Uy Quốc công cũng không hoài nghi Phụng Linh, ông an ủi y vài câu sau đó bảo y tĩnh dưỡng cho tốt.
Phụng Linh thấy Uy Quốc công tin tưởng mình như thế thì trong lòng vô cùng áy náy. Y không muốn lừa gạt Uy Quốc công, nhưng y lại không thể nói rõ chân tướng cho đối phương biết. Không nói đến việc Phụng Triển là phụ thân trên danh nghĩa của y, y đã sùng bái theo đuổi tin tưởng và ngưỡng mộ nhiều năm như thế bây giờ tín ngưỡng sụp đổ. Chuyện thế này y cũng khó mở miệng nói ra.
Điều quan trọng hơn là nếu Phụng Triển thông đồng với địch b*n n**c thì đây chính là tội tru di cửu tộc. Nếu việc này bị truyền ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ Phụng gia đều phải chôn cùng Phụng Triển.
Chưa nói đến bất trung, chỉ nói bất hiếu, hơn nữa còn lo cho tính mạng. Trong lòng Phụng Linh bị dày vò vô cùng đau khổ, cuối cùng y quyết định trốn tránh mọi chuyện, cả ngồi ở trong phòng uống rượu.
Uy Quốc công lại không nghĩ nhiều như thế, ông chỉ nghĩ Phụng Linh đang tĩnh dưỡng. Ngoại trừ cho quân y nhìn tình trạng của y, còn cho đầu bếp làm nhiều món ngon để y bồi bổ.
Gần đây, hình như bên phía ngoại tộc hỗn loạn, cũng không đến gây rối Nghiệp Thành nữa. Ông hiếm khi được thả lỏng, chỉ phái người đi thăm dò xem rốt cuộc bên kia đã xảy ra chuyện gì, sẵn tiện dành chút thời gian chỉ điểm võ nghệ cho mấy đứa cháu.
Mấy hôm trước ông đã nhận được thư của Cố Trạch Mộ, biết hắn đã tìm được Cố Thanh Ninh, bây giờ đang trên đường về Nghiệp Thành. Cố Vĩnh Hàn lo cho nữ nhi nên dẫn người ra khỏi thành đi đón.
Nghĩ đến đây, Uy Quốc công nhìn về phía Hoắc Vân Châu đang đi ra khỏi phòng.
So với lúc vừa tới đây, lúc này Hoắc Vân Châu có vẻ tiều tụy gầy gò hơn, cũng trầm mặc rất nhiều. Trước đó, khi Cố Thanh Ninh bị người ta bắt đi, hắn ở ngay bên cạnh. Sau đó hắn vô cùng tự trách, đi theo nhóm người Cố Vĩnh Hàn đi ra ngoài tìm mấy lần. Đến lúc nhận được thư của Cố Thanh Ninh thì hắn mới tốt hơn một chút, nhưng vẫn trầm mặc ít nói hơn rất nhiều.
Thật ra Uy Quốc công cũng không trách hắn. Dựa vào tình hình lúc đó mà nói thì đối phương đã có chuẩn bị, mấy người Cố Thanh Thù có võ nghệ còn không có cách nào, càng không cần nói đến Hoắc Vân Châu là thư sinh không hề biết võ.
Đây cũng là chuyện bình thường, song Hoắc Vân Châu không vì thế mà trốn tránh trách nhiệm khiến cho Uy Quốc công vẫn rất khen ngợi hắn.
Ngay lúc Uy Quốc công nghĩ như thế, Hoắc Vân Châu đi tới hành lễ với ông: “Quốc công gia.”
Uy Quốc công khẽ gật đầu.
Hoắc Vân Châu do dự một hồi mới nói: “Vãn bối có việc muốn thỉnh giáo quốc công gia, không biết quốc công gia…”
Uy Quốc công hơi kinh ngạc, nhưng ông vẫn đồng ý dẫn hắn vào thư phòng.
Có điều lúc vừa mới vào thư phòng thì Hoắc Vân Châu lập tức quỳ xuống.
Uy Quốc công: “…”
Uy Quốc công không biết hắn muốn làm gì, ông vội vàng nói: “Đang yên lành quỳ làm gì, đứng lên mà nói.”
Hoắc Vân Châu lại lắc đầu, kiên định nói: “Vãn bối muốn thỉnh cầu Quốc công gia gả Thanh Ninh cho vãn bối làm thê tử.”
Uy Quốc công ngây ngẩn cả người, lập tức cau mày nói: “Chuyện hôn sự không phải trò đùa, hơn nữa ta đã nói từ lâu, chuyện Thanh Ninh bị bắt đi không liên quan đến con. Nếu con vì thế mà áy náy thì không cần đâu.”
Hoắc Vân Châu lắc đầu, nghiêm túc nói: “Quốc công gia, chuyện này không phải vãn bối nhất thời xúc động. Thật ra, vãn bối vẫn luôn quý mến Thanh Ninh, cũng đã báo việc này cho phụ mẫu và lão sư từ sớm. Bây giờ cũng đã được người nhà trả lời, đường thúc và huynh trưởng của vãn bối đang mang theo sính lễ cầu thân đi về Nghiệp Thành. Mong ngài xem lòng thành của vãn bối mà đồng ý cho vãn bối.”
Uy Quốc công: “…”
Ông nhìn vẻ mặt kiên định của Hoắc Vân Châu cũng không giống như áy náy muốn đền bù, không có chút cưỡng ép nào.
Nếu theo cách nói của hắn thì đã sớm có quyết định này. Nếu không thì không thể trong thời gian ngắn như thế gọi người thân mang đồ đến hạ sính.
Uy Quốc công nghiêm túc quan sát Hoắc Vân Châu một chút, cho dù là nhân phẩm, gia thế, tài hoa thì Hoắc Vân Châu cũng đều là anh kiệt đương thời.
Cho dù Cố gia thương nữ nhi, quan trọng nhất phải tìm được người đối tốt với cô nương nhà mình, không phải giống như Liễu Tử Ký lúc trước. Cho dù Uy Quốc công ra mặt, kết quả cũng không kém hơn Mẫn phu nhân đã làm, thậm chí còn thêm vài thứ, đánh cho một trận.
Trước đó, Uy Quốc công cũng lo lắng hắn vì áy náy cho nên muốn đền bù Thanh Ninh. Chuyện này trong thời gian ngắn thì không sao, thời gian dài cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm phu thê.
Mà bây giờ ông biết Hoắc Vân Châu không phải nghĩ như thế, cộng thêm sự lo lắng của hắn đối với Cố Thanh Ninh lúc trước cũng là thật lòng. Bây giờ, cách làm cũng phù hợp cấp bậc lễ nghĩa, cũng không phải trong phút chốc bồng bột mà đã nghĩ sâu tính kỹ.
Tuy nói trong lòng Uy Quốc công, cháu gái nhà mình là tốt nhất, nhưng Cố Thanh Ninh đã bị người ta bắt đi lâu như thế, kiểu gì thanh danh cũng bị ảnh hưởng. Mặc dù ông đã cố gắng che giấu, song, ngộ nhỡ tin tức bị lan truyền ra ngoài thì chỉ sợ trong lòng nhà chồng sẽ khó chịu. Cho dù có phủ Uy Quốc công làm chỗ dựa, nhưng cũng sẽ có uất ức mà người ngoài không biết được, ông cũng không nỡ.
Bây giờ Hoắc Vân Châu cầu thân như thế nói rõ hắn cũng không ngại, trái lại còn thích hợp hơn người ngoài một chút.
Uy Quốc công nghĩ như vậy, lúc nay gật gật đầu: “Nếu như thế thì chờ trưởng bối của con đến, lại để cho lão sư của con đến cầu thân đi.”
Hai mắt Hoắc Vân Châu tỏa sáng, dập đầu với Uy Quốc công: “Đa tạ Quốc công gia thành toàn.”
Uy Quốc công ho khan một tiếng.
Hoắc Vân Châu lập tức phản ứng kịp, vội vàng đổi giọng: “Đa tạ tổ phụ.”
Uy Quốc công lại tằng hắng một cái: “Ta còn chưa đồng ý mà.” Ông nhìn vẻ mặt vô cùng vui vẻ của Hoắc Vân Châu, không hề tức giận mà phất tay: “Được rồi, con đi về trước đi.”
Lúc này Hoắc Vân Châu mới cáo lui.
Cố Thanh Ninh còn không biết tổ phụ đã thay nàng đồng ý một mối hôn sự, lúc này nàng đang nhìn phụ thân, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cố Vĩnh Hàn được cuộc sống quân đội tôi luyện nhiều năm, y đã không phải Cố tam công tử phong lưu tiêu sái ở kinh thành trước kia nữa, mà đã trưởng thành thành một nam tử hán đội trời đạp đất. Song, cho dù y là nam tử hắn thì khi thấy nữ nhi duy nhất của mình bình an trở về cũng không chịu được mà rơi nước mắt.
Trái lại Cố Thanh Ninh bình tĩnh hơn nhiều, nàng vừa an ủi phụ thân, vừa chọn lựa những chuyện xảy ra mấy hôm nay nói cho y biết.
Cố Vĩnh Hàn vô cùng vui vẻ: “Cha không quan tâm đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần con bình an trở về là được rồi.”
Cố Thanh Ninh cười nói: “Cha yên tâm, nữ nhi không hề bị chút tổn thương nào cả.” Nàng nghĩ tới điều gì đó, hơi lo lắng hỏi: “Cha không nói chuyện này cho nương chứ?”
Cố Vĩnh Hàn liên tục lắc đầu: “Không có, nếu nương của con biết con bị bắt đi thì chắc khóc ba ngày ba đêm đó, khuyên cũng không khuyên được.”
Hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến tình cảnh đó, sau đó cùng rùng mình một cái.
Cố Vĩnh Hàn vội vàng nói sang chuyện khác: “Lần này may mà có Trạch Mộ. Con không biết đó, lúc đó Trạch Mộ còn bị thương mà vẫn luôn bôn ba bên ngoài. Nghe nói vết thương bị nứt mấy lần…”
Cố Trạch Mộ nhìn thấy Cố Thanh Ninh nhìn qua, hắn cũng không có ý nói thêm, chỉ nói qua loa: “Không có gì.”
Những chuyện này, sau khi Cố Trạch Mộ tìm thấy nàng đều chưa từng nói một câu nào. Bây giờ Cố Vĩnh Hàn nói ra, hắn cũng không dựa vào đó kéo chút thiện cảm của nàng, dường như đây là đạo lý hiển nhiên, là chuyện hắn phải làm.
Từ sau khi hắn biết thân phận của nàng, dường như hắn vẫn làm thế. Cho dù hắm âm thầm làm bao nhiêu chuyện thì trên mặt cũng không nói một lời, không tranh công cũng không than thở. Song, hắn càng như thế, trong lòng Cố Thanh Ninh càng khó chịu.
Trước kia nàng luôn cảm thấy sau khi Cố Trạch Mộ trùng sinh dường như đã biến thành một con người khác. Bây giờ nghĩ lại, hắn đâu biến thành người khác, hắn vẫn giống như trước kia thôi. Hắn luôn biết đối với người nào dùng cách gì, chỉ là lúc trước hắn dùng âm mưu quỷ kế, bây giờ dùng tấm chân tình không giữ lại chút nào.
Nếu hắn khác đi, có lẽ Cố Thanh Ninh sẽ thẳng thắn cự tuyệt. Dù sao đời trước đã là phu thê, nàng đã từng nản lòng thoái chí, tự bế cửa cung. Cho dù nàng và Tiêu Dận bắt đầu lại từ đầu lần nữa, nàng cũng không thể chấp nhận đối phương.
Nhưng hết lần này tới lần khác đối phương là Cố Trạch Mộ, lại có một cuộc đời mới, thân phận hoàn toàn khác biệt. Nàng nhìn thấy rất nhiều thứ mà khi xưa Tiêu Dận không có trên người hắn, mà những thứ này mới là thứ hấp dẫn nàng lần nữa.
Cho dù nàng khuyên ngăn mình thế nào, cuối cùng vẫn không kiềm được mà hơi rung động.
Lúc Cố Trạch Mộ đang nói chuyện với Cố Vĩnh Hàn, dường như hắn phát hiện ánh mắt của Cố Thanh Ninh. Khi hắn quay đầu lại, dường như Cố Thanh Ninh hơi bối rối mà quay đầu đi chỗ khác, cuối cùng nàng bước nhanh đến đội ngũ phía trước.
Cố Trạch Mộ vốn muốn đuổi theo, nhưng Cố Vĩnh Hàn lại không ý thức được, vẫn lôi kéo hắn nói chuyện. Đợi đến khi Cố Trạch Mộ vất vả lắm mới kết thúc cuộc trò chuyện thì Cố Thanh Ninh đã chạy thật xa.
Cố Trạch Mộ do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định tôn trọng Cố Thanh Ninh, không tiếp tục đuổi theo nữa.