Đông đi xuân tới, trong không khí còn mang theo hơi lạnh, nhưng trong thành Thương Lan đã ồn ào từ sớm. Tòa thành này được xây vào ba năm trước, nó đứng giữa Nghiệp Thành và thành Nguyệt Lượng, về sau gần như trở thành nơi mua bán qua lại giữa người hai bên. Mà khi nó càng lúc càng phồn hoa, người định cư cũng càng nhiều.
Ở một tiểu viện trong thành, một hộ vệ vừa ngáp vừa quét dọn viện tử, lúc quay đầy lại hắn đã thấy có một người đứng trong viện. Hắn giật nảy mình, còn chưa kịp phản ứng thì cây chổi trong tay đã bị hắn xem như vũ khí mà đánh về người nọ. Ai ngờ, người kia vô cùng nhanh nhẹn đã quay người né tránh.
Lúc này hộ vệ mới thấy rõ dung mạo của đối phương, hắn kinh ngạc nói: “Lão gia, sao hôm nay ngài dậy sớm thế?”
Người được gọi là lão gia còn chưa nói chuyện, trên nóc nhà đã vang lên một giọng nói mang ý cười: “Có thể vì cái gì nữa? Đương nhiên là vì hôm nay xe ngựa của Cố tiểu thư sẽ đến, lão gia nóng lòng cho nên không ngủ được.”
Hộ vệ kia bừng tỉnh nói: “Ta nói không hiểu sao mấy hôm nay lão gia cứ bảo chúng ta quét dọn phòng ốc!”
Phụng Triển tiện tay nhặt một cục đá ném một người trong bọn họ: “Bớt tranh cãi đi, không ai nói các ngươi câm điếc đâu!”
Hai tên hộ vệ hi hi ha ha tránh thoát, bọn họ vốn là thân vệ bên người Phụng Triển. Sau khi ngoại tộc quy thuận, Phụng Triển cũng không về Đại Chu nữa, cũng không tiếp nhận lời mời của công chúa Kỳ Nhã đi thành Nguyệt Lượng, mà ở giữa hai nơi dựng lên thành Thương Lan. Hơn nữa, y phân tán đa số hộ vệ, chỉ còn mấy người trung thành không còn nơi để đi nên theo y ở lại trong thành Thương Lan.
Khoảng một tháng trước, Phụng Triển nhận được thư của Cố Thanh Ninh nói là muốn đi đến thành Thương Lan thăm y. Từ ngày đó trở đi, trong tiểu viện yên tĩnh này bắt đầu gà bay chó chạy.
Phụng Triển chỉnh lại quần áo, lại dặn dò phòng bếp một phen, sau đó mới dẫn người đến cửa thành đón Cố Thanh Ninh.
Ra khỏi tiểu viện, đi qua một con ngõ nhỏ đã đến đường cái. Ở đây thấy người qua lại tới lui, đã có người ngoại tộc và người Đại Chu, buôn bán phồn hoa náo nhiệt. Phụng Triển nhìn thấy tất cả trước mắt, trên mặt cũng nở nụ cười ấm áp.
Đến cửa thành, tiểu tướng thủ vệ thấy y thì vội tới chào hỏi: “Đại nhân, sao ngài lại đến đây?”
Phụng Triển khoát tay áo: “Ta chỉ là thảo dân, không gánh nổi tiếng đại nhân này.”
Miệng lưỡi của tiểu tướng vụng về, hắn cũng không biết nên nói gì. Phụng Triển hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể để hắn tự đi, sau đó lại dẫn người đi về phía ngoài cửa thành.
Đi không bao lâu đã nghe thấy tiếng chuông lạc trong trẻo, y ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một đoàn xe đi về phía cửa thành.
Đoàn xe đứng trước mặt hắn, rèm xe bị xốc lên để lộ mặt của Cố Thanh Ninh.
Phụng Triển còn chưa nở nụ cười đã thấy Cố Trạch Mộ cưỡi ngựa đi đến bên cạnh kéo rèm xuống.
Năm đó, Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh giải quyết xong chuyện ở kinh thành thì trở lại Nghiệp Thành lần nữa. Mặc dù Phụng Triển và Cố Trạch Mộ không hợp nhau nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hợp tác ăn ý giữa hai người.
Song, Phụng Triển còn chưa thay đổi thái độ với vị tỷ phu này thì đã biết tin hai người đính hôn. Tuy nói cuối cùng lúc hai người thành hôn, Phụng Triển vẫn lén đi kinh thành nhìn tận mắt Cố Thanh Ninh xuất giá, nhưng chuyện này không đại biểu cho việc y đã tha thứ cho Cố Trạch Mộ.
Cố Trạch Mộ cũng biết y ngứa mắt với mình, hắn cũng không để ý lắm.
Phụng Triển mặc kệ hắn, quay đầu đi vào thành.
Cố Thanh Ninh bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ, cũng đành phải phân phó xa phu đi theo.
Đám người đi vào trong thành, sau đó theo Phụng Triển đến tiểu viện kia, Cố Trạch Mộ phân phó người tháo đồ vật từ trên ngựa xuống. Trong bụng Phụng Triển vẫn còn tức giận, lúc này y thấy Cố Trạch Mộ không hề khách khí thì càng tức giận hơn.
“Ta có để huynh vào ở sao?”
Cố Trạch Mộ liếc mắt nhìn y một cái, lại đưa tay ngăn cản xa phu đi đến khuân đồ.
Song, chưa đợi Phụng Triển đắc ý, chỉ thấy Cố Trạch Mộ quay đầu nói với Cố Thanh Ninh: “Ta nói rồi, viện này quá nhỏ, tất nhiên không chứa nổi cả nhà chúng ta. Một lát vẫn nên đi ra ngoài thuê viện tử khác đi.”
Phụng Triển: “!!!”
Lời dễ nghe gạt người này, nam nhân khốn kiếp này nói cũng đúng lúc quá!
Phụng Triển thấy Cố Trạch Mộ muốn cho người lái xe đi, Phụng Triển đành phải nuốt xuống cơn giận trong lòng, không cam tâm tình nguyện mà nói: “Không có chuyện không đủ chỗ ở, viện này rất lớn!” Chữ “Lớn” kia còn cố ý nhấn mạnh.
Cố Trạch Mộ khẽ cười một tiếng, giống như là đang chế giễu y.
Chưa đợi Phụng Triển nổi nóng, lại có một giọng nói bi bô vang lên ở phía sau: “Mẫu thân, đây là đâu?”
Phụng Triển ngẩn người, y thấy Cố Trạch Mộ tránh ra để lộ Cố Thanh Ninh ở sau lưng đang ôm hài tử.
Đứa bé trong ngực nàng vẫn mặc áo nhỏ màu hồng, khuôn mặt vừa trắng vừa mềm. Vì khi nãy đang ngủ nên trên mặt có hai bên đỏ ửng, trông càng có vẻ đáng yêu. Nắm tay đỏ tròn trịa xoa mắt, mở miệng còn mang theo vẻ buồn ngủ.
Cố Thanh Ninh cười dịu dàng với con bé, chỉ chỉ Phụng Triển: “Đoàn Đoàn, gọi cữu cữu.”
Đoàn Đoàn dè dặt nhìn thoáng qua Phụng Triển, sau đó ngượng ngùng rút vào trong ngực mẫu thân. Sau đó, bé lại dè dặt ngẩng đầu lên, thấy Phụng Triển vẫn nhìn mình thì nhịn không được mà cười lên, khẽ nói: “Cữu cữu.”
Giọng nói kia rất nhỏ, lại mềm mại đâm thẳng vào trái tim của Phụng Triển.
Phụng Triển sững sờ nhìn bé con này, luôn cảm thấy như thấy được Tiêu Trạm và Nguyên Gia khi còn bé. Mấy năm nay, trong lòng y vẫn luôn áy náy không dám đi gặp hai người bọn họ, trong lòng vẫn vô cùng tiếc nuối. Bây giờ có thể nghe được có người gọi y là “Cữu cữu” lần nữa, suýt chút nữa y đã rơi nước mắt.
Cố Thanh Ninh nhìn thấy dáng vẻ của Phụng Triển, trong lòng nàng cũng chua xót. Nàng cũng không an ủi nhiều, chỉ giao Đoàn Đoàn vào tay Phụng Triển, dặn y: “Ta dẫn người đi sắp xếp đồ đạc, đệ ôm một lúc đi.”
Đã nhiều năm rồi Phụng Triển chưa từng ôm con nít, lúc này y cứng đờ như tượng băng. Thậm chí lần đầu tiên y còn nhìn Cố Trạch Mộ với ánh mắt xin giúp đỡ. Ai ngờ Cố Trạch Mộ nhíu mày, vỗ vỗ bờ vai của y: “Bế con bé đi.” Sau đó rời đi.
Phụng Triển bất lực quay lại nhìn, vừa lúc đối mặt với đôi mắt to thanh tịnh của Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn bị mẫu thân giao cho người khác, trong phút chốc còn chưa phản ứng kịp. Lúc bé biết được mình đã rời khỏi sự ôm ấp dịu dàng của mẫu thân là khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức thay đổi. Con bé nhăn mũi một cái, miệng mím lại giống như sắp khóc.
Phụng Triển lập tức hoảng sợ, trước đó hộ vệ ở bên cạnh còn xem lão đại nhà mình làm trò cười, lúc này hắn cũng hoảng hồn theo. Từng người ở bên cạnh đều nghĩ cách muốn chọc tiểu công chúa này vui vẻ, ai ngờ bọn họ dùng hết tất cả vốn liếng cũng chỉ làm cho Đoàn Đoàn khóc càng lớn hơn.
Lúc trước Phụng Triển vua trẻ con, tuy nói mới vừa ôm trẻ con hơi bất lực, song lúc này y lại bình tĩnh hơn, chỉ thị hộ vệ bên cạnh: “Đi lộn mèo đi!”
Hộ vệ: “???”
“Đi đi!”
Hộ vệ không còn cách nào, hắn đành phải lộn mèo trông sân. Vừa lộn mèo xong một cái, Đoàn Đoàn hít mũi, tiếng khóc dường như nhỏ hơn một chút.
Bọn hộ vệ thấy biện pháp này có tác dụng, cũng không cần Phụng Triển nói nhiều, từng người bắt đầu lộn mèo trong viện. Không bao lâu sau, Đoàn Đoàn đang khóc nước mắt nước mũi tèm lem lại vỗ tay cười ha ha.
Đám người như tìm được bí quyết khiến tiểu công chúa vui vẻ, có hai người còn tỉ thí ở trong viện một phen. Đoàn Đoàn cũng không cảm thấy nhàm chán, trái lại cười “Ha ha ha” rất vui vẻ.
Phụng Triển thấy Đoàn Đoàn ở trong ngực hơi hưng phấn, y cũng khẽ thở ra, cảm thấy mình vẫn là bảo đao chưa già.
Cố Thanh Ninh ở trong phòng nhìn thấy tất cả cũng khẽ thở ra, cuối cùng sự tồn tại của Đoàn Đoàn cũng khiến Phụng Triển không rảnh để ý đến Cố Trạch Mộ nữa. Trong lòng nàng thầm khen nữ nhi bảo bối làm tốt lắm.
Nhưng khi nàng quay đầu lại nhìn Cố Trạch Mộ, lại thấy trên mặt Cố Trạch Mộ mang theo vẻ lo lắng. Nàng hỏi: “Sao thế?”
Cố Trạch Mộ thở dài: “Ta luôn cảm thấy Đoàn Đoàn càng giống như Nhị tỷ.”
Cố Thanh Ninh: “…”
Vốn dĩ nàng muốn phản bác, song lúc này trong viện đã chơi đến đại đao, Đoàn Đoàn lại vỗ tay cười to, mặt đỏ rần.
Cũng không phải Cố Thanh Thù có gì không tốt, có điều Cố Thanh Ninh vừa nghĩ đến mấy năm trước Nhị thẩm làm mai cho Cố Thanh Thù, sau đó mấy nam tử kia lại bị Cố Thanh Thù đánh đến tè ra quần trốn khỏi phủ Uy Quốc công. Khi đó, các nàng đều cảm thấy rất vui, nhưng một khi đặt mình vào vị trí của Nhị thẩm thì cảm giác kia cũng không tốt lắm.
Hai người nhìn nhau, bọn họ đều thấy được vẻ u sầu trong mắt đối phương.
Sau đó, hai người an ủi nhau: “Không sao đâu, con bé vui vẻ là được.”
Đến buổi tối, Đoàn Đoàn chơi đùa cả ngày cuối cùng cũng buồn ngủ, con bé được mẫu thân ôm vào lòng nặng nề ngủ mất.
Không có Đoàn Đoàn làm dịu không khí, Phụng Triển lại bắt đầu nhìn thấy Cố Trạch Mộ không vừa mắt: “Ta vì nể mặt Đoàn Đoàn, nếu không ngươi đừng hòng đi vào.”
Cố Trạch Mộ hừ lạnh một tiếng, hắn đang muốn nói gì đó lại bị thê tử cắt ngang. Cố Thanh Ninh cười liếc xéo hắn một cái, lập tức khiến hắn ngậm miệng không nói gì.
Phụng Triển định chế giễu hắn mấy câu, nhưng vừa nghĩ tới cuối cùng tỷ tỷ cũng gả cho hắn, còn sinh một nữ nhi đáng yêu. Dù tính thế nào thì y cũng thua rồi, nên lại ỉu xìu lần nữa.
Cố Thanh Ninh không biết trong lòng Phụng Triển đang nghĩ gì, chỉ thấy y không cãi nhau với Cố Trạch Mộ nữa thì yên lòng mà hỏi: “Sau này đệ có dự định gì, định ở thành Thương Lan này mãi mãi không trở về Đại Chu sao?”
Phụng Triển mấp máy môi, hơi không tự nhiên mà nói: “Trở về làm gì, đệ ở đây rất tốt.”
“Vậy Trạm Nhi và Nguyên Gia thì sao? Đệ không muốn gặp bọn chúng sao?”
Phụng Triển trầm mặc một hồi, mới nói: “Có đôi khi đệ nghĩ đến chuyện khi Trạm Nhi khi còn bé dẫn y xuất cung đi chơi, y bình tĩnh trầm ổn như ông cụ non, chỉ có đi ra ngoài chơi mới lộ tính cách của trẻ con. Đệ đã biết y là một đứa bé ngoan.” Phụng Triển nói xong, dường như cảm thấy vẫn không đủ nên nói thêm một câu: “Dù sao y cũng khác xa phụ thân của mình.”
Cố Trạch Mộ: “…”
Cố Thanh Ninh không để ý đến vẻ uất ức của Cố Trạch Mộ, nàng hỏi tiếp: “Vậy đệ không muốn gặp bọn chúng sao?”
Phụng Triển không nói gì, hồi lâu y mới cười tự giễu: “Cũng chưa chắc bọn chúng muốn gặp đệ.” Y dừng một chút: “Trạm Nhi là một hoàng đế tốt, nhưng năm nay đệ nghe những người tới từ Đại Chu ca ngợi y thế nào, trong lòng đệ rất vui. Ngày sau sử quan đánh giá sẽ không có nửa chữ không tốt, đệ cần gì phải làm bẩn thanh danh của y chứ?”
“Sao đệ biết tâm ý của Trạm Nhi?”
Phụng Triển cay đắng lắc đầu: “Tỷ tỷ, đừng nói nữa. Chuyện này cứ cho qua đi, đây đối với chúng ta đều là chuyện tốt.”
Y nói xong thì đứng lên, khẽ gật đầu với hai người rồi rời gian phòng.
Cố Thanh Ninh thở dài, nàng biết Phụng Triển có khúc mắc nhưng lại không biết nên thuyết phục y thế nào.
Bọn họ ở đây đã hơn nửa tháng, tuy nói không phồn hoa như Trung Nguyên nhưng cũng có điều thú vị khác. Ở lâu, Cố Thanh Ninh cũng vui đến nổi quên trời đất. Song, cho dù bọn họ khuyên thế nào thì Phụng Triển cũng không muốn trở lại kinh thành.
Cố Thanh Ninh không thể làm gì, nàng cầm một phong thư trong tay, đây là lá thư mà Tiêu Trạm viết. Không bao lâu nữa là thánh thọ năm mươi Tiêu Trạm, y đã viết thư cho Cố Thanh Ninh và Cố Thanh Ninh, mời bọn họ hồi kinh. Kèm theo còn có một bức thư cho Phụng Triển, nói y rất nhớ cữu cữu, hi vọng có thể gặp mặt cữu cữu.
Có điều thái độ của Phụng Triển rất kiên quyết, Cố Thanh Ninh cũng không biết có nên lấy phong thư này ra không, tránh cho đến lúc đó như là ép buộc thì cũng không hay.
Cố Trạch Mộ để cho người thu dọn hành lý xong, lúc về đến phòng đúng lúc nhìn thấy Cố Thanh Ninh cầm phong thư này mà rầu rĩ. Hắn đi thẳng qua cầm lấy phong thư này mà nói: “Đừng lo lắng, để ta đi nói chuyện với đệ ấy là được.”
“Chờ một lát!” Cố Thanh Ninh vội gọi hắn lại. Không phải nàng không tin Cố Trạch Mộ, chỉ là Cố Trạch Mộ và Phụng Triển giống như là bất hòa, kiếp trước, hai người có thù với nhau. Tóm lại, vừa thấy mặt đã muốn cãi nhau, mỗi lần đều chia tay trong không vui, suýt nữa còn đánh nhau khiến nàng vô cùng lo lắng.
Cố Trạch Mộ biết nàng đang lo lắng điều gì, hắn bất đắc dĩ nói: “Ta biết rồi, ta không ầm ĩ với đệ ấy là được. Nếu đệ ấy hung hăng càn quấy thì ta nhượng bộ là được.”
Cố Thanh Ninh biết mặc dù Cố Trạch Mộ hơi xấu bụng nhưng hắn luôn giữ lời. Hắn đã nói thế nên nàng cũng yên lòng.
Phụng Triển đang cùng Đoàn Đoàn chơi ở trong sân. Mấy ngày ở chung này, có thể nói là Đoàn Đoàn vô cùng thích cữu cữu lớn tuổi này, ngay cả cha ruột cũng bỏ qua một bên. Chuyện này làm Cố Trạch Mộ nhớ tới Tiêu Trạm và Nguyên Gia khi còn bé, trong lòng vô cùng ấm ức.
Cũng may hôm nay Đoàn Đoàn vẫn cho cha ruột mặt mũi, sau khi con bé nhìn thấy hắn thì ngọt ngào kêu hắn một tiếng. Cố Trạch Mộ bảo hạ nhân ôm con bé đi đến chỗ Cố Thanh Ninh bên kia.
Đến khi Đoàn Đoàn vừa rời đi, nụ cười trên mặt Phụng Triển cũng biến mất. Y khoanh tay, lạnh lùng nói: “Ngươi tới làm gì?”
Cố Trạch Mộ không để ý đến thái độ của y, hắn nói đến chuyện khác: “Đoàn Đoàn được sinh ra ở Đàm Châu, vì con bé ra đời vào tết nguyên tiêu nên Thanh Ninh chọn cho con bé nhũ danh là Đoàn Đoàn.”
Phụng Triển nghe chuyện của Đoàn Đoàn, sự phòng bị trên mặt mới dần dịu lại.
Ai ngờ Cố Trạch Mộ lại chuyển đề tài: “Thanh Ninh là người trọng tình cảm nhất. Với nàng ấy mà nói, vinh hoa phú quý đại quyền trong tay cũng không quan trọng, điều nàng ấy quan tâm nhất chính là người thân. Đệ là Trạm Nhi đều là người thân của nàng ấy, trong lòng nàng ấy vô cùng hi vọng cả nhà đoàn viên, giống như lúc trước ở cung Khôn Ninh vậy. Song, nàng ấy cũng không muốn ép buộc đệ, cho nên chuyện gì cũng không nói với đệ.”
Phụng Triển cúi đầu im lặng không nói.
Cố Trạch Mộ dừng một chút, lại nói: “Ta hiểu rõ sự lo lắng của đệ, nhưng có những lúc trốn tránh cũng không phải cách giải quyết tốt nhất. Cũng đừng do dự giống nữ nhi, chúng ta là nam nhân nên có trách nhiệm của nam nhân, đối mặt với sai lầm lúc trước của mình.”
Hắn nói lời này dường như khiến Phụng Triển nhớ tới năm đó tỷ tỷ vừa mới gả vào cung, Tiêu Dận ân cần dạy bảo y. Vật đổi sao dời, cho dù y đã vì Cố Thanh Ninh mà tha thứ cho hắn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể bỏ xuống thể diện. Song, không ngờ lại có thể nghe hắn nói mấy câu như thế.
Cố Trạch Mộ thấy sắc mặt của y hơi thả lỏng thì cũng không nói thêm gì, hắn chỉ đặt bức thư vào trong tay Phụng Triển: “Nếu đệ đã suy nghĩ rõ ràng thì ngày mai hãy xuất phát cùng chúng ta.”