Ô Ân quỳ gối trước cửa cung, dường như thời gian cung nhân thông báo hơi quá dài, điều này khiến cho lòng hắn có hơi bất an.
Lý do hôm nay hắn đến vương đình muộn thế là vì hắn vừa mới nhận tin tức, có người âm thầm điều tra chuyện hậu nhân của mấy bộ lạc lớn năm đó. Mặc dù không có chứng cứ chứng minh là Phụng Triển làm nhưng Ô Ân vẫn lo lắng không yên. Vì thế hắn muốn tìm Trác Cách, biết đâu có thể đẩy kế hoạch lên sớm, mau chóng dụ Phụng Triển vào thành Nguyệt Lượng.
Nhưng vào lúc này, trước cửa cung vang lên tiếng bước chân trầm ổn.
Ô Ân nghi hoặc ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy người tới thì khẽ nhíu mày: “A Thiện, sao ngươi lại ở đây?”
A Thiện cũng là trưởng thị vệ mà Trác Cách tín nhiệm nhất. Tính cách hắn lạnh nhạt, luôn có một mình, không hề thân cận với người ngoài. Ô Ân đã từng nghĩ muốn lôi kéo hắn, cuối cùng vì quá khó nên đã từ bỏ.
Trên gương mặt lạnh lùng của A Thiện không hề có chút cảm xúc nào: “Vương hãn đã ngủ rồi, ngài có chuyện gì thì ngày mai hẵn đến đi.”
“Nhưng mà…”
Ô Ân đang muốn nói gì đó nhưng thấy sắc mặt không hề dao động của A Thiện thì cũng không có cách nào. Hắn chỉ đành bất đắc dĩ cáo lui.
Chưa đợi hắn rời đi, A Thiện đã quay người đi vào trong cung điện.
Ô Ân chậm rãi đứng lên, nhưng vừa đi một đoạn thì hắn lại cảm thấy không đúng. Hắn lập tức đứng lại, ngẩng đầu nhìn qua, cung điện lớn như vậy đứng lặng trong bóng đêm giống như một con thú trầm mặc.
Ở ngoài cửa cung có hai tên cung nhân đứng đó, càng có vẻ tiêu điều.
Hắn càng cảm thấy không đúng.
Vì Ô Ân thường xuyên ra vào vương đình nên bình thường có quan hệ không tệ với nội thị bên người Trác Cách. Nhưng hôm nay, hai người đứng trước cửa cung lại có vẻ rất lạ lẫm, vốn không phải những tên nội thị mà hắn quen biết kia.
Trong lòng Ô Ân trầm xuống, trên mặt lại giả vờ như không có việc gì, vội vàng rời khỏi cung điện. Có điều sau khi xuất cung thì hắn lại nhanh chóng triệu tập người của mình lại, một bên cho người kiểm tra tình hình bên nhà gia kia, bên khác lại dẫn người trở lại cung điện.
Trong cung điện vẫn yên tĩnh như cũ, Ô Ân cảnh giác đẩy cửa điện ra sau đó dẫn người của mình chậm rãi đi vào. Song, sau khi kiểm tra một phen thì phát hiện đám người Phụng Triển đã chạy trốn từ lâu, chỉ để lại Trác Cách đang hôn mê bất tỉnh.
Mà ngay lúc này, người đi kiểm tra nhà giam cũng đã quay về. A Thiện đã cầm theo thủ lệnh của Trác Cách mà thả người đi.
Xảy ra chuyện gì nhìn qua đã biết ngay, tất nhiên là do Phụng Triển gây nên, chỉ không ngờ A Thiện lại là người của Phụng Triển!
Sắc mặt Ô Ân u ám, hắn ta tức đến nổ phổi cho người phong tỏa cửa cung và cửa thành, nhất định không thể để cho bọn người Phụng Triển chạy đi.
Đúng lúc này, Trác Cách nằm trên giường phát ra tiếng rên khẽ. Ô Ân dừng lại, chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy Trác Cách nhíu mày, giống như đang dần tỉnh dậy.
Trác Cách xoa phần gáy đau buốt rồi mở to mắt, trước mắt là đỉnh lều quen thuộc, sau khi hoảng hốt một chút thì lại khôi phục bình thường.
Trác Cách ngồi xuống nhìn đám người Ô Ân ở trước mặt mình, mà Phụng Triển và A Thiện đã không thấy tăm hơi từ lâu.
Ô Ân cúi đầu, giống như vui đến phát khóc: “Vương hãn, rốt cuộc ngài cũng tỉnh rồi, hạ thần lo lắng gần chết.”
Trác Cách không bị sự quan tâm của hắn ta làm dao động, chỉ lạnh lùng nói: “Sao ngươi lại ở đây?”
Ô Ân kể chuyện mình có việc tìm ông ta lại bị A Thiện ngăn ở ngoài cửa, sau đó dẫn người tới cứu ông ta một lần. Chuyện kể ra cũng hợp tình hợp lý, đủ để thấy lòng trung thành của hắn ta. Song, Trác Cách vừa mới bị A Thiện phản bội cũng không dám tin tưởng những người này nữa. Vì thế, ông ta thuận miệng an ủi Ô Ân một câu, sau đó cho bọn người lui xuống.
Mặc dù chuyện A Thiện phản bội đã đả kích Trác Cách rất lớn, nhưng giờ phút này ông ta đã tháo gỡ được khúc mắc, gông cùm xiềng xích cũng biến mất, hùng tâm tráng chí lại dâng lên lần nữa. Cảm thấy này thật sự quá kì diệu, khiến cho ông ta cảm thấy cả người mình trẻ lại không ít.
Song, Trác Cách không nghĩ tới Ô Ân luôn nghe theo ông ta lại không hề nhúc nhích.
Điều này khiến trong lòng Trác Cách không vui, ông ta lớn tiếng nói: “Bản hãn bảo ngươi lui xuống, ngươi không nghe thấy sao?”
Ai ngờ sau khi nghe câu quát lớn này của ông ta thì Ô Ân lại cười trầm thấp một tiếng.
Trác Cách nhíu mày, ông ta còn muốn nói gì đó chỉ nghe thấy Ô Ân mở miệng: “Năm đó, người quỳ gối trước mặt phụ hãn ta như chó vẩy đuôi mừng chủ, ai ngờ bây giờ người đó lại may mắn như thế?”
Trác Cách hoảng sợ: “Ngươi là…”
Bỗng nhiên Ô Ân ngẩng đầu lên, gương mặt từ trước đến nay vẫn trung hậu hiền lành khiến Trác Cách yên tâm, bây giờ trong con ngươi lại đầy dã tâm.
Trác Cách đã đoán được thân phận của hắn, ông ta biến sắc xoay người bỏ chạy, đồng thời lớn tiếng kêu cứu. Có điều, vì mấy ngày này ông ta đa nghi, bên cạnh chỉ có hai người A Thiện và Ô Ân, vốn không có ai nghe thấy tiếng kêu cứu của ông ta.
Môt cây chủy thủ đâm vào tim ông ta từ phía sau lưng, ông ta mở to mắt ra nhìn: “Không… Không…”
Ông ta vừa thoát khỏi bóng ma bủa vây cả đời, bây giờ là lúc ông ta phải bộc lộ tài năng xây dựng sự nghiệp to lớn, sao ông ta có thể chết ở đây được!
Ô Ân lạnh lùng nhìn Trác Cách chậm rãi ngã xuống, trong cổ họng của ông ta phát ra âm thanh vỡ vụn, cuối cùng không cam lòng trợn mắt tắt thở. Ô Ân chậm rãi rút chủy thủ ra, sau đó lau vết máu dính trên chủy thủ lên hoa bào của ông ta.
“Vương hãn, vị trí này của ngài cũng nên thay người ngồi rồi.”
Ô Ân thu hồi chủy thủ, đột nhiên hô lớn: “Người đâu tới mau! Vương hãn xảy ra chuyện rồi!”
Cố Thanh Ninh đang ngồi trong lều vải, không biết sao nàng lại cảm thấy trái tim đập rất nhanh. Nàng đứng lên đi về phía ngoài lều, nhìn về thành Nguyệt Lượng ở phía xa kia, lại chỉ thấy một hình bóng mông lung dưới ánh trăng.
Một tâm phúc mà Phụng Triển để lại ở nơi này thấy Cố Thanh Ninh đi ra thì vội vàng hỏi: “Cố tiểu thư có chuyện gì không?”
Cố Thanh Ninh hơi bất an: “Phụng… Đại nhân vẫn chưa về sao?”
Hắn nhìn theo ánh mắt của Cố Thanh Ninh về phía thành Nguyệt Lượng, khuyên nhủ: “Lúc này đại nhân đã cứu được người ra rồi, chắc là đang chuẩn bị rời khỏi thành!”
Hắn thấy Cố Thanh Ninh có vẻ vẫn còn lo lắng thì nói tiếp: “Người đừng lo lắng, bây giờ bên thành Nguyệt Lượng vẫn yên lặng, chắc là không có việc gì đâu. Nếu như xảy ra chuyện thì đại nhân sẽ thả pháo hoa…”
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên trên không trung của thành Nguyệt Lượng có một đóa pháo hoa màu vàng sáng nổ tung.
Tên hộ vệ kia biến sắc vội vàng thỏi còi trong tay, toàn bộ nơi đóng quân như đang hoạt động bình thường. Không bao lâu sau, tất cả binh sĩ đều chạy khỏi lều vải. Mặc dù chuyện xảy ra đột ngột nhưng động tác bọn họ như được nghiêm chỉnh huấn luyện. Một lúc sau, bọn họ đã chỉnh chỉnh tề tề tập hợp ở nơi đóng quân.
Tên hộ vệ kia cũng chia một đội để bảo vệ Cố Thanh Ninh. Ai ngờ Cố Thanh Ninh cũng thay áo giáp vừa người, cũng muốn đi cùng bọn họ.
Trước khi Phụng Triển rời đi đã hạ lệnh bảo vệ Cố Thanh Ninh cho tốt, mặc dù tên hộ vệ này hơi tức giận khi lúc này Cố Thanh Ninh còn làm phiền, song vẫn khuyên nhủ nàng: “Cố tiểu thư, bên kia quá nguy hiểm, người cứ ở nơi này chờ chúng ta là được.”
Cố Thanh Ninh cũng không nhượng bộ, nàng bình tĩnh nói: “Ta sẽ không theo các ngươi vào thành, ta chỉ ở bên ngoài tiếp ứng.” Mắt thấy đối phương còn muốn khuyên, nàng lại nói thêm: “Ngươi yên tâm, ta sẽ tự chịu trách nhiệm về lời nói của mình. Cứ để một đội theo ta, ta có thể tự vệ.”
Tên hộ vệ kia cũng không có thời gian khuyên nữa, hắn chỉ có thể mặc kệ cho nàng đi.
Hắn dẫn theo một đội nhân mã nhanh chóng đến gần thành Nguyệt Lượng, Cố Thanh Ninh thì chậm một bước, trước hết để cho đội binh sĩ này xếp trận trước. Cũng may đội binh sĩ được chia ra bảo vệ nàng là binh sĩ trước đó đi theo nàng huấn luyện trận hình. Bọn họ đã có phản xạ với mấy chỉ lệnh này, nhanh chóng kết thành trận hình, theo Cố Thanh Ninh đi về phía thành Nguyệt Lượng.
Lúc này, trong thành Nguyệt Lượng đã hỗn loạn rối tung, trên đường cái lộn xộn người hô hào “Vương hãn băng hà! Đuổi bắt thích khách!”
Cửa thành đã đóng lại từ sớm, trên tường thành đã có sẵn cung binh sẵn sàng bày trận đón quân địch. Khi thấy bọn họ tới gần thì thi nhau bắn tên về phía bọn họ, thỉnh thoảng trong đám người vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng tên hộ vệ này được sắp xếp ở ngoài thành tiếp ứng, hắn cũng có chút bản lĩnh. Y không hề dừng lại, chỉ thổi còi, thế là đội ngũ tản ra. Lại có một đội nhỏ nhân mã rời khỏi đội ngũ, bọn họ nhanh chóng tiếp cận tường thành vô cùng quỷ mị, giống như thạch sùng bò lên tường thành.
Tường thành của thành Nguyệt Lượng không cao so với Nghiệp Thành, hơn nữa mặt tường cũng tương đối thô ráp, cho nên những người này đã nhanh chóng bò lên tường thành. Trong tay bọn họ đều cầm theo chủy thủ, giống như thần chết đi loanh quanh trong đám người, thu gặt sinh mệnh của những binh lính này. Những binh lính này chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu thảm của đồng đội bên tai nhưng lại không thấy hung thủ, lập tức rơi vào khủng hoảng.
Song, chuyện này cũng không trách bọn họ được, người ngoại tộc vẫn luôn dựa vào kỵ binh mà lộng lành, vốn không có kinh nghiệm thủ thành. Hơn nữa, bọn họ có bệnh quáng gà khá phổ biến, ngoại thành thành Nguyệt Lượng lại không sáng bằng vương đình đèn đuốc sáng trưng. Đêm đó lại vừa lúc ánh trắng u ám, gần như các binh sĩ chỉ có thể dựa vào âm thanh mà biết vị trí.
So ra, bên phe của Phụng Triển cũng không hề bối rối, thậm chí bọn họ còn được huấn luyện đặc biệt nhìn ban đêm, trong hoàn cảnh này thật sự như cá gặp nước.
Năm đó, Phụng Triển dựa vào việc này, thường xuyên tập đêm nên có thể trả giá ít nhất mà thu hoạch được chiến công lớn nhất.
Sau khi bị những người này phá rối, thế bắn tên trên tường thành hơi dừng một chút, áp lực đối với bọn người Phụng Triển bên này cũng giảm đi nhiều. Lúc binh sĩ trên tường thành rơi vào sợ hãi, bọn họ lại hạ tường thành, giết chết binh sĩ trông coi cửa thành, sau đó mở cửa thành ra.
Dường như lúc cửa thành được mở ra thì có một đại đội nhân mã xông vào bên trong thành Nguyệt Lượng.
Có quân đầy đủ sức lực gia nhập, mấy người đang vất vả ngăn trước Phụng Triển cũng khẽ thở ra, bọn họ hoặc chiến hoặc lui mà đi ra ngoài thành. Ai ngờ lúc bọn họ sắp ra khỏi cửa thành thì bên hông lại có một đội ngũ xông ra, vừa vặn chặn đường ra khỏi thành của bọn họ.
Hai phe trong tình thế giằng co.
Mà trong đội ngũ mới tới kia vang lên tiếng động, mọi người hai bên tách ra, người cầm đầu chính là Ô Ân.
Ô Ân nhìn đám người Phụng Triển, trên mặt lộ vẻ oán hận nhưng nhanh chóng thu lại. Hắn lớn tiếng nói: “Người này chính là Định Quốc công Phụng Triển của Đại Chu năm đó! Chính y đã giết Vương hãn!”
Hắn ta vừa nói xong lời này thì lập tức trong thành rơi vào bạo động. Những người vây giết Phụng Triển, ngoại trừ một phần là binh sĩ của Trác Cách, còn có con trai của ông ta trong thành, nhóm còn lại chính là đại quý tộc trong thành. Phần lớn tổ tiên bọn hắn đều có huyết hải thâm cừu với Phụng Triển, lập tức có không ít người nhìn Phụng Triển với ánh mắt hận thù.
Nếu không phải ở trong thành chật hẹp thì chỉ trong phút chốc Phụng Triển đã bị những người này xông lên xé thành mảnh nhỏ.
Phụng Triển cầm chặt mã đao trong tay, khẽ thở dốc một tiếng. Dường như y không nghe thấy âm thanh bốn phía, chỉ có ngực đang đập thình thịch, sự mệt mỏi vọt tới như thủy triều, gần như đã đến cực hạn.
Thật ra lúc y nghe thấy trong vương đình truyền đến tin “Vương hãn xảy ra chuyện” thì y đã biết mình đã rơi vào bẫy của một nhóm người khác. Có lẽ hôm nay sẽ dữ nhiều lành ít.
Y nở nụ cười cay đắng, quân đội thủ hạ của Trác Cách gần như do một tay y tạo dựng lên, trưởng thị vệ mà Trác Cách tin tưởng nhất là ám vệ của y. Y nghĩ rằng mình đã nắm giữ hết tất cả trong tay, ai ngờ do mình tự phụ mà để bản thân rơi vào đường cùng như thế.
Nhưng như thế thì sao, y cũng không muốn chấp nhận số phận.
Y không thể ngã xuống, thật vất vả y mới tìm được tỷ tỷ, nhất định y phải còn sống rời đi.
Phụng Triển hít một hơi thật sâu, mã đao trong tay chỉ về phía trước, giọng nói khàn khàn lại giống như mang theo sức mạnh của vạn quân: “Xông lên!”
Gần như lúc y nói ra lời, cả đội ngũ giống như một con thú hung mãnh có linh hồn, vọt tới phía cửa thành.
Ô Ân cười lạnh một tiếng: “Không biết tự lượng sức mình!”
Lúc hắn đang chỉ huy người đánh tới nhóm người của Phụng Triển thì không ngờ phía sau mình lại vang lên âm thanh rối loạn.
Vốn dĩ Cố Thanh Ninh chỉ ở ngoài thành chờ tiếp ứng, không ngờ lại thấy Ô Ân dẫn người chặn đường của Phụng Triển. Nàng biết mình không thể chờ đợi thêm nữa, nên hạ lệnh cho đội ngũ đổi trận, giống như một ngọn tên sắc bén đâm vào đội ngũ của Ô Ân. Lấy tiểu đội làm đơn vị hình thành trận hình giống như một cối xay thịt sắc bén, những nơi đi qua đều không để người sống.
Cố Thanh Ninh ở giữa trận, nàng được Bùi Ngư bảo vệ liên tục đi tới gần đám người Phụng Triển.
Bốn phía đều là chân cụt tay đứt, tiếng kêu thảm thiết đan xen với máu tươi khiến cho sắc mặt Cố Thanh Ninh trở nên tái nhợt. Trước đó, không phải nàng chưa từng giết người, nhưng đây là lần đầu thấy chiến trường tàn khốc một cách trực tiếp như thế.
Song, nàng vẫn cố chịu đựng, tỉnh táo phán đoán thế cục. Cho dù bọn người Ô Ân phản ứng kịp phản công với bọn họ thì nàng cũng không hề bối rối, chỉ chỉ huy các binh sĩ đổi trận.
Cối xay thịt này có hiệu suất vượt qua hiệu suất dự kiến, khiến cho đội ngũ của Ô Ân vô cùng bối rối.
Phụng Triển cũng không bỏ qua sơ hở trong giây phút này, y dẫn người vọt thẳng qua. Có điều ngay lúc nhìn thấy Cố Thanh Ninh, trên mặt của y lại lộ vẻ chấn động và hoảng sợ, nhưng lúc này tình thế khẩn cấp, bọn họ cũng không thể nói được gì.
Hai bên ăn ý tụ họp lại, cũng không hiếu chiến mà đi thẳng đến ngoài thành.
Ô Ân nghĩ rằng lần này không hề có sơ hở nào, không ngờ lại có biến cố như vậy xảy ra. Ánh mắt của hắn đỏ lên vì oán hận, hắn biết chỉ cần Phụng Triển còn sống rời khỏi thành Nguyệt Lượng thì hắn sẽ không còn cơ hội giết y nữa.
Ô Ân hít sâu một hơi, hô lớn: “Trước khi Vương hãn chết từng hạ lệnh, chỉ cần ai giết chết Phụng Triển thì sẽ truyền vị trí Vương hãn cho người đó.”
Hắn ta vừa dứt lời, dường như quanh mình lại trở nên yên tĩnh.
Các quý tộc đang bị sự hung ác của đám người Phụng Triển làm cho lùi bước, lúc này trong ánh mắt lại toát lên vẻ tham lam, giống như linh cẩu phát hiện máu thịt trên thảo nguyên, bọn chúng càng hung ác vọt lên.
Dường như chỉ trong nháy mắt, bọn người Phụng Triển đã cảm thấy áp lực nặng nề, thậm chí tiểu đội của Cố Thanh Ninh cũng giống như rơi vào vũng bùn, nhất thời không tránh thoát.
Phụng Triển lập tức quyết đoán, hắn đã nhìn ra sức chiến đấu của tiểu đội kia nên để bọn họ hộ tống Cố Thanh Ninh đi trước.
Sao Cố Thanh Ninh có thể đồng ý được.
Cuối cùng Dạ Kiêu đã đánh gãy sự nhún nhường của bọn họ, để Cố Thanh Ninh chỉ huy tiểu đội dẫn Phụng Triển cùng đi, hắn ở lại chặn phía sau.
Ai cũng biết lúc này chặn ở phía sau có ý nghĩa thế nào, nhưng Phụng Triển biết không thể tiếp tục rề rà nữa. Y quyết định nhanh chóng, khẽ gật đầu mà nặng nề nói với Dạ Kiêu: “Sống sót trở về!”
Dạ Kiêu lau máu bên mặt, cười sang sảng một tiếng: “Đương nhiên thuộc hạ phải còn sống trở về, đại nhân ngài đã đồng ý tìm cho thuộc hạ một thê tử xinh đẹp!”
Dạ Kiêu nói xong thì dẫn người của mình xoay người, đối mặt với biển người hung tàn phía sau.
Phụng Triển nhìn hắn thật sâu một cái, nghiến răng nói với Cố Thanh Ninh: “Đi!”
Phụng Triển nhìn qua đã biết Cố Thanh Ninh dùng trận Phong Thỉ, mặc dù so với trận Phong Thỉ bình thường thì dường như Cố Thanh Ninh đã thay đổi trận pháp, nhưng biến hóa thế nào cũng không rời bản chất. Trận Phong Thỉ quan trọng nhất là mũi tên, Phụng Triển dẫn người thúc ngựa tiến lên, giữ vị trí mũi tên.
Mà có ý gia nhập, hình như hiệu suất của cối xay thịt này cao hơn.
Cũng như thế, đối phương càng tiến công mãnh liệt hơn.
Cố Thanh Ninh trơ mắt nhìn người bên cạnh mình thi nhau ngã xuống, gần như lấy mạng đổi mạng mới vùng vẫy xông ra cửa thành.
Song, cho dù đi ra cửa thành thì cũng không có nghĩa sẽ an toàn.
Bố Nhật Cổ Đức và Bùi Ngư dẫn theo những người còn lại chặn người truy sát để cho Phụng Triển và Cố Thanh Ninh chạy trốn.
Hai người chạy được một đoạn, Cố Thanh Ninh mới phát hiện vết thương trên người Phụng Triển chằng chịt, đã hôn mê từ lâu. Nàng cũng không dám dừng lại, chỉ cởi ngoại bào ra, buộc Phụng Triển lên lưng ngựa, tiếp tục chạy trốn.
Cũng không biết chạy bao lâu, trời cũng đã sáng, ngựa dưới thân của Phụng Triển đã sùi bọt mép quỳ trên đất. Cố Thanh Ninh nắm cương ngựa vì không phản ứng kịp mà cũng bị ngựa kéo xuống. Nàng lăn trên đất hai vòng, xương cốt cả người như bị người ta đánh gãy.
Nàng không quan tâm vết thương trên người mình, gần như dùng hết sức đẩy xác ngựa đang đè Phụng Triển ra ngoài.
Có điều đến giờ tình hình của Phụng Triển cũng không khả quan. Lúc này Cố Thanh Ninh mới phát hiện trên người y có vô số vết thương to nhỏ, bộ quần áo gần như bị máu tươi nhuộm đỏ.
Cố Thanh Ninh kéo quần áo xuống băng bó vết thương cho y, nhưng không có thuốc nên vải màu trắng nhanh chóng bị máu tươi thấm đỏ.
Trên thảo nguyên mênh mông không hề thấy dấu chân người, cũng không biết trước đó ngựa đã chạy đi đâu. Cố Thanh Ninh muốn cõng y lên nhưng nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, tối hôm qua trải qua trận chiến ác liệt, đi không bao xa đã hết hơi sức.
Sắc mặt Phụng Triển tái nhợt, hơi thở yếu ớt.
Vừa đói vừa rét và sự tuyệt vọng ùn ùn kéo đến gần như phá vỡ giới hạn của Cố Thanh Ninh, lỗ tai của nàng vang lên tiếng ong ong, trước mắt cũng biến thành mơ hồ. Cả người nàng rơi vào ranh giới chuẩn bị sụp đổ.
Chưa bao giờ nàng càng thấy tuyệt vọng như thế.
Cố Thanh Ninh ôm Phụng Triển, nàng nhìn bầu trời vừa khóc vừa kêu:
“Mau cứu đệ ấy! Ông trời ơi mau cứu đệ ấy! Ngài để cho ta trở về chẳng phải vì muốn cứu đệ ấy sao! Vì sao! Vì sao chứ!”
Nhưng mà trời đất vẫn yên tĩnh, chỉ có mặt trời đỏ như lửa dần dâng lên.
Trước khi nàng ngất đi, dường như nàng nhìn thấy có một người cưỡi ngựa dần đến gần.
Nàng thì thào nói.
“Mau cứu đệ ấy…”
“Mau cứu ta… Trạch Mộ…”