Liễu Tử Ký cứ như vậy mà lưu tại Cố gia, tổ phụ hứa hẹn cứ mười ngày sẽ tới đón hắn về.
Hắn còn không cho là đúng, hắn cảm thấy nhất định có thể ở Cố gia vui đến quên trời đất, nhưng ngày đầu tiên đã bị vả mặt.
Trời còn chưa sáng, Liễu Tử Ký bị nha hoàn kêu dậy, hắn đang muốn phát giận, đã bị Cố Trạch Hạo bên phòng cách vách( kế bên) kéo hắn chạy tới hướng võ trường.
Liễu Tử Ký bị gió lạnh sáng sớm thổi cho tỉnh ngủ, chờ tới võ trường, liền thấy toàn bộ hài tử Cố gia đều đã xếp thành hàng.
Cố gia lấy quân công lập nghiệp, lúc lập phủ liền định ra tổ huấn, hài tử Cố gia phải tập võ từ nhỏ, mặc kệ là nam hay nữ, gió mặc gió, mưa kệ mưa, trời lạnh cũng không thay đổi.
Cho nên đừng nhìn hài tử Cố gia đọc sách lơ lỏng bình thường, trong phủ cũng không quá quản, nhưng ở võ nghệ, mỗi sáng phải dậy tập thể dục là không thể thiếu.
Ngay cả Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ mới ba tuổi, cũng phải dậy sớm đến võ trường đi theo ca ca tỷ tỷ cùng nhau luyện võ.
Liễu Tử Ký là lần đầu tiên, sư phụ cũng không làm khó hắn, chỉ để hắn chạy vòng quanh võ trường.
Liễu Tử Ký vừa mệt lại vừa đói, mới chạy nửa vòng đã không chịu chạy tiếp, kết quả bị sư phụ thấy được, sai người kéo hắn lên tiếp tục chạy.
Liễu Tử Ký nhịn không được nữa, đặt mông ngồi xuống đất bắt đầu khóc nháo, ai ngờ còn chưa kịp bắt đầu đã bị thân cô cô chạy tới trấn áp một phen.
Liễu Tử Ký nội tâm bi phẫn:
"Ta sai rồi, phụ thân ta chỉ dùng tài hùng biện, cô cô của ta vừa dùng tài hùng biện lại vừa động thủ!"
Chỉ là giờ phút này hắn có kêu trời, trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, cuối cùng cũng chỉ có thể vừa khóc vừa chạy.
Liễu thị còn ở một bên kích thích hắn:
- Ngươi nhìn Trạch Mộ cùng Thanh Ninh đi, nhân gia còn nhỏ hơn ngươi, cũng không thấy bọn họ kêu la một tiếng.
Cố Thanh Ninh có chút ngượng ngùng, nàng cũng không phải chân chính là tiểu hài tử.
Trước kia lúc nàng ở Định Quốc Công phủ cũng từng học võ, cho nên tiếp thu tương đối dễ dàng.
Chân chính lợi hại, phải là Cố Trạch Mộ.
Cố Thanh Ninh nghĩ như vậy, nhịn không được nhìn thoáng qua Cố Trạch Mộ đang trầm mặt đánh quyền.
Chỉ là Liễu Tử Ký không biết nội tình này đó, hắn nhìn thấy Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ còn nhỏ tuổi hơn hắn, mà có thể đánh có nề có nếp, có chương có pháp, hắn chỉ chạy vài bước đã chạy không nổi, hắn bị đả kích vô cùng.
Tuy hắn còn nhỏ tuổi lại ham chơi, nhưng lòng tự trọng rất mạnh, giống như cùng Cố Trạch Mộ phân cao thấp, hắn cắn răng kiên trì chạy tiếp.
Thật vất vả mới luyện xong rồi, bọn nhỏ trở về viện rửa mặt ăn điểm tâm.
Liễu Tử Ký bình thường rất thích ngủ nướng, có mẫu thân cùng tổ mẫu sủng nịch, hạ nhân trong phủ cũng không dám gọi hắn dậy ăn sáng, cho nên cứ như vậy mà ngủ tới trưa.
Nhưng sáng nay vừa mới vất vả rèn luyện, giờ phút này hắn cảm thấy hắn đói tới nổi có thể ăn hết một con trâu.
Cố gia ăn sáng rất phong phú, Liễu Tử Ký ăn ngấu nghiến.
Ăn xong hắn thoải mái thở dài, cảm thấy có chút mệt nhọc, muốn trở về ngủ một giấc, còn chưa kịp nằm xuống, đã thấy cô cô đáng sợ đi đến, xách tai hắn lôi tới phòng dạy học.
Cố gia dạy học tại gia là vì nâng cao trình độ học vấn cho hài tử Cố gia, cũng căn cứ theo tiến độ học hành của bọn nhỏ mà an bài chương trình học.
Tuy Liễu Tử Ký võ nghệ không được, nhưng Liễu gia là dòng dõi thư hương, hắn cũng không phải ăn chơi trác táng, nên học cái gì vẫn có thể học được, cho nên buổi sáng bị đả kích lòng tự trọng, ở chỗ này đã lấy trở lại.
Cùng cành mà khác cảnh, là đám người đáng thương Cố Trạch Hạo, bọn họ bị Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ chèn áp, hiện tại lại thêm Liễu Tử Ký, bọn hắn cảm thấy cuộc sống này thật khó khăn quá đi.
Liễu Tử Ký cũng vì thế này mà khai sáng đầu, nhân sinh lần đầu tiên vô cùng nhiệt tình với học hành, hận không thể có chương trình học càng khó càng tốt.
Chỉ là ở Cố gia chương trình học cũng không phải chỉ xoay quanh tứ thư ngũ kinh, hài tử Cố gia cũng không định thi khoa cử.
Huống chi hiện tại vẫn là vỡ lòng, thật sự không có quá nhiều không gian để Liễu Tử Ký phát huy.
Liễu Tử Ký tranh thủ không có kết quả, cũng chỉ có thể buồn bực tiếp nhận hiện thực.
Chỉ là có một đám đồng bọn cùng nỗ lực, đuổi theo nhau, hắn ở trong thống khổ cũng chậm rãi sờ soạng được một chút lạc thú, cũng không cảm thấy gian nan, mười ngày nhoáng một cái đã qua đi.
Mười ngày sau Liễu thái phó lần đầu tiên tới đón hắn trở về, còn nghĩ Liễu Tử Ký sẽ ôm đùi hắn khóc chít chít không chịu đến đây nữa, không ngờ tuy tiểu tử này gầy một vòng, nhưng tinh thần hữu dụng, cái này khiến Liễu thái phó tấm tắc bảo lạ.
So với Liễu gia dạy học khắc nghiệt, Cố gia vẫn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tỷ như học tập mười ngày sẽ nghỉ ngơi một ngày, tuy buổi sáng vẫn phải tập thể dục, nhưng cả ngày được nghĩ.
Cho nên Cố Thanh Ninh ăn không ngồi rồi, liền chạy quanh sân đùa với tiểu miêu, đây là tiểu miêu của Liễu thị, tuy dưỡng ở nhị phòng, lại rất thích Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh, thường xuyên chạy đến sân viện của bọn họ, khiến Liễu thị chửi nó là ăn cây táo, rào cây sung.
Cố Trạch Mộ nhìn thoáng qua muội muội, sau đó cầm một quyển sách trên bàn bắt đầu đọc sách, lúc trước còn chưa nhập học, hắn không thể bại lộ chính mình, chỉ có thể khổ bức mà chơi Cửu Liên Hoàn.
Hiện tại có thể quang minh chính đại mà đọc sách, cảm thấy ngày tháng vô cùng tốt đẹp.
Tiêu Dận rất thích đọc sách, nhưng cả đời hắn đều sinh tồn trong âm mưu quỷ kế, không thể tĩnh tâm đọc sách.
Hiện giờ tuy trọng sinh có đủ loại không tiện, nhưng Cố gia ấm áp hòa thuận, không cần hắn phí đầu óc tính kế cái gì, đương nhiên có thể vui vẻ đọc sách.
Đào thị ngồi ở một bên tú hoa, nhìn nhi tử đọc sách, lại nhìn nữ nhi ở trong sân đùa tiểu miêu, nếu không phải trượng phu còn chưa về, thì đã hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng vào lúc này, Chu thị tự mình tới cửa. Đào thị nghe Chu thị nói xong, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Năm nay sắp vào xuân vẫn luôn ít mưa, hiện giờ đã một tháng mà chưa mưa lần nào, dựa theo quy củ, hoàng đế phải lập đàn hướng trời xanh cầu nguyện.
Bọn họ này đó là huân quý nhân gia, trừ phải ăn mặc thuần tịnh, đi theo sau hoàng đế cùng nhau cầu nguyện ra, trong phủ cũng phải lập bàn thờ, thành kính cầu nguyện.
Chỉ là, Mẫn phu nhân cùng Chu thị, Liễu thị đều có cáo mệnh, cần phải vào cung, vì thế chủ tử trong phủ chỉ còn lại Đào thị.
Đào thị vừa nghe liền luống cuống:
- Này…Chuyện lớn như vậy, sao ta có thể đảm đương nổi, đại tẩu…
- Ngươi đừng khẩn trương, này vũng không phải là chuyện gì đại sự. Đến lúc đó ta sẽ để Liên Tử lưu lại, nàng sẽ nói cho ngươi biết phải làm như thế nào.
Chu thị khuyên nói:
- Lúc tiên đế tại vị cũng từng cầu mưa, lúc ấy ngươi ở trong phủ của Đào đại nhân chắc cũng thấy qua, trong phủ chúng ta cũng không khác bao nhiêu, chỉ là nhân số nhiều hay ít mà thôi.
- Nhưng mà…
- Không có việc gì.
Chu thị vỗ vỗ vai Đào thị:
- Đại tẩu tin tưởng ngươi.
Chu thị tín nhiệm nhìn Đào thị, trong lòng Đào thị tăng lên dũng khí:
- Ta…Ta sẽ không khiến đại tẩu thất vọng.
Chu thị vừa lòng gật đầu, liền bắt đầu nói đến nghi thức cầu mưa, phải chuẩn bị những gì.
Cố Trạch Mộ nghe hai người nói này đó, ký ức kiếp trước ùa về.
Tiêu gia là quý tộc phương bắc, gia tộc vẫn luôn nuôi dưỡng tập tục linh vu( thầy phép, phù thủy), sau đó xảy ra một số chuyện, linh vu bị giết sạch sẽ, một ít tập tục cũng bị huỷ bỏ, nhưng cầu mưa vẫn bảo lưu.
Tiêu gia cho rằng chân long thiên tử có năng lực câu thông thiên địa, cho nên chỉ cần gặp khô hạn, để đế vương tự mình lập đàn cầu mưa.
Mỗi lần cầu mưa nghi thức phải được lưu trong sử sách, sau đó dùng từ ngữ hết sức tán dương.
Đương nhiên, nếu không thể cầu được mưa, chứng tỏ hoàng đế không đủ thành tâm, hoặc là đức hạnh không đủ, nên hướng thiên địa viết thư cáo tội.
Lúc Tiêu Dận tại vị, vừa lúc gặp đại hạn, hắn cũng dựa theo quy củ lập đàn, ai ngờ liên tục cầu nguyện ba ngày, một giọt mưa cũng không rơi.
Lúc ấy trong triều có người thỉnh Tiêu Dận viết tội thư, lại bị Tiêu Dận cự tuyệt.
Tiêu Dận cho rằng hắn hành sự không khiến bá tánh thiên địa thất vọng, cho nên tuyệt đối không chịu viết thư cáo tội.
Hắn cũng không phải mới vừa đăng cơ, phải làm hoàng đế ẩn nhẫn, hiện giờ hắn nắm quyền, cường ngạnh như vậy, dù là triều thần cũng không làm gì được.
Vì thế hai bên cứ vậy giằng co, nhưng giằng co đến ngày thứ bảy, một mảnh trời xanh đột nhiên âm u, sau đó vang lên tiếng sấm, trời bắt đầu mưa tí tách tí tách.
Từ đó, triều thần không dám có ý kiến gì nữa, Thành Đế cũng không cầu mưa nữa.
Chỉ là này đó đều là chuyện năm xưa, hiện giờ Tiêu Trạm đăng cơ, tính tình của hắn tốt hơn tiên đế nhiều, cho nên triều thần thừa dịp năm nay mùa xuân chưa mưa, khuyến khích hắn cầu mưa, Tiêu Trạm cũng tốt tính nên đáp ứng rồi.
Cố Trạch Mộ từ sâu trong hồi ức tỉnh lại, Chu thị đã rời đi, Đào thị lại hoảng loạn, lôi kéo Lục Liễu như ruồi nhặng mất đầu, chuẩn bị nghi thức ba ngày sau cầu mưa.
Cố Trạch Mộ âm thầm thở dài, mặc kệ nhi tử kiếp trước, hay là mẫu thân kiếp này, đều là nợ.