bao lâu liền qua đời, hắn bị bệ hạ giao cho Lâm quý nhân nuôi nấng. Tiêu Tuân tính tình ngoan ngoãn thẹn thùng, có lẽ vì cùng tuổi với Tiêu Hằng, nên từ nhỏ đã rất thích đi theo Tiêu Hằng.
Tiêu Hằng cũng rất trượng nghĩa, đối đãi với Tiêu Tuân cũng không tồi.
Tiêu Tuân nhỏ giọng chào hỏi Cố Trạch Mộ cùng Thường Ngọc, hắn có tính tình hơi giống Tiêu Diễn Chi, rồi lại có điểm khác nhau. Tiêu Diễn Chi có tính tình hơi giống Nguyên Gia, trước mặt người ngoài vô cùng thanh lãnh, dù là thẹn thùng, cũng tạo ra khoảng cách với người khác, mà Tiêu Tuân có lẽ vì xuất thân, nên vô cùng ngoan ngoãn khiến người thương tiếc, không hề có khí phách hoàng tử.
Mấy người đang nói chuyện, cách đó không xa Đại hoàng tử Tiêu Di cùng Nhị hoàng tử Tiêu Khắc đi cùng nhau.
Tiêu Khắc cố ý nói với Tiêu Di:
- Phụ hoàng thật sự thiên vị tam hoàng đệ, ngay cả thư đồng cũng do đích thân chọn, đại hoàng huynh ngươi nói có phải hay không?
Tiêu Di lạnh lùng nói:
- Đừng cho là ta không biết ngươi đánh chủ ý gì, ngươi muốn ta tranh với Tiêu Hằng, ngươi sẽ làm ngư ông đắc lợi, phải không?
- Đại hoàng huynh, lời này thật oan uổng ta, ta chỉ là bất bình thay ngươi thôi.
Tiêu Khắc đè thấp thanh âm:
- Ta phi đích phi trưởng, không có gì trông cậy dựa vào, nhưng ngươi rõ ràng mới là trưởng tử, nếu muốn luận lên, ngươi cũng có phần tranh cùng lão tam. Chỉ là, trong mắt phụ hoàng trước nay chỉ có lão tam, hiện giờ hắn được phong làm thái tử, ngươi ta sau này sẽ tùy ý bị phong làm vương gia, bị ném tới một nơi thâm sơn cùng cốc, đại hoàng huynh, ngươi cam tâm sao?
( Yul: phi đích phi trưởng nghĩa là không phải con vợ cả cũng không phải con trai đầu.)
Tiêu Khắc nói những lời này hung hăng chọc trúng tâm Tiêu Di, đương nhiên hắn không cam lòng, mẫu phi của hắn là Hiền phi đứng đầu tứ phi, gia tộc so với ngoại gia Trần hoàng hậu còn cao quý hơn, hắn từ nhỏ cũng là văn thao võ lược mọi thứ đều được, chỉ vì đích thứ khác nhau, địa vị so với Tiêu Hằng một trời một đất, điều này sao hắn có thể không oán?
Tiêu Khắc thấy thế, lại lửa đổ thêm dầu:
- Lâm quý nhân dựa vào Hiền phi nương nương, theo lý lão tứ nên đứng về phía ngươi, nhưng hắn là người thông minh, đã sớm lấy lòng Tiêu Hằng, biết đâu sẽ có một ngày trở thành đệ đệ thân thuộc của lão tam.
Cái chữ “Đích” quả thực chính là tử huyệt của Tiêu Di, đôi mắt Tiêu Di có chút phiếm hồng, đi về hướng Tiêu Hằng.
Tiêu Hằng nhìn thấy hắn, nhíu mày:
- Đại hoàng huynh?
Tiêu Di miễn cưỡng lộ ra tươi cười:
- Tam hoàng đệ, Tứ hoàng đệ.
Thư đồng hai bên cũng sôi nổi chào hỏi, nhưng Cố Trạch Mộ phát hiện Tiêu Tuân sợ hãi Tiêu Di, không tự giác mà lui về phía sau.
Tiêu Di cùng Tiêu Hằng tùy ý nói mấy câu, rồi nhìn Tiêu Tuân nói:
- Tứ hoàng đệ, ngươi đi với ta một chút.
Tiêu Tuân nhỏ giọng đáp ứng, nhưng bàn tay run nhè nhẹ lại bại lộ chân thật nội tâm của hắn.
Hiện giờ Cố Trạch Mộ xem bọn họ, như tôn tử, Tiêu Tuân ngoan ngoãn hiểu chuyện, đương nhiên so với Tiêu Di không giấu được kiêu ngạo ương ngạnh thì hợp mắt hắn hơn nhiều, lập tức trong lòng thiên vị hướng về phía Tiêu Tuân, huống chi trong cung lời đồn đãi cũng không ít, Tiêu Di thường xuyên có cử chỉ khi dễ Tiêu Tuân.
Tiêu Hằng đứng ra:
- Đại hoàng huynh, Tứ hoàng đệ đang trò chuyện vui vẻ với chúng ta, ngươi có chuyện gì nói luôn ở đây không được sao?
Tiêu Di trầm khóe miệng, rồi nhìn chằm chằm Tiêu Tuân:
- Tứ hoàng đệ, ngươi cảm thấy sao?
Tiêu Tuân rũ đầu:
- Tam hoàng huynh yên tâm, ta đi cùng đại hoàng huynh nói chuyện một lát sẽ trở về.
Tuy Tiêu Hằng vẫn không nguyện ý, nhưng nếu Tiêu Tuân đã nói như vậy, hắn chỉ phải đồng ý.
Tiêu Di lộ ra ý cười đắc ý, đi đến thiên điện. Tiêu Tuân đang định đi theo hắn, nhưng bị người kéo lại, hắn kinh ngạc quay đầu lại, mới phát hiện giữ chặt tay hắn lại là Cố Trạch Mộ.
Cố Trạch Mộ xuất thân từ Uy Quốc Công phủ, Uy Quốc Công được đế tâm, mà hắn lại được Nguyên Gia trưởng công chúa yêu thích, tuy chỉ là thư đồng, nhưng vài vị hoàng tử cũng không dám khinh thường hắn, chỉ là Cố Trạch Mộ vẫn luôn điệu thấp, cũng không làm gì nổi bật, tính tình cũng thiên lãnh, cho nên không ai nghĩ hắn sẽ ra mặt vì Tiêu Tuân.
Sắc mặt Tiêu Di rất khó coi, lại nhìn về phía Tiêu Hằng:
- Tam hoàng đệ, ngươi cũng mặc kệ không quản thư đồng của ngươi sao?
Tuy Tiêu Hằng cũng giật mình khi thấy Cố Trạch Mộ quản chuyện này, nhưng vẻ mặt không đổi sắc, ngược lại còn dung túng Cố Trạch Mộ:
- Đại hoàng huynh lời này có ý tứ gì, ta không cảm thấy Trạch Mộ làm gì sai.
Tiêu Di tức giận muốn chết, phẫn nộ nhìn Cố Trạch Mộ:
- Đây là chuyện giữa huynh đệ chúng ta, ngươi chỉ là thư đồng lại dám xen vào? Là muốn dĩ hạ phạm thượng sao?
Không ngờ Cố Trạch Mộ không hề bị dọa sợ, ngược lại bước ra, nhàn nhạt nói:
- Đại hoàng tử điện hạ lời này sai rồi, cái gọi là dĩ hạ phạm thượng là dùng giữa Quân thần, ta tự nhận là thần, chẳng lẽ đại hoàng tử điện hạ dám nói chính mình là Quân sao?
Tiêu Di bị hắn dọa cả người đầy mồ hôi lạnh:
- Ngươi nói bậy gì đó!
Cố Trạch Mộ lại về phía trước đi một bước, bức Tiêu Di lui về phía sau một bước:
- Đại hoàng tử điện hạ có hai hành vi không thỏa đáng, thứ nhất thái tử điện hạ đã nhập chủ Đông Cung, nay thân phận đã bất đồng, tuy là huynh đệ với đại hoàng tử điện hạ, nhưng càng là Quân thần, theo lý đại hoàng tử điện hạ nên tôn xưng thái tử điện hạ mới phải.
- Thứ hai, mọi việc coi trọng thứ tự trước sau, Tứ hoàng tử điện hạ đang trò chuyện cùng thái tử điện hạ, về tình về lý, đại hoàng tử điện hạ nên chờ bọn họ nói xong rồi mời, hiện giờ đại hoàng tử điện hạ có hành động như vậy, hướng nhỏ mà nói, sẽ khiến người khác cảm thấy người quá mức ương ngạnh, hướng lớn mà nói, người ở trước mặt mọi người đánh gãy lời thái tử điện hạ nói, sẽ khiến người khác cho rằng người không tôn kính thái tử, trong lòng có oán, chẳng phải sẽ khiến người khác suy nghĩ nhiều?
Tiêu Di bị hắn bức lui về phía sau, nhưng Cố Trạch Mộ nói đều phù hợp tình lý, nhiều lắm chỉ có thể nói hắn nói chuyện giật gân, lại không có ai dám nói hắn nói không đúng.
Cố Trạch Mộ thấy trấn trụ được Tiêu Di, mới nói tiếp:
- Có lẽ đại hoàng tử điện hạ cũng không có ý tứ này, người tính tình thẳng thắn, hành sự sẽ có lúc không chu toàn, liền tỷ như người cùng tứ hoàng tử huynh đệ tình thâm, nhưng người khác không biết, nếu truyền ra một ít lời đồn đãi không tốt, đến lúc đó truyền vào tai bệ hạ, chỉ sợ Hiền phi nương nương cũng bị liên lụy.
Sắc mặt Tiêu Di lúc xanh lúc đỏ, lại không dám hành động phóng túng như trước, cuối cùng chỉ phải cắn răng xám xịt bỏ chạy.
Tiêu Hằng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, ngày thường Cố Trạch Mộ ít lời, thật sự không ngờ hắn lại có tài ăn nói tốt như vậy, lập tức mở to hai mắt nhìn:
- Trạch Mộ, trước đây ta thật sự xem thường ngươi!
Cố Trạch Mộ không nói gì, kiếp trước người đấu với hắn là quý phi cùng triều thần, đối phó với Tiêu Di tiểu hài tử như thế, quả thực là giết gà dùng dao mổ trâu.
Tiêu Hằng hứng thú bừng bừng nói:
- Ta quyết định! Sau này nếu Tiêu Di lại đến gây phiền toái, chúng ta thả Trạch Mộ ra.
Cố Trạch Mộ:
- …
Ta thấy ngươi ngứa da!
Tiêu Hằng cười hì hì khoát cổ hắn, Cố Trạch Mộ vội vàng tránh né, nhưng vào lúc này, hắn nghe thấy phía sau, Tiêu Tuân nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn ngươi, Trạch Mộ.
Cố Trạch Mộ sửng sốt, quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt Tiêu Tuân tràn đầy cảm kích, thấy hắn quay đầu lại, liền lộ ra tươi cười, mi mắt cong cong, bên má còn có lúm đồng tiền.
Không ngờ chỉ lơ là một lát, Tiêu Hằng đã nắm lấy cơ hội, thành công khoát lên cổ Cố Trạch Mộ, hắn còn không thỏa mãn, một tay khác khoát lên cổ Tiêu Tuân, hào hùng vạn trượng nói:
- Tứ hoàng đệ đừng sợ, sau này ta cùng Trạch Mộ sẽ che chở ngươi.
Cố Trạch Mộ cau mày nỗ lực đẩy tay hắn xuống.
Tiêu Tuân nhìn hắn, lại nhìn Tiêu Hằng, nhấp môi cười rộ lên.