Cố Thanh Ninh vẫn xem Hoắc Vân Châu là vãn bối, nàng cũng coi như là xem đứa nhỏ này lớn lên. Lúc nhỏ Hoắc Vân Châu đã từng nói qua như thế, sau khi nàng từ chối cũng không để ở trong lòng, ai ngờ hắn lại không chịu từ bỏ.
Cố Thanh Ninh nhìn thấy thái độ nghiêm túc của Hoắc Vân Châu lập tức cảm thấy bó tay toàn tập. Trong phút chốc nàng cũng không biết nên cự tuyệt hắn thế nào mới phù hợp, tốt nhất là có thể đừng làm tổn thương thể diện lại có thể khiến hắn hết hi vọng.
So với nàng, rõ ràng Cố Trạch Mộ tức giận hơn nhiều. Gần như lúc Hoắc Vân Châu vừa mới nói xong thì hắn đã ngăn trước mặt Cố Thanh Ninh, lạnh lùng từ chối đối phương: “Thanh Ninh sẽ không gả cho ngươi.”
Dường như Hoắc Vân Châu bị khí thế của hắn ép đến mức không thể nổi, sắc mặt trắng nhợt nhưng vẫn cứng cổ trả lời: “Thanh Ninh lấy hay không lấy ta làm phu quân là chuyện của nàng, liên quan gì đến ngươi?”
Nếu là lúc trước, Cố Trạch Mộ là huynh trưởng song sinh của Cố Thanh Ninh, đương nhiên Hoắc Vân Châu sẽ nhường nhịn hắn. Nhưng hôm nay hai người là tình địch, sao Hoắc Vân Châu có thể nhường hắn nửa bước được.
Cố Trạch Mộ cũng không tranh luận chuyện này với Hoắc Vân Châu, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Cố Thanh Ninh ở sau lưng: “Thanh Ninh, chúng ta đi thôi.”
Hoắc Vân Châu bị thái độ của hắn làm cho tức giận đến mức không lựa lời nói: “Thanh Ninh không gả cho ta chẳng lẽ gả cho ngươi sao? Cho dù ngươithay đổi thân phận nhưng ngài đã từng là huynh trưởng của muội ấy. Chẳng lẽ ngài muốn cưới muội muội của mình sao?”
Cố Trạch Mộ thản nhiên nói: “Thì sao? Có liên quan gì đến ngươi?”
Hoắc Vân Châu không ngờ Cố Trạch Mộ lại dám thừa nhận như thế, lập tức hắn khẩu không trả lời được. Hắn tự nhận mình đã đủ táo bạo, nhưng so với Cố Trạch Mộ thì hắn vẫn còn nhu thuận đứng đắn hơn.
Hoắc Vân Châu nhìn vẻ mặt của Cố Trạch Mộ, hồi lâu sau mới nói một câu: “Đây… Đây chính là loạn luân! Ngươi vô sỉ! Ngươi có nghĩ đến Thanh Ninh không? Ngươi đặt thanh danh của nàng ở đâu?”
Cố Trạch Mộ nghe Hoắc Vân Châu nói thế thì vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, hắn nhích lại gần Hoắc Vân Châu, khẽ nói: “Những chuyện này không liên quan đến ngươi.”
Hoắc Vân Châu cắn răng nói: “Quốc công gia sẽ không đồng ý.”
Ai ngờ Cố Trạch Mộ nghe thấy hắn nói thế thì không quan tâm, giọng nói tuy thấp nhưng lại quyết đoán: “Nàng chỉ có thể gả cho ta.”
Hoắc Vân Châu bị hắn kích động, cuối cùng không nhịn được nữa, dùng một quyền đánh về phía Cố Trạch Mộ. Cố Trạch Mộ đã chuẩn bị trước, sau khi ngăn cản một lúc thì dùng một cước đạp Hoắc Vân Châu xuống đất.
Cố Thanh Ninh không ngờ hai người đang nói chuyện lại đột nhiên đánh nhau, mắt thấy Cố Trạch Mộ còn muốn đạp thêm một chân, nàng vội kéo hắn: “Đủ rồi!”
Ngay lúc Cố Trạch Mộ bị Cố Thanh Ninh kéo đi, Hoắc Vân Châu đã bò dậy từ dưới đất. Hắn bị Cố Trạch Mộ đánh ngã trước nữ tử mà mình thích, cơn giận đan xen nên nhào về phía Cố Trạch Mộ.
Mặc dù sự chú ý của Cố Trạch Mộ đều tập trung vào Cố Thanh Ninh nhưng vẫn phản xạ có điều kiện mà chặn lại. Ai ngờ Hoắc Vân Châu nhào cả người tới, hắn bị đụng mà lui về sau mấy bước, Hoắc Vân Châu đánh loạn một phen không có trật tự gì. Sau khi Cố Trạch Mộ lấy lại tinh thần thì nổi giận, không hề khách khí mà đánh trả.
Cố Thanh Ninh không ngờ hai người bọn họ không những không ngừng lại, mà càng đánh lại càng hăng. Nàng vừa tức vừa vội, ra tay tách hai người bọn họ ra. Song, hai người bọn họ đang vô cùng tức giận, lúc này đã mất hết lý trí nên không để ý chuyện gì khác.
Bỗng nhiên Cố Thanh Ninh lại nhớ đến roi ngựa trên thảo nguyên kia.
Động tĩnh này của bọn họ nhanh chóng đưa người ngoài tới. Cố Vĩnh Hàn đi đến nhìn nữ nhi, ai ngờ lại thoáng thấy Cố Trạch Mộ và Hoắc Vân Châu đánh nhau. Y không kịp nghĩ nhiều, trước hết để cho Cố Thanh Ninh rời đi tránh bị thương, sau đó nhanh chóng tách hai người bọn họ ra.
Hai người bị Cố Vĩnh Hàn can thiệp cuối cùng cũng dừng tay.
Hoắc Vân Châu ôm bụng, gương mặt tuấn tú đầy vết xanh tím rất dọa người. Dường như Cố Trạch Mộ không nương tay, còn nhiệt tình chào hỏi lên mặt Hoắc Vân Châu. Có điều hai người đánh nhau với khoảng cách gần như thế, Cố Trạch Mộ cũng phải chịu mấy quyền.
Cố Trạch Mộ dùng mu bàn tay lau vết máu trên khóe miệng, sắc mặt lạnh lùng mà nhìn Hoắc Vân Châu. Hoắc Vân Châu cũng không chịu yếu thế mà nhìn hắn chằm chằm.
Cố Vĩnh Hàn có vẻ không hiểu: “Đang yên lành hai đứa đánh cái gì!”
Hai người không nói lời nào, Cố Vĩnh Hàn lại nhìn về phía Cố Thanh Ninh. Cố Thanh Ninh cũng không biết phải nói với Cố Vĩnh Hàn thế nào, nàng nói hết lời mới khuyên Cố Vĩnh Hàn đi được. Cuối cùng lúc này Cố Trạch Mộ và Hoắc Vân Châu cũng đã tỉnh táo lại.
Nàng muốn cho hai người đi xử lý vết thương trước, Hoắc Vân Châu lại lắc đầu. Hôm nay hắn xem như mặc kệ, nhất định phải có đáp án từ chỗ Cố Thanh Ninh.
Cố Trạch Mộ giật giật môi, Cố Thanh Ninh phản ứng kịp, cắt ngang lời hắn: “Huynh ngậm miệng!”
Cố Trạch Mộ: “…”
Song, hắn nhìn thấy Cố Thanh Ninh thật sự tức giận thì cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lúc này Cố Thanh Ninh mới nhìn Hoắc Vân Châu, nàng vẫn luôn có thiện cảm với Hoắc Vân Châu, nhưng chỉ ở giới hạn trưởng bối đối với vãn bối mà thôi. Năm đó, Hoắc Vân Châu thổ lộ, nàng chỉ nghĩ đối phương còn quá nhỏ tuổi. Sau khi từ chối nàng không để ý đến chuyện đó nữa, không ngờ hắn lại làm như thế.
Nàng thầm thở dài: “Vân Châu, cảm ơn sự yêu mến của huynh, nhưng mà xin lỗi.”
Mặc dù Hoắc Vân Châu đã đoán được đáp án từ sớm, nhưng chính tai mình nghe được vẫn cảm thấy trái tim như bị siết chặt. Hắn nở nụ cười khổ, không cam lòng mà nói: “Thanh Ninh, vì sao? Rốt cuộc ta có chỗ nào không tốt.”
Cố Thanh Ninh cũng không đành lòng, nhưng nàng vẫn kiên định lắc đầu cự tuyệt Hoắc Vân Châu.
Sắc mặt Hoắc Vân Châu ảm đạm, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng thích qua cô nương thế này. Từ lúc thiếu niên, khi lần đầu nhìn thấy nàng, nàng đã không giống với người khác trong lòng hắn. Song, cuối cùng vẫn là có duyên không phận.
Trong lòng hắn vui vẻ đi gặp cô nương mình thích, không ngờ kết quả lại như thế. Có điều, hắn vẫn giữ sự tôn nghiêm cuối cùng của mình, không tiếp tục dây dưa nữa mà chậm rãi rời đi.
Cố Thanh Ninh nhìn bóng lưng khập khiễng rời đi của Hoắc Vân Châu, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Nếu nàng thật sự là một thiếu nữ mười mấy tuổi có lẽ sẽ lựa chọn đi cùng cùng với Hoắc Vân Châu.
Sau khi Hoắc Vân Châu rời đi, Cố Trạch Mộ còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Cố Thanh Ninh thì hắn nuốt những lời muốn nói xuống. Hắn dịu dàng nói: “Nàng nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai ta trở lại thăm nàng.”
Cố Thanh Ninh cũng không có tâm trạng nghe hắn nói, chỉ gật đầu lung tung.
Cố Trạch Mộ thở dài, bất đắc dĩ rời đi.
Lúc Cố Thanh Ninh đi vào thư phòng của Uy Quốc công thấy ông đang lật xem binh thư. Uy Quốc công thấy Cố Thanh Ninh đi đến thì hơi bất ngờ: “Thanh Ninh, sao cung cũng tới đây?”
Sau khi Cố Thanh Ninh thỉnh an tổ phụ, nàng đứng ở phía dưới không biết nên mở miệng thế nào.
Uy Quốc công lại hiểu lầm, nói: “Lúc này con mới vừa trở về, thân thể còn chưa khỏe. Bây giờ bên phía ngoại tộc có nội chiến, cũng không vội huấn luyện trận hình mới.”
Cố Thanh Ninh do dự một chút vẫn nói: “Tổ phụ, con không muốn gả cho Vân Châu.”
Uy Quốc công ngây ngẩn cả người, ông đang muốn tìm một cơ hội tốt để nói chuyện này với hai cha con bọn họ, không ngờ Cố Thanh Ninh đã biết trước.
“Vì sao không muốn gả?” Uy Quốc công khó hiểu nói. “Đứa nhỏ Vân Châu này, cho dù là tướng mạo, gia thế, nhân phẩm, tài hoa mọi thứ đều tốt, lại có tình cảm sâu nặng với con, là vị hôn phu tốt nhất của nữ tử. Tổ phụ cũng đã suy nghĩ đến những thứ này mới đồng ý với hắn.”
Cố Thanh Ninh mấp máy môi, đương nhiên nàng biết tổ phụ suy nghĩ cho mình, nhưng vẫn chỉ có thể phụ ý tốt của tổ phụ, cự tuyệt hôn sự này.
Cũng may Uy Quốc công không phải là người không quan tâm ý kiến của cháu gái. Ông thấy nàng không phải tùy hứng mà thật sự không muốn gả cho Hoắc Vân Châu, mặc dù trong lòng ông thấy đáng tiếc nhưng vẫn đáp ứng yêu cầu của Cố Thanh Ninh.
Trong lòng Cố Thanh Ninh thầm biết ơn tổ phụ, song lại cảm thấy hơi áy náy. Tổ phụ luôn là người trọng chữ tín, lại vì nàng mà lật lọng.
Uy Quốc công nghe nàng nói cũng không để ý, ông khoát tay áo nói: “Chuyện này không phải chuyện nhỏ, dù sao chuyện này cũng liên quan đến hạnh phúc cả đời của con. Nhưng mà, Thanh Ninh, tổ phụ vẫn muốn khuyên con. Hôn nhân của nữ tử không dễ, quan trọng phải tìm người đối tốt với con. Tuy Vân Châu vẫn có khuyết điểm, nhưng tấm chân tình của hắn đối với con thật sự hiếm có. Con hãy suy nghĩ kỹ rồi nói sau.”
Cố Thanh Ninh hơi mông lông, trong lòng có một giọng nói: “Cho dù hắn ưu tú như thế thì có liên quan gì đến con. Nữ tử nhất định phải cưới gả sao?”
Nhưng ngay lập tức nàng chỉ có thể cười khổ từ bỏ suy nghĩ này.
Nàng biết rõ nếu như mình quyết ý không cưới gả, dựa theo sự cưng chiều con cháu của Cố gia thì có lẽ bọn họ sẽ thật sự đồng ý. Có điều, nàng không thể tùy hứng như thế, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục. Nàng không thể vì bản thân mình là để nhóm tỷ muội chịu ảnh hưởng theo.
Vì thế Cố Thanh Ninh không nói gì, chỉ lắc đầu: “Tổ phụ, con đã suy nghĩ kỹ càng.”
Uy Quốc công thở dài, ông biết nàng quyết tâm không gả nên cũng không khuyên nữa.
May mà hai bên không đính hôn, chỉ nói miệng mà thôi, cho nên trong lòng Uy Quốc công rất áy náy nói chuyện một phen với Hoắc Vân Châu. Tuy nói Hoắc Vân Châu bị cự tuyệt nhưng vẫn rất có phong độ, mặc dù sắc mặt hắn hơi ảm đạm nhưng vẫn duy trì vẻ ôn hòa lễ độ.
Song, trước khi đi, hắn vẫn không nhịn được mà nói tâm tư của Cố Trạch Mộ đối với Cố Thanh Ninh.
Nếu nói trước đó Cố Thanh Ninh từ chối gả cho Hoắc Vân Châu khiến Uy Quốc công cảm thấy hơi tiếc nuối, thì bây giờ tin tức này khiến ông vừa ngạc nhiên vừa sợ. Thật sự ông rất tán thưởng Cố Trạch Mộ, nhưng chỉ là lúc hắn làm cháu trai mình mà thôi. Nếu như đứa cháu này biến thành cháu rể thì tâm trạng sẽ hoàn toàn khác biệt.
Uy Quốc công cũng không tìm Cố Trạch Mộ đến đối chất ngay, ông quan sát một phen phát hiện Cố Trạch Mộ và Thanh Ninh thật sự rất thân thiết. Vì để đề phòng có chuyện, ông tìm cớ để đưa Cố Trạch Mộ ra khỏi Soái phủ, trước tiên tách bọn họ ra đã, sau đó nói chuyện này với Cố Vĩnh Hàn. Phản ứng của Cố Vĩnh Hàn kịch liệt hơn ông nhiều, suýt chút nữa đã muốn đi đến đánh Cố Trạch Mộ một trận.
Thật sự là ngàn phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng mà!
Cố Trạch Mộ nhạy bén cảm giác được thái độ của phụ thân và tổ phụ đối với mình hơi kì lạ. Ban đầu hắn còn không hiểu, sau đó tra một phen mới biết nguyên nhân. Ai ngờ phụ thân lại hèn hạ như thế, thật sự làm hắn tức đến nghiến răng. Nhưng lúc này Hoắc Vân Châu đã phất tay áo tiêu sái rời đi, để lại hắn đối mặt với địch ý của nhạc phụ tương lai và tổ phụ tương lai. Nhẹ không nhẹ mà nặng cũng không nặng, đúng thật là làm cho hắn sứt đầu mẻ trán.
Cố Trạch Mộ thấy không gặp được Cố Thanh Ninh, lại bị hai vị trưởng bối làm khó dễ, trong thời gian ngắn cũng không giải quyết được. Vì thế hắn quyết định đi Ngu Thành giải quyết chính sự xong xuôi rồi hãy bàn.
Sau khi Cố Trạch Mộ rời đi, Cố Thanh Ninh vẫn hơi ủ rũ. Cố Thanh Thù đề nghị ra đường giải sầu một chút, sẵn tiện đi đến quán cơm của Đới Anh đại ca ngồi một chút.
Đi ra ngoài một chuyến tâm trạng của Cố Thanh Ninh cũng tốt hơn nhiều, cũng có tâm trạng nghe Cố Thanh Thù nói chuyện thú vị gần đây. Vì đây là nơi của người quen nên hai người cũng không đeo khăn che mặt.
Mà bên cạnh nhã gian của các nàng cũng có một đám người ở trong phòng uống rượu. Bên kia là Phụng Linh và mấy vị hảo hữu lúc trước trong quân đội của y.
Sau khi Phụng Linh trở về vẫn luôn sa sút tinh thần, cả ngày ở trong phòng mượn rượu giải sầu. Sau khi mấy vị hảo hữu của y biết y trở về thì tới của nhìn xem. Bọn họ cũng không biết mấy năm nay Phụng Linh đã làm nhiệm vụ gì, thấy y như thế còn tưởng rằng nhiệm vụ thất bại, lại không biết khuyên thế nào. Cho nên quyết định mời y ra ngoài uống rượu, vì sợ người ngoài làm phiền nên còn cố ý thuê nhã gian.
Người lui tới quán cơm của Đới Anh phần lớn đều là binh sĩ, hắn cũng quen với mấy người họ nên đích thân đưa rượu đến cửa, còn cởi mở nói chuyện với bọn họ.
Phụng Linh không quen với Đới Anh, cũng lười tham gia náo nhiệt, vì thế y cầm bầu rượu một mình đi đến bên cửa sổ. Nhìn qua cửa sổ cũng đang mở, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hai nữ tử.
Y không để ý, chỉ dựa bên cửa sổ uống rượu. Ai ngờ khi y lơ đãng liếc mắt nhìn qua thì trong phút chốc cả người sững lại.
Hảo hữu thấy y không nhúc nhích thì đi tới xem y bị thế nào. Ai ngờ lại bị Phụng Linh nắm cổ tay, chỉ vào ô cửa sổ trống mà hỏi: “Hai nữ tử kia là ai?”
Hảo hữu sững sờ, thấy hai mắt Phụng Linh đỏ bừng, hành động như điên rồ, sức trên tay cũng càng lúc càng lớn nên vội vàng nói: “Ngươi đừng vội, ta giúp ngươi đi hỏi một chút.”
Lúc này Phụng Linh mới thả lỏng tay ra, hảo hữu khẽ thở ra một hơi âm thầm xoa cổ tay. Lúc này mới hỏi Đới Anh: “Đới đại ca, trong nhã gian bên kia là cô nương nhà nào thế?”
Đới Anh nghe câu hỏi của hắn, lại thấy vẻ mặt hốt hoảng của Phụng Linh thì trong lòng lập tức cảnh giác. Trên mặt hắn nở nụ cười xòa: “Có lẽ là gia quyến của quan quân nhà ai đó, sao ta biết được?”
Ai ngờ hắn vừa nói xong, Phụng Linh đứng ở một góc đôi mắt đỏ hồng lao về phía hắn, giống như muốn đánh hắn.
Hảo hữu của Phụng Linh giật nảy mình, vội vàng chặn ngang ôm lấy y.
Nụ cười trên mặt Đới Anh cũng biến mắt, hắn lạnh lùng nói: “Thế nào, vị quân gia này muốn gây sự ở tiểu điếm này sao?”
Đám người liên tục nói xin lỗi, mặc dù Đới Anh chỉ là chủ quán cơm nhưng cửa hàng này lại do những binh sĩ bị thương không thể nào lên chiến trường mở. Hơn nữa, phía sau còn có Uy Quốc công ủng hộ, giao thiệp cũng rộng, không phải mấy tiểu binh như bọn họ có thể chọc nổi.
Cũng không biết sao đang yên lành Phụng Linh lại nổi điên cái gì.
Trong lòng mấy người đắng chát, vốn muốn Phụng Triển ra ngoài cho khoan khoái, ai ngờ lại gây ra phiền toái lớn thế này. Cũng may dù sao bọn họ cũng là khách quen, sau khi giải thích một phen thì sắc mặt Đới Anh mới dịu lại.
Phụng Linh lại không biết được nổi khổ trong lòng mấy vị hảo hữu, lúc này trong đầu y đã bị gương mặt mới vừa nhìn thấy chiếm lấy. Y nhớ rõ mình thấy gặp qua gương mặt này, lúc đó chủ nhân gương mặt này ở bên cạnh Phụng Triển, mà Phụng Triển cũng liều mạng bảo vệ nàng.
Y không nghĩ được gì khác, chỉ muốn lập tức biết thân phận của đối phương. Y nhìn chằm chằm vào Đới Anh: “Rốt cuộc nàng ta là ai!”
Đới Anh nhíu mày lên.
Hảo hữu thấy sắp xảy ra xung đột thì lại vội vàng hòa giải: “Đới đại ca bớt giận, y vì nhiệm vụ bị thất bại nên trong lòng vẫn đang gánh trách nhiệm chuyện đó.”
Sau khi bọn họ nói hết lời, lại nói thân phận của Phụng Linh và quan hệ với Uy Quốc công ra, cuối cùng mới khiến Đới Anh bỏ đi sự nghi ngờ và cơn giận trong lòng.
Đới Anh tức giận nhìn Phụng Linh: “Đã là con cháu của Quốc công gia lại không nhận ra các vị tiểu thư của phủ quốc công à?”