Phụng Linh trở lại phòng, không nhịn được cơn tức, quét sạch đồ vật trên bàn, thanh âm này vang tới cách vách, phụ tá chạy qua đây:
- Bá gia làm sao vậy?
Phụng Linh ném đồ vật vẫn chưa hết giận, cắn răng nói:
- Uy Quốc Công thật sự khinh người quá đáng, vài tháng nay chỉ để ta quét tước chiến trường, viết công văn, ta không phải đến chiến trường để làm mấy chuyện này.
Phụ tá là người do hoàng đế đích thân chọn lựa cho Phụng Linh, cũng là người từng rèn luyện trên chiến trường, nghe vậy liền nói:
- Bá gia đừng nóng nảy, người tới Tây Bắc vẫn chưa được bao lâu, quốc công gia cũng vì tốt cho người…
- Vì tốt cho ta?
Phụng Linh cả giận nói:
- Nhi tử phế vật của hắn còn có thể ra chiến trường, dựa vào cái gì? Ta lại không thể đi! Rõ ràng hắn kiêng kị ta, sợ ta đoạt quân công của hắn.
Phụ tá nhíu mày, vẫn cố khuyên giải an ủi nói:
- Quốc công gia trấn thủ Tây Bắc nhiều năm, thanh danh cực tốt, hiện giờ trong triều rất nhiều đại tướng từng là thủ hạ dưới trướng quốc công gia, bọn họ lập hạ công lao mới có chức vị như ngày hôm nay, nếu không, bệ hạ cũng sẽ không cố ý đưa người tới nơi này.
Hắn nói như vậy, tâm tình của Phụng Linh đỡ hơn một chút, nhưng vẫn buồn bực:
- Tuy là như thế, nhưng bệ hạ đưa ta tới đây là vì cái gì, ngươi cũng biết. Trên người ta gánh vác sứ mệnh chấn hưng Phụng gia, nếu vẫn bị an bài quét tước chiến trường, sao ta có thể lập hạ quân công, hồi báo bệ hạ hậu ái?
Phụ tá khẽ cười một tiếng:
- Người quá sốt ruột, người mới bao lớn, muốn lập công ngày sau sẽ có nhiều cơ hội, nghe nói Uy Quốc Công tam tuần(~30) mới ra chiến trường, người so với quốc công năm đó vẫn hiếu thắng hơn nhiều, không phải sao?
Phụng Linh buồn bực nói:
- Ai muốn so với hắn, nghe nói phụ thân của ta mười lăm tuổi đã tới Tây Bắc, vừa đánh liền lập hạ chiến công hiển hách, đây mới là mục tiêu mà ta muốn hướng tới.
Phụ tá sửng sốt, lúc này mới nhận ra Phụng Linh nói chính là Phụng Triển, năm đó hắn cũng là thủ hạ dưới trướng Phụng Triển, từng thấy vị thiếu niên tướng quân tư thế oai hùng, hắc giáp hồng mã, như một đạo tia chớp xuyên qua đám người, thẳng tiến lấy thủ cấp đại tướng quân địch, sau đó thong dong mà về, không có ai dám ngăn trở.
Những năm ấy hắn ở Tây Bắc, nhắc tới Phụng gia, ngoại tộc nghe tiếng sợ vỡ mật, nếu không phải...Hiện giờ ngoại tộc dám kiêu ngạo sao?
Thật sự đáng tiếc.
Sau khi Phụng Linh quá kế Phụng Triển, một lòng xem hắn làm mục tiêu của chính mình, cũng không dám chậm trễ, lúc trước biết bản thân sẽ tới Tây Bắc, vì quá hưng phấn cả đêm không ngủ được, nào ngờ đến đây lại trải qua tình trạng như hiện giờ?
Chỉ là phụ tá khuyên một lúc lâu, Phụng Linh mới miễn cưỡng đồng ý.
Phụ tá âm thầm thở dài, sau khi trở lại phòng, liền đem tình hình bên này viết thành mật thư, sai người đem về kinh thành.
_____________________________________
Mật thư đưa tới tay Tiêu Trạm, hắn khẽ nhíu mày, hắn để Phụng Linh ra chiến trường. vì muốn hắn tích cóp quân công, chứ không phải thật sự để hắn ra chiến trường liều mạng chém giết, hiện giờ hắn là độc đinh của Phụng gia, nếu hắn xảy ra chuyện gì, chẳng phải sẽ khiến cữu cữu tuyệt hậu!
- Thật là hồ nháo!
Nội thị đứng hầu hạ lập tức quỳ xuống:
- Bệ hạ bớt giận.
Tiêu Trạm bực bội phất tay, Trương Lễ vẫy lui bọn họ ra ngoài, còn hắn cẩn thận khuyên nhủ:
- Bệ hạ xin bớt giận, Thành Nghị bá là vì không muốn cô phụ sự kỳ vọng của người, cho nên mới nóng vội lập công, người thiếu niên có chút nóng nảy, nhưng tâm ý là tốt.
Tiêu Trạm đem mật thư đập xuống bàn:
- Nếu không phải vì cái này, trẫm đã sớm viết thư mắng chết hắn.
Trương Lễ thấy Tiêu Trạm vẫn mang theo vẻ mặt phẫn nộ, nhưng hắn biết hoàng thượng đã không còn tức giận, lúc này mới nói:
- Thật ra Thành Nghị bá có tính tình thế này cũng tương tự Định Quốc Công năm xưa, tuy không phải là thân sinh, nhưng diện mạo cùng tính tình thế không quá khác biệt, cũng giống như thân sinh.
Trương Lễ nói điều này khiến vẻ mặt Tiêu Trạm trở lên nhu hòa, Phụng Linh có khuôn mặt tương tự Phụng Triển.
Tiêu Trạm sinh ra đã là thái tử, từ nhỏ liền biết bản thân khác với các huynh đệ khác, hắn sẽ kế thừa thiên hạ.
Mặc kệ là phụ hoàng hay là mẫu hậu thậm chí các triều thần, đều ký thác kỳ vọng rất cao vào hắn, chỉ có cữu cữu Phụng Triển, không giống phụ hoàng mẫu hậu bắt hắn đọc sách cùng lễ nghi vô cùng khắc nghiệt, cũng không giống hạ thần luôn vâng vâng dạ dạ với hắn.
Hai người tuổi tác không quá chênh lệch, Phụng Triển là trưởng bối, lại giống như huynh trưởng, lúc hắn từ chiến trường trở về, luôn trộm dẫn Tiêu Trạm xuất cung, dẫn hắn tới phố phường, tiếp thu kiến thức thú vị ngoạn ý, giảng cho hắn biết về trời nam đất bắc, đủ các loại chuyện hiếm lạ kỳ quái, hắn còn nói nếu có cơ hội sẽ dẫn hắn đi Tây Bắc nhìn xem, bầu trời nơi đó còn rộng lớn hơn kinh thành, nơi đó có cỏ xanh mây trắng, nơi đó có cô nương nhiệt tình như lửa, sẽ đứng bên đường xướng( hát) tình ca với nam tử mà cô nương ấy để ý.
Tiêu Trạm là hi vọng mà hắn luôn ấp ủ, mỗi khi hắn căng thẳng mệt mỏi muốn ngừng lại, hắn sẽ nghĩ đến lời cữu cữu nói, Tây Bắc có bầu trời rộng lớn, dê bò thành đàn, còn có nữ tử đứng bên đường xướng tình ca.
Hắn nghĩ, một ngày nào đó hắn sẽ đi tới đó, cùng cữu cữu cùng nhau cưỡi ngựa, sẽ xướng ca vui vẻ.
Chỉ tiếc, hết thảy đã tan thành mây khói.
Phụng Triển đã chết, lúc đưa về chỉ còn vài mảnh thi thể, hắn lấy hậu lễ đại táng.
Sau đó tình hình chuyển biến bất ngờ, phụ hoàng tước vị Định Quốc Công, mẫu hậu bế cung, nguyên nhân cái chết của Phụng Triển trở thành bí mật giữ kín như bưng.Này trở thành chấp niệm trong lòng Tiêu Trạm, dù hiện giờ hắn đăng cơ làm đế, vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Giống như nhớ tới Phụng Triển, Tiêu Trạm luôn khoan dung với Phụng Linh:
- Thôi, hắn chỉ là hài tử, để Từ Trọng nói cùng Cố Tông Bình, cho hài tử này có một chút cơ hội.
Từ Trọng là phụ tá đi theo Phụng Linh, hắn không biết phong mật thư này đưa về kinh thành, không chỉ không làm Tiêu Trạm nghiêm mắng cảnh tỉnh Phụng Linh, ngược lại sai hắn đi tìm Uy Quốc Công giúp Phụng Linh có cơ hội ra chiến trường, có lẽ hắn sẽ hận không thể đập nát bàn tay đã viết mật thư.
Tiêu Trạm giải quyết xong chuyện này, liền rời khỏi Ngự Thư Phòng, Trương Lễ vội vàng chuẩn bị ngự liễn, cùng hắn đi tới Khôn Ninh Cung.
____________________________
Khôn Ninh Cung.
Trần hoàng hậu đang trò chuyện cùng Nguyên Gia trưởng công chúa, Tiêu Diễn Chi ngồi một bên, nhìn có vẻ rầu rĩ không vui.
Tiêu Trạm đi vào, miễn cho các nàng không cần hành lễ, rồi bế Tiêu Diễn Chi lên:
- Diễn Chi làm sao vậy, chu miệng cong môi là thế nào?
Nguyên Gia bất đắc dĩ cười:
- Còn có thể vì cái gì, hôm nay Thụy vương hộ tống điềm lành vào kinh, ta không cho hắn đi xem, từ sáng sớm đã bắt đầu giận dỗi.
- Này có là gì! Ngày mai Thụy vương tiến cung, điềm lành sẽ đặt trong cung, cữu cữu mang ngươi đi xem là được.
Tiêu Diễn Chi chớp đôi mắt:
- Thật sao?
- Quân vô hí ngôn, sao cữu cữu có thể lừa ngươi.
Tiêu Diễn Chi cười vui vẻ, vươn tay ôm cổ Tiêu Trạm, thẹn thùng hôn hắn một cái:
- Cảm ơn cữu cữu.
Tiêu Trạm nhéo nhéo mũi hắn:
- Hiện tại còn giận dỗi với mẫu thân không?
Tiêu Diễn Chi nhỏ giọng mà ghé vào tai Tiêu Trạm:
- Thật ra không phải ta giận dỗi với nương, chỉ là lúc trước ta đã đáp ứng với Thanh Ninh, sẽ đi xem cùng bọn họ, hiện tại chỉ có thể thất ước.
Tiêu Trạm sửng sốt:
- Thanh Ninh? Nguyên Gia đột nhiên sặc một ngụm nước, Trần hoàng hậu vội vàng đưa khăn tới:
- Sao lại thế này, uống miếng nước cũng bị sặc?
Tiêu Trạm bất đắc dĩ nói:
- Đã làm nương rồi, còn có thể sặc nước, cũng không sợ Diễn Chi chê cười ngươi.
Nguyên Gia có chút chật vật lau môi, trong lòng lại nói, nếu không phải hoàng huynh gọi danh bậy bạ, ta sẽ sặc nước sao?Nếu ngươi biết người ngươi kêu chính là ai, chỉ sợ so với ta càng kinh hoảng thất thố.
Nguyên Gia biết bí mật không thể nói, nàng có loại cảm giác mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh.
____________________________________
Lúc này, Thụy vương đã chậm rãi vào thành.
Liễu thị tạm thời cho bọn nhỏ một ngày nghỉ, Liễu Tử Ký phái hạ nhân tới một tửu lầu bên đường đặt phòng, Liễu thị cùng Đào thị mang theo bọn nhỏ cùng hộ vệ chen qua đám đông mới vào được tửu lầu.
Liễu thị vừa thấy Liễu Tử Ký liền gõ đầu hắn:
- Là ngươi bày trò.
Liễu Tử Ký che đầu, đáng thương nói:
- Ta chỉ thỉnh bọn người Trạch Hạo, cô cô tới làm gì?
Liễu thị trừng mắt liếc hắn một cái:
- Nếu ta không tới, ngươi sẽ dạy hư bọn nhỏ, thì biết làm sao bây giờ?
Liễu Tử Ký vô ngữ, liền lôi kéo bọn người Cố Trạch Hạo đi đến bên cửa sổ.
Bên đường đã đứng đầy người, đằng trước có Vũ Lâm Quân mở đường, điềm lành này sẽ đưa đến Lễ Bộ, ngày mai mới có thể cùng Thụy vương vào cung yết kiến.
Cố Thanh Ninh cùng bọn tỷ muội đứng bên cửa sổ, Cố Thanh Xu hưng phấn vô cùng, vẫn luôn lôi kéo tay nàng, nói mãi không ngừng.
Chờ đến lúc thứ được gọi là điềm lành chậm rãi rơi vào tầm mắt, Cố Thanh Xu càng hưng phấn, bọn nhỏ Cố gia hưng phấn chen lấn quả thực muốn đẩy Cố Thanh Ninh té ngã.
Cố Trạch Mộ không hề có hứng thú với điềm lành, chỉ đứng bên cạnh, thấy tình hình như vậy, hắn vội đi qua, đứng sau lưng Cố Thanh Ninh, đỡ bả vai của nàng giúp nàng đứng vững.
Cố Thanh Ninh sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Cố Trạch Mộ đang đen mặt quát Cố Thanh Xu:
- Buông tay.
Cố Thanh Xu theo phản xạ, buông lỏng tay Cố Thanh Ninh.
Cố Thanh Ninh:
- …
Cố Trạch Mộ nhìn nàng, hơi quay mặt đi, lẩm bẩm một câu:
- Một con Bạch hổ, không phải chưa từng thấy, có gì đẹp!
Cố Thanh Ninh không nghe rõ:
- Ngươi nói gì?
Cố Trạch Mộ:
- Không có gì.
Cố Thanh Ninh cũng có chút thất vọng, nàng còn nghĩ là đồ vật lợi hại gì đó, không ngờ chỉ là một con Bạch Hổ, lúc trước nàng cùng Tiêu Dận ở bãi săn đã từng nhìn thấy một con, Tiêu Dận còn muốn sai người săn lão hổ kia tặng cho nàng, nhưng nàng ngăn lại.
Cái gọi là điềm lành, lại không có ấn tượng sâu sắc bằng Thụy vương đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa.
Thụy Vương nhỏ hơn Tiêu Trạm ba tuổi, mấy năm nay hắn vẫn luôn ở Tương Nam, làn da nhược bạch( trắng) đã bị nắng chiếu thành màu đồng cổ, trung hoà diện mạo quá mức nhu hòa, khóe miệng vẫn luôn mang theo ý cười, càng có vẻ ôn văn nho nhã, quân tử như ngọc.
Thụy vương phong độ nhẹ nhàng ngồi trên lưng ngựa, giống như hắn cảm giác được gì đó, liền quay đầu, nhưng cái gì cũng không có.
Quan viên Lễ Bộ đi bên cạnh hắn, vội vàng hỏi:
- Thụy vương điện hạ, có chuyện gì sao?
Thụy vương lắc đầu, cười nói:
- Không có gì.