Gia chủ Khang gia run lẩy bẩy quỳ xuống, cũng không dám nhìn về phía Khang Diệp.
Cố Trạch Mộ thản nhiên nói: “Khang gia chủ, mời ngài lặp lại lần nữa chuyện đã xảy ra đi.”
Gia chủ Khang gia nói đứt quãng chuyện Khang Diệp phân phó ông ta làm. Vì Khang Diệp vẫn ở sau màn nên rất nhiều chuyện đều phân phó gia chủ Khang gia đi làm, cho nên gia chủ Khang gia biết rất rõ ràng. Nhưng mà vì ông ta muốn thoát tội nên gần như mọi chuyện quan trọng đều đẩy lên người Khang Diệp.
Đồng thời, Cố Trạch Mộ cũng trình lên những phong thư qua lại giữa Khang Diệp và gia chủ Khang gia. Phong thư này bị đốt rụi một nửa, nhưng những chứ còn sót lại bên trong có thể chứng minh lời gia chủ Khang gia.
Tất cả chứng cứ đều được bày trước mặt Tiêu Trạm, bằng chứng như núi, cũng không có bất cứ sơ hở gì có thể cãi lại.
Cố Trạch Mộ biết Khang Diệp ăn nói khéo léo nên không hề dám ôm một chút may mắn nào. Trên thực tế, nếu giờ phút này không có bất kỳ chứng cứ nào, chỉ dựa vào miệng lưỡi lắt léo của Khang Diệp thì nói không chừng thật sự có thể để ông ta tránh thoát.
Ánh mắt Tiêu Trạm như đao mà nhìn Khang Diệp: “Ngươi còn lời gì để nói?”
Trên thực tế, trong giây phút gia chủ Khang gia xuất hiện, Khang Diệp cũng đã chấp nhận số mệnh.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Khang Diệp đã suy nghĩ kỹ toàn bộ những việc đã trải qua. Từ khi ông biết Phụng Triển vẫn còn sống thì ông đã rơi vào bẫy của Cố Trạch Mộ. Từ đó về sau, mỗi hành động của ông cũng đã rơi vào sự khống chế của đối phương.
Đời này của ông đùa bỡn lòng người, tự cho rằng mình nắm giữ tất cả mọi người trong lòng bàn tay, song lại không ngờ cuối cùng mình lại thua trong tay một thiếu niên như Cố Trạch Mộ. Đối phương hiểu rõ ông, gần như mỗi bước đi của ông đều không thoát khỏi bẫy của hắn, ông thua không oan.
Khang Diệp nghĩ như thế cũng dần bình tĩnh lại.
Ông ta đứng thẳng lưng, đoan đoan chính chính quỳ gối dưới thềm, giọng điệu vẫn như bình thường: “Thần không còn gì để nói.”
Ai ngờ Cố Trạch Mộ cũng không buông tha ông ta, hắn nói tiếp: “Ngoại trừ chuyện này, năm đó ông hãy nói mình hãm hại Phụng Triển và Chiêm Thế Kiệt như thế nào đi.”
Khang Diệp đã biết Cố Trạch Mộ đối phó mình là vì có liên quan đến Chiêm Thế Kiệt từ lâu, nhưng không ngờ hắn còn nhắc đến Phụng Triển. Khang Diệp cũng không nghĩ nhiều, ông ta chỉ bình tĩnh nói từng chuyện đã xảy ra, thậm chí còn nói đến những thứ mình đã chuẩn bị mà chưa từng dùng tới.
Khang Diệp am hiểu mưu lược, năm đó Tiêu Dận đăng cơ cũng may mà có ông ta ở bên cạnh mưu đồ, trong đó cũng không thiếu âm mưu quỷ kế. Nhưng mà sau khi Tiêu Dận lên ngôi, ông ta từng bước đi lên vị trí thừa tướng. Một mặt vì phòng ngừa Tiêu Dận nghi ngờ, một mặt vì duy trì thanh danh quang minh chính đại của mình, ông ta buộc phải từ bỏ thứ mà mình am hiểu nhất.
Đến khi gia chủ Khang gia xin giúp đỡ, thật ra cách tốt nhất lúc đó là vì đại nghĩa không quản người thân. Song, Khang Diệp không thể nào để cho thanh danh hoàn mỹ không một tì vết của mình dính vết nhơ được, vì thế ông ta bí quá hoá liều, gần như hoàn thành nhiệm vụ không thể nào.
Có thể nói vụ án của Phụng Triển là tác phẩm đỉnh cao của ông ta, chỉ tiếc nhiều năm như vậy ông ta chẳng thể nói gì, trong lòng vô cùng nuối tiếc.
Có điều, bây giờ ông ta không còn lo lắng những thứ này nữa, mà những người trước mắt chính là người xem tốt nhất.
Cố Trạch Mộ thấy Khang Diệp chậm rãi nói, dường như cả trái tim đều bị đặt trong hầm băng.
Khang Diệp không hề hối hận, ông ta không hề để ý vì tư tâm riêng của ông ta mà đã phá hoại lương thần trung thần, còn những bách tính vô tội bị chết kia. Ông ta đắc ý đùa bỡn đem toàn bộ triều đình trong lòng bàn tay, thậm chí xem những thứ này như công tích, xem như thứ có thể khoe khoang.
Cho đến giờ phút này Cố Trạch Mộ mới hiểu được, rốt cuộc lòng người có thể ghê tởm đến mức nào.
Cuối cùng, Tiêu Trạm không thể nhịn được nữa: “Đủ rồi! Người đâu, dẫn bọn chúng đi.”
Quách Thành dẫn theo Vũ Lâm Quân dẫn bọn chúng vào thiên lao, nhưng bầu không khí trong điện vẫn yên tĩnh dọa người.
Tất cả mọi người không phải là người ngây thơ, bọn họ đều đã trải qua âm mưu quỷ kế, nhưng dù vậy bọn họ vẫn bị Khang Diệp làm cho trong lòng phát lạnh.
Hồi lâu sau, Tiêu Trạm mới khàn khàn nói với Cố Trạch Mộ và Tiêu Diễn Chi: “Chuyện này hai khanh có công, thường.”
Tiêu Diễn Chi vội vàng quỳ xuống lĩnh thưởng, lại thoáng nhìn Cố Trạch Mộ không nhúc nhích ở bên cạnh. Y hơi lo lắng, khẽ giật áo choàng của Cố Trạch Mộ, lúc này Cố Trạch Mộ mới hoàn hồn lại, song vẫn chậm nửa nhịp như cũ.
Dường như Tiêu Trạm không để ý mà nói: “Diễn Chi và Hằng Nhi đi xuống trước đi.”
Tiêu Diễn Chi cũng không nghĩ nhiều, thẳn thắng cáo lui.
Tiêu Hằng vừa mới hoàn hồn lại, không ngờ phụ hoàng lại giữ một mình Cố Trạch Mộ lại. Hắn hơi lo lắng nhìn thoáng qua Cố Trạch Mộ, lại nhìn phụ hoàng. Song, dường như hai người cũng không chú ý đến hắn, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Đợi đến khi tất cả mọi người rời đi, Tiêu Trạm mới chậm rãi nói: “Khanh thật sự to gan!”
Cố Trạch Mộ cũng không bị dọa, trái lại thành khẩn nói: “Thần sợ hãi, không biết thần đã làm sai điều gì, thỉnh xin bệ hạ chỉ rõ.”
Tiêu Trạm hừ lạnh một tiếng: “Rõ ràng ngươi đã biết Khang Diệp làm ra những chuyện này từ sớm nhưng lại không nói gì cả. Nếu như trẫm thật sự mắc lừa, chẳng phải sẽ khiến trung thần lạnh lòng hay sao?”
Cố Trạch Mộ nghe y nói thế, gương mặt lại ôn hòa lại: “Bởi vì thần biết bệ hạ không phải người như thế.”
Sự bình tĩnh như thế, thậm chí ngay cả nịnh hót cũng không nói làm cho Tiêu Trạm không nhịn được mà nhếch khóe miệng lên. Song, y nhanh chóng phản ứng kịp, tằng hắng một cái, đè khóe miệng xuống.
“Khi trẫm còn chưa lên ngôi, Uy Quốc công từng dạy trẫm võ nghệ. Lúc đó, trẫm từng hỏi ông ấy trung thần là thế nào. Uy Quốc công nói, thứ nhất là thẳng thắn, thứ hai là trung thành. Nhiều năm như vậy, trẫm vẫn luôn nhớ kỹ câu này, mà ông ấy vẫn làm như thế. Cho nên, sao trẫm sẽ vì những kẻ châm ngòi mà hoài nghi ông ấy được!”
Cố Trạch Mộ nghe y nói thế thì trên mặt dần nở nụ cười, gần như là khẽ cười nói: “Bệ hạ anh minh.”
Câu nói này cũng không có vấn đề gì, nhưng Tiêu Trạm lại nghe được sự cổ vũ và trấn an trong câu nói đó, cả người cảm thấy mông lung. Nhưng y nhanh chóng phản ứng kịp. nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Cố Trạch Mộ đang muốn mở miệng, Tiêu Trạm lại cắt ngang lời hắn: ” Trẫm muốn nghe lời thật, ngươi lấy thanh danh tổ phụ người ra thề đi.”
Cố Trạch Mộ hơi bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể ngậm chặt miệng.
Tiêu Trạm thấy hắn không nói gì, y cũng không muốn lãng phí thời gian, nên bảo Trương Lễ gọi Cố Thanh Ninh và trưởng công chúa Nguyên Gia vào.
Cố Thanh Ninh và Nguyên Gia một trước một sau đi tới, khi hai người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì hơi ngây ngốc.
Tiêu Trạm cũng phân phó Trương Lễ: “Cho người cách xa một chút, ngươi ở ngoài cửa trông coi.”
Nguyên Gia lập tức ý thức được có gì không đúng, nàng có ý muốn làm dịu lại bầu không khí: “Hoàng huynh, huynh thần thần bí bí như thế rốt cuộc muốn làm gì?”
Ai ngờ Tiêu Trạm nghe nàng nói như vậy lại tức giận nói: “Ta thần thần bí bí cái gì, rõ ràng là các ngươi thần thần bí bí, rốt cuộc giấu diếm ta cái gì?”
“Hoàng huynh, muội…”
Tiêu Trạm cũng không nghe nàng giải thích: “Chuyện tước binh quyền là hoàng muội nói với bọn họ à.”
Nguyên Gia hơi lúng túng: “Hoàng huynh, huynh đang nói gì đấy? Sao muội lại làm chuyện như thế?”
Tiêu Trạm thấy nàng vẫn còn giấu diếm thì càng tức giận hơn: “Ngoại trừ muội còn có Nhị đệ nữa! Các người tưởng ta không biết sao, lần này sở dĩ các người có thể phong bế tin tức ở Ngu Thành để Khang Diệp chẳng hay biết gì, trong đó còn có dấu tích của Thụy vương!”
Tiêu Trạm càng nói càng tức giận, giọng nói cũng càng ngày càng cao, gần như là nhìn chằm chặp vào Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ: “Rốt cuộc các ngươi có thân phận gì? Vì sao Nguyên Gia và Thụy vương đều bất chấp mà giúp các ngươi. Các ngươi… Có quan hệ gì với phụ hoàng và mẫu hậu của trẫm?”
Lời này vừa nói ra trong điện càng thêm yên tĩnh.
Nguyên Gia nhìn xung quanh, lo lắng gần như muốn bùng ra. Mà Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ chỉ im lặng không nói.
Tiêu Trạm nhìn như rất bình tĩnh, thật ra trái tim y căng thẳng đến mức muốn nhảy ra ngoài. Kỳ thật mấy ngày qua, y vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, gần như có một suy đoán không thể tưởng tượng được. Mặc dù y nhanh chóng bác bỏ suy đoán này, nhưng y đã tìm được rất nhiều chứng cứ đều mơ hồ chỉ về kết quả này.
Chuyện này khiến y khó chịu, hận không thể lập tức biết kết quả. Nhưng hôm nay, hai người đứng ở trước mặt y, y càng đến gần chân tướng thì trong lòng lại hơi căng thẳng.
Thời gian dần trôi qua, dường như bầu không khí khẩn trương làm cho không khí cũng thay đổi, khiến cho không ai có thể thở được. Ngay lúc Nguyên Gia muốn đứng ra phá vỡ cục diện bế tắc thì Cố Trạch Mộ lại nói chuyện.
Hắn nhìn về phía Tiêu Trạm, bình tĩnh hỏi: “Trạm Nhi, con làm xong bài tập chưa?”
Tiêu Trạm ngây dại.
Y nhìn Cố Trạch Mộ với vẻ không thể tin được, giống như không thể tin được mình vừa nghe cái gì. Mặc dù người trước mắt có gương mặt hoàn toàn khác biệt, nhưng giọng điệu và thần thái của hắn khi nói câu nói này giống phụ hoàng trong trí nhớ của y y như đúc.
Cố Thanh Ninh hơi bất đắc dĩ thở dài, rõ ràng ban đầu người muốn giấu diếm Tiêu Trạm chính là Cố Trạch Mộ. Lúc này người chủ động thừa nhận cũng là hắn, quả nhiên nam nhân không thể tin được.
Nàng cũng không giấu diếm nữa, nở nụ cười mà nói: “Trạm Nhi, cũng lâu rồi mẫu hậu chưa từng nhập mộng, mấy năm nay con trôi qua ổn chứ?”
Tiêu Trạm mở to hai mắt nhìn, cả người như đạp lên đám mây, mông lung không có cảm giác chân thật.
Dù cho y vẫn đoán như thế, nhưng khi kết quả bày trước mặt mình thì y lại không thể tin được. Tiêu Trạm như muốn vội vàng chứng thực, nhìn về phía Nguyên Gia: “Nguyên Gia, chuyện này, chuyện này… Đây không phải là thật chứ!”
Nguyên Gia rất thương hoàng huynh, nhưng bọn họ ai mà không như thế, quen là tốt rồi. Vì thế nàng gật đầu mạnh, lại nói thêm một câu: “Hoàng huynh, kiên cường một chút.”
Chân Tiêu Trạm mềm nhũn, tuột xuống khỏi long ỷ, bị ngã thế này làm y tỉnh táo hơn nhiều. Y vịn bàn, nghiến răng chịu đựng đứng lên, vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn sắc mặt quen thuộc trên hai khuôn mặt xa lạ thì lập tức cảm thấy trong đầu như bị đánh mười bảy mười tám tia sét, biến thành cục bột nhão.
Cố Trạch Mộ vốn không muốn nói, nhưng lúc này đã nói rồi, hắn cũng thả lỏng trong người. Hắn thấy Tiêu Trạm vẫn có vẻ không thể tin được thì nở nụ cười: “Sao thế? Phải bị sét đánh một chút mới tỉnh táo sao?”
Trong giây phút đó Tiêu Trạm giật mình một cái, lập tức tỉnh táo lại.
Mấy năm nay khi y đăng cơ vẫn luôn cẩn trọng cần cù quản lý đất nước, nhưng chẳng biết sao lại liên tục bị sét đánh khiến y tưởng rằng ông trời không hài lòng với mình. Vì thế y càng cẩn thận hơn, ngay cả hậu cung cũng ít lui tới. Thì ra chỉ vì mình “Đại nghịch bất đạo”, để phụ hoàng và mẫu hậu quỳ với mình.
Cuối cùng bây giờ cũng phá án rồi, song Tiêu Trạm lại cảm thấy khóc không ra nước mắt, dường như kết quả này cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Cố Trạch Mộ tưởng rằng Tiêu Trạm sẽ không dễ dàng tin tưởng, chắc còn phải mang một đống chứng cứ ra. Nhưng hắn không biết, mấy năm nay Cố Thanh Ninh liên tiếp nhập mộng khiến Tiêu Trạm hơi kính sợ quỷ thần. Sau đó lại xảy ra những chuyện này, y cũng đã có suy đoán nên lúc này mới có một màn này.
Cho dù như thế, vẻ mặt của Tiêu Trạm vẫn giống như nằm mơ, nói một câu mà nửa ngày y mới phản ứng kịp.
Cố Thanh Ninh nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nhi tử thì càng bất đắc dĩ, vì thế nàng nói việc hai người chuyển thế trùng sinh một phen, bao gồm những chuyện bọn họ trải qua mấy năm nay. Thậm chí còn nói chuyện liên quan đến Phụng Triển.
Thật vất vả Tiêu Trạm mới tiếp nhận được câu trả lời chấn động thế này, y đang dần bình tĩnh thì lại nghe Cố Thanh Ninh nói chuyện ngày trước y muốn tứ hôn cho nàng với Tứ hoàng tử.
Tiêu Trạm: “…”
Tiêu Trạm đau thương mà nói: “Mẫu hậu, con sai rồi.”
Sau đó, bên cạnh lại vang lên tiếng hừ lạnh của phụ hoàng.
Tiêu Trạm: “…”
Tiêu Trạm yếu ớt xin Nguyên Gia giúp đỡ: “Hoàng muội…”
Nguyên Gia đành phải làm người hòa giải, cố kéo chuyện này qua.
Đối với Tiêu Trạm mà nói, mặc dù phụ hoàng và mẫu hậu có dung mạo khác biệt, cũng trẻ lại rất nhiều, nhưng bọn họ cũng là dáng vẻ trong trí nhớ của y. Song, y lại cảm thấy hơi mất mắc. Dù sao phụ hoàng và mẫu hậu lại lựa chọn nói chân tướng cho Nguyên Gia và Thụy vương lại không nói cho y. Nếu không phải y nghi ngờ, thầm gài bẫy bọn họ thì có phải y sẽ vĩnh viễn không biết phụ hoàng và mẫu hậu vẫn còn sống trên đời.
Tiêu Trạm che giấu vẻ mất mác rất tốt, nhưng Cố Thanh Ninh vẫn nhìn ra được. Nàng an ủi: “Cũng không phải chúng ta cố ý giấu con, chỉ là chuyện này liên quan quá nhiều, chúng ta sợ con khó xử.”
Tiêu Trạm miễn cưỡng nở nụ cười: “Con hiểu rõ.”
Cố Thanh Ninh không nhịn được mà nói: “Trong lòng ta, con mãi mãi là hài tử làm cho ta kiêu ngạo nhất. Mấy năm nay con làm rất tốt, con thật sự đã làm được như lời con nói.”
Tiêu Trạm sững sờ, bỗng nhiên y nghĩ tới sau khi Phụng Linh tham công làm bừa, mẫu hậu lo lắng y sẽ thiên vị người nhà cho nên nhập mộng tìm y.
Lúc ấy y hăm hở, mẫu hậu hỏi y muốn làm gì, y nói.
“Nhi thần cho bọn họ quyền lực để ngôn lộ thông suốt, nhưng cũng không muốn nghe và tin theo. Cho dù con kém phụ hoàng, nhưng văn võ cả triều có thể giúp nhi thần, nhi thần hi vọng trong lúc mình tại vị có thể khiến thiên hạ này phồn thịnh hơn so với Minh Đức.”
Chớp mắt đã mười mấy năm trôi qua, những năm này xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng y vẫn không quên ước nguyện ban đầu của mình. Mấy năm nay, y tạo điều kiện để mọi người phát biểu ý kiến, trên triều đình mọi vật đổi mới. Cho dù mấy năm chinh chiến liên tục, song cũng không tăng thêm thuế má cho bách tính, mà cỗ vũ thương nghiệp, lấy thuế thương nghiệp nuôi nước. Toàn bộ quốc gia sức sống bừng bừng, vui vẻ phồn vinh.
Y không chỉ làm cho quốc gia phồn thịnh hơn thời của phụ hoàng, thậm chí còn phồn thịnh hơn các triều đại trước.
Cho tới nay, chấp niệm trong lòng Tiêu Trạm cũng biến mất, dường như y cảm thấy tấm lòng mình càng bao dung hơn.
Sau khi bọn họ nói xong, Tiêu Trạm tự mình tiễn mấy người đến cửa đại điện. Trương Lễ canh giữ ở cửa áp lực như núi, không biết nên đối xử với hai vị tổ tông này thế nào. Vốn dĩ hắn đã cúi lưng xuống bây giờ còn hạ thấp eo hơn.
Cố Trạch Mộ đi chậm một bước, hắn nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Trạm, khẽ nói: “Mẫu hậu con nói đúng, con làm rất tốt, còn tốt hơn ta nhiều.”
Tiêu Trạm ngây ngẩn cả người, mà Cố Trạch Mộ nói xong thì rời đi.
Tiêu Trạm ngơ ngác đứng đó một hồi, đến khi Trương Lễ trở về hoảng sợ nói: “Bệ hạ, ngài… Sao ngài lại rơi lệ?”
Tiêu Trạm hoàn hồn lại, y sờ lên gương mặt ướt đẫm của mình, từ từ cười lên. Mặc dù y đã bình tĩnh lại nhưng vẫn rất vui vẻ, đã nhiều năm như vậy, cuối cùng y cũng chờ được câu thừa nhận này.