Trong triều khen thưởng cùng tin tức, cách một thời gian mới đến Tây Bắc, Uy Quốc Công sai người đem ban thưởng công lao đi xuống, sau đó mới mở ra tin tức, vừa thấy cũng ngây ngẩn cả người.
Cố Vĩnh Hàn một bàn tay treo trước ngực, đầu vẫn luôn ngó về phía Uy Quốc Công:
- Phụ thân, nói gì đó?
Sắc mặt Uy Quốc Công cổ quái, đem tin tức này đưa cho Cố Vĩnh Huyên, sau khi Cố Vĩnh Huyên xem xong, có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Cố Vĩnh Hàn, sau đó cười nói:
- Chúc mừng tam đệ.
Cố Vĩnh Hàn không thể hiểu được:
- Có gì mà chúc mừng?
Tuy hắn đưa lương thảo tới sai chổ, nhưng tốt xấu gì cũng giết được địch nhân, nhưng có gì mà vui mừng?
Uy Quốc Công nhìn thoáng qua nhi tử đang ngây ngốc, chỉ cảm thấy răng đau, đem tin tức kia ném tới trước mặt hắn:
- Tự xem đi.
Cố Vĩnh Hàn tò mò nhận lấy, nhìn xong xém nhảy dựng lên:
- Bệ hạ phong Ngọc Nương làm lục phẩm An Nhân!
Uy Quốc Công:
- ...Ngươi không thể xem tin tức của chính ngươi?
Hắn cảm thấy răng càng đau, nếu không phải Cố Vĩnh Hàn đang bị thương, hắn hận không thể đánh hắn nằm một đốn.
Nhi tử ngốc như vậy, thật muốn nhét hắn vào bụng lão thê, nung lò nấu lại.
Lúc này Cố Vĩnh Hàn mới xem xong tin tức, liền nhếch môi cười:
- Bệ hạ là người tốt.
Nói đến chân tướng chuyện này thật khiến người ta không nói được lời nào.
Uy Quốc Công để Cố Vĩnh Hàn phụ trách lương thảo, còn nghĩ rằng loại chuyện này không cần kỹ thuật năng lực, Cố Vĩnh Hàn sẽ không gặp vấn đề gì.
Ai biết lộ trình rõ ràng như vậy, mà hắn còn đi sai được, còn đánh bậy đánh bạ đụng phải mật thám của ngoại tộc, một đống lương xe lấp kín mít đường đi, hai bên đụng chính diện, làm sao bây giờ, đánh a.
Cố Vĩnh Hàn võ nghệ lơ lỏng bình thường, nhưng từ nhỏ bị ảnh hưởng từ phụ huynh luôn làm việc mẫu mực, ở loại thời điểm này không muốn bỏ chạy, trực tiếp làm gương cùng binh sĩ vọt lên.
Binh sĩ phụ trách bảo hộ hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lao lên theo. Ngày thường tính tình của hắn rất tốt, không làm cao, cùng đám binh lính này đó có quan hệ rất tốt, gặp loại tình huống này, binh lính không chút nghĩ ngợi liền vọt lên.
Những mật thám bên ngoại tộc cũng hoàn mỹ, nhưng song quyền khó địch bốn tay, hơn nữa địa hình eo hẹp không thể phát huy, bị bọn họ lấy thịt đè người, vô cùng nghẹn khuất.
Tiểu đội một trăm binh lính đánh giết mười mật thám bên ngoại tộc, Cố Vĩnh Hàn may mắn chỉ bị thương cánh tay.
Ngoại tộc xuất sư bất lợi, Uy Quốc Công kịp thời nhận được tin báo, lúc này mới có thể đại thắng.
Tuy Cố Vĩnh Hàn lập công, nhưng lương thảo không đưa tới kịp lúc, vi phạm quân pháp, Uy Quốc Công trị quân nghiêm khắc, cũng không vì hắn là nhi tử mà mở một mắt nhắm một mắt.
Chỉ vì Cố Vĩnh Hàn lập công mà bị thương, hắn liền lấy ưu bổ khuyết, báo cáo chuyện này cho hoàng đế.
Không ngờ hoàng đế thấy quân báo này, vừa kinh ngạc lại vừa buồn cười, còn khen Cố Vĩnh Hàn là phúc tướng, không chỉ không phạt hắn, ngược lại còn thăng quan cho Cố Vĩnh Hàn, thuận tiện phong cáo mệnh cho thê tử của hắn.
Uy Quốc Công chỉ có thể cảm thấy, đứa nhỏ này thật sự có vận khí, hai ca ca của hắn đều là đao thật kiếm thật leo lên quân hàm.
Còn hắn thì lạc đường đánh bậy đánh bạ thăng lên ba cấp, đổi lại là người khác, không chừng sẽ tức thổ huyết, cũng may Cố Vĩnh Huyên cùng Cố Vĩnh Diễm không ghen ghét, còn chân thành chúc mừng đệ đệ.
Uy Quốc Công đành nghẹn ngụm huyết vào trong bụng, đáng tiếc hắn không nghe tin kinh thành đã khen Cố Vĩnh Hàn như đại đóa hoa, nếu không nhất định sẽ không nín được.
Uy Quốc Công mặc kệ Cố Vĩnh Hàn đang cười ngây ngốc, hắn nói với Cố Vĩnh Huyên:
- Thánh chỉ sắc phong phải mất một đoạn thời gian mới tới đây, những lúc thế này, phải nâng cao tinh thần, cũng không nên để chuyện tốt đổi thành chuyện xấu.
- Phụ thân yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ.
Uy Quốc Công rất yên tâm về trưởng tử, nhưng Cố Vĩnh Huyên nhìn hắn không có vui vẻ, có chút kỳ quái:
- Phụ thân, có gì không ổn sao?
- Cũng không phải.
Uy Quốc Công cũng không biết nên nói thế nào:
- Đây là chuyện tốt, nhưng ta lại cảm thấy không có đơn giản như vậy, lương thảo không thể kịp thời vận chuyển tới đây, là tội lớn, chỉ vì Vĩnh Hàn lập công, ta mới trơ mặt khẩn cầu bệ hạ ưu bù khuyết. Hiện giờ kết quả thế này nằm ngoài dự kiến của ta, lúc trước bệ hạ đi theo tiên đế xử lý chính sự nhiều năm, không nên thưởng phạt không rõ.
- Như thế nào là thưởng phạt không rõ.
Cố Vĩnh Hàn xen mồm, từ lúc biết bệ hạ thăng quan cho hắn, hắn đã hoàn toàn trở thành fan não tàn, cãi cọ cùng phụ thân:
- Bệ hạ tuệ nhãn tinh tế, đương nhiên nhìn thấy tiềm lực của ta, người là phụ thân của ta, sao lại nói nhi tử như thế?
Uy Quốc Công nhịn không được nữa, duỗi tay gõ đầu hắn:
- Ngươi có mấy phân lượng, ta còn không biết sao? Ta cảm thấy lần này sắc phong, có chút kỳ quái.
- Phụ thân ý tứ là?
- Ta cũng không rõ, chỉ cảm thấy ban thưởng quá mức, cũng không phải là chuyện tốt.
Cố Vĩnh Hàn còn muốn cãi cọ, nhưng nhìn thấy Uy Quốc Công muốn đập hắn, lập tức dùng tay kia che đầu.
Cố Vĩnh Huyên cười nói:
- Mặc kệ là vì cái gì, hiện tại vẫn là chuyện tốt, hoàng thượng ban ân, nghĩ nhiều cũng vô ích, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền là được.
Uy Quốc Công gật đầu:
- Đúng là ta buồn lo vô cớ.
Sau đó trừng mắt liếc nhìn Cố Vĩnh Hàn:
- Ngươi hãy ngoan ngoãn theo đại ca ngươi học lễ nghi, miễn làm mất mặt trước mặt thái giám truyền chỉ.
Hắn chỉ nghĩ hắn đến đây để tích cóp kinh nghiệm, không nghĩ sẽ lập được công lớn gì đó, nên cũng không học lễ nghi, nào ngờ bản thân lại lập công, không còn cách nào, chỉ đành học lễ nghi.
- Biết rồi.
Vài ngày sau, thái giám tới tuyên chỉ, tuy Cố Vĩnh Hàn còn chút mới lạ, nhưng cũng không rụt rè.
Chỉ là không ngờ, trừ thánh chỉ còn có khẩu dụ, nội dung khẩu dụ khiến Uy Quốc Công nhịn không được mà nhíu mày.
Không ngờ hắn nói trúng rồi, sắc phong này không chỉ ban thưởng, mà là bệ hạ bồi thường trước.
Lần này trừ thái giám đến tuyên chỉ, còn có một người, chính là Phụng Linh của Thành Nghị Bá.
Sau khi tiên Định Quốc Công Phụng Triển chết trận ở Tây Bắc, tiên đế trừ tước Định Quốc Công, hạ hàng xuống Thành Nghị bá, ngay lúc đó Phụng hoàng hậu làm chủ quá kế một hài tử cho hắn, người đó chính là Phụng Linh.
Bệ hạ đưa Phụng Linh đến Tây Bắc, không cần nói cũng biết.
Muốn nói Uy Quốc Công phủ cùng Định Quốc Công phủ có quan hệ thân gia, thân cô cô của Uy Quốc Công là thân mẫu của Phụng Triển, bọn họ từ nhỏ cùng luyện võ lớn lên, chỉ là sau khi Phụng Triển chết, hai phủ liền chặt đứt liên hệ.
Hiện giờ Uy Quốc Công nhìn thấy Phụng Linh, tâm tình vô cùng phức tạp.
Phụng Linh tuổi còn nhỏ, mới mười tám tuổi, Phụng thị bất luận là nam hay nữ, đều có dung mạo minh diễm, Phụng Linh cũng như vậy, nhìn có vài nét tương tự Phụng Triển khi còn trẻ.
Hắn khí phách hăng hái, tuy mang trong người tính khí tranh đua của thiếu niên, lại có một phần hấp tấp không thể bỏ qua.
Thái giám nói:
- Bệ hạ nói, Thành Nghị bá tới đây học tập, người chỉ cần quản giáo là được.
Lời này nói thân mật, giống như gia trưởng nói với lão sư, nếu đã như vậy, Uy Quốc Công chỉ có thể bóp mũi tiếp nhận trời giáng.
Chỉ là có chút cố kỵ thân phận của vị này, nên phải nói, Uy Quốc Công nói:
- Mấy tháng này, ngươi tạm thời đi theo Vĩnh Huyên, nói ít nhìn nhiều, trong quân doanh, quân pháp như thiên, mặc kệ ngươi có thân phận gì, một khi phạm vào quân pháp, quyết không tha thứ.
Phụng Linh gật đầu:
- Quốc công gia yên tâm, ta chắc chắn nghe theo sự dạy dỗ của người cùng biểu huynh.
Hắn không do dự phục tùng mệnh lệnh, khiến Uy Quốc Công tạm thời yên tâm, hắn hòa hoãn sắc mặt một ít:
- Cứ như vậy đi, chờ ngươi chân chính ra chiến trường, sẽ hiểu đánh giặc là như thế nào.
Phụng Linh ưỡn ngực nói:
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Cố Vĩnh Huyên khẽ cười nói:
- Không cần quá khẩn trương, ta mang ngươi tới nơi nghỉ ngơi.
Bọn họ vừa đi, Uy Quốc Công vẫn nhịn không được mà thở dài.