Lúc Phụng Linh tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người đều đau đớn. Y mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một gian lều vải. Y vừa định động đậy đã nghe một giọng nữ quen thuộc nói: “Ngươi đừng lộn xộn, vất vả lắm ta mới có thể băng bó kỹ cho ngươi. Một hồi ngươi động thì vết thương lại rách ra.”
Phụng Linh sững sờ nhìn về phía phát ra âm thanh thì mới phát hiện là Kỳ Nhã. Y há to miệng, đột nhiên cảm thấy trên mặt hơi khác lạ, sắc mặt lập tức căng thẳng.
Kỳ Nhã cũng đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng Phụng Linh, nàng quơ quơ tấm mặt nạ kia trước mặt y: “Ngươi đang tìm cái này à?”
Thân thể của Phụng Linh lập tức căng thẳng, nhưng y ý thức được Kỳ Nhã không có ác ý với mình, vì thế dần bình tĩnh lại.
Kỳ Nhã tò mò nhìn mặt y mà hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại bị trọng thương ngất xỉu trên thảo nguyên?”
Phụng Linh lập tức nghĩ đến chuyện xảy ra trên chợ đen lúc trước.
Y đã suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc sau mặt nạ kia người thần bí có gương mặt thế nào. Nhưng y không ngờ được, đó là một gương mặt quen thuộc đến mức làm y hoảng sợ.
Trong giây phút đó, trong đầu Phụng Linh trống rỗng. Nếu không phải như thế thì y cũng không bị đối phương làm bị thương. Mặc dù y liều mạng trốn thoát, nhưng tâm trạng lại rối loạn. Y vốn không tin, song đôi mắt y đã nhìn thấy tất cả, đã nói rõ với y.
Phụng Triển chính là lão sư của Trác Cách, là người thần bí giúp đỡ Trác Cách thống nhất thảo nguyên.
Kết luận này thật sự quá buồn cười! Vô cùng buồn cười!
Phụng Linh nghĩ đến mình lúc trước, từ sau khi mình được đón vào bản gia thì y đã biết sau này mình phải trở thành người thế nào. Từ nhỏ đến lớn y liều mạng cố gắng tập võ, lập công vì muốn đến gần người này, vì sự hi vọng của cô mẫu và biểu huynh, vì khôi phục vinh quang trước kia của Phụng gia lần nữa.
Có điều, sau khi nhìn thấy khuôn mặt kia thì tất cả đều biến thành bọt nước.
Niềm tin vững chắc trong lòng y cũng sụp đổ.
Kỳ Nhã lại hiểu lầm sự im lặng của Phụng Linh. Từ khi nàng nhìn thấy gương mặt của Phụng Linh thì vẫn luôn nghi ngờ quan hệ giữa y và Phụng Triển. Bây giờ thấy sắc mặt buồn bã khó che giấu của Phụng Linh, nàng lại không thể khống chế suy nghĩ của mình.
Dưới góc nhìn của nàng, chắc hẳn Phụng Linh là con trai của Phụng Triển, nhưng mà không biết vì sao năm đó Phụng Triển lại bỏ rơi mẹ con bọn họ. Nhiều năm qua đi, Phụng Linh tìm được tin tức của Phụng Triển, y không ngại đi ngàn dặm tìm cha. Đáng tiếc sau khi y hao hết công sức tìm đối phương thì đối phương lại không nhận y. Vì thế y bị đả kích rất lớn, mình đầy thương tích lang thang trên thảo nguyên.
Phụng Linh chưa hề nói một chữ, song Kỳ Nhã đã thay y tưởng tượng ra thân thế bi thảm vạn phần. Dù sao gần đây trong thoại bản của Đại Chu truyền tới đều như thế…
Thật sự thê thảm!
Vì thế, lúc Phụng Linh cố gắng thu lại cảm xúc mà tìm lý do lừa gạt Kỳ Nhã thì lúc y ngẩng đầu lên lại thấy Kỳ Nhã nhìn y với vẻ thương xót.
Phụng Linh: “???”
Kỳ Nhã: “Ngươi không cần nói, ta hiểu cả. Nhất định ta sẽ giúp ngươi!”
Phụng Linh: “…”
Phụng Linh nhìn ánh mắt sáng rực của Kỳ Nhã, mặc dù không biết nàng đã biết cái gì, nhưng tốt xấu gì y cũng không cần kiếm cớ lừa gạt nàng nữa. Vì thế Phụng Linh ngoan ngoãn ngậm miệng, xem như ngầm thừa nhận.
Kỳ Nhã thấy thế thì càng tin chắc vào suy đoán của mình, nàng nói: “Trước tiên ngươi hãy dưỡng thương cho tốt đi, chuyện còn lại chờ ngươi khỏe hãy nói. Đừng lo lắng.”
Phụng Linh cảm nhận được sự quan tâm đơn thuần của Kỳ Nhã, không biết sao trong lòng lại cảm thấy hơi áy náy.
Y mấp máy môi: “Ừm.” Sau khi dừng một chút y lại nói: “Cảm ơn người, công chúa điện hạ.”
Kỳ Nhã đang muốn rời khỏi lều vải, khi nghe thấy y nói thế thì trên mặt lại nở nụ cười, đuôi mắt cong lên. Nàng vốn xinh đẹp, lúc này lại càng lóa mắt làm cho người ta không dời mắt được.
Phụng Linh nhìn thấy ngây ngẩn cả người, đến khi nàng rời khỏi lều trại thì mới hoàn hộn lại. Đột nhiên y cúi đầu, tai cũng dần đỏ lên.
Phụng Triển dẫn theo Cố Thanh Ninh về bộ lạc lúc trước. Y không để chuyện ám sát khi nãy ở trong lòng, mà chuẩn bị lên đường về thành Nguyệt Lượng.
Tin tức mới nhất từ bên kia truyền tới, mặc dù Trác Cách phái người bắt nhóm người lại nhưng cũng chỉ bắt lại thôi, không nghiêm hình bức cung, cũng không xem mạng người như cỏ rác. Từ điều này nhìn ra, ít ra thì trước mắt Trác Cách vẫn không có ý định trở mặt hoàn toàn với Phụng Triển.
Nhưng dù thế, Phụng Triển cũng không ngu ngốc mà trở về thẳng thành Nguyệt Lượng. Y vừa phái người tiếp tục giám sát tình hình bên trong vương đình, vừa phái người tra hậu nhân của mấy bộ lạc lớn năm xưa.
Phụng Triển muốn điều tra rõ ràng chân tướng chuyện kia nên bắt đầu từ những người tham dự năm đó. Song, Trịnh Đạc đã chết từ lâu, con thứ Phụng gia tham gia chuyện này cũng đã bị Tiêu Dận giết gần hết. Trái lại, ở trên thảo nguyên này, tuy nói năm đó Phụng Triển vì báo thù mà gần như đã giết hết những thủ lĩnh đại bộ lạc lớn mai phục y và dòng dõi của bọn họ, nhưng tóm lại cũng có cá lọt lưới. Chỉ là lúc trước y không để ý lắm mà thôi.
Đi đường thêm mấy ngày nữa, bọn họ đã dần đến gần thành Nguyệt Lượng, mà những thủ hạ của Phụng Triển chạy ra khỏi thành Nguyệt Lượng cũng đã tìm được y. Phụng Triển cho bọn họ dựng lều trại tại chỗ, lại phái người tuần tra xung quanh.
Dưới mệnh lệnh của y, đội ngũ hỗn loạn này phản ứng nhanh chóng, kỷ luật nghiêm minh, giống như cái bóng Phụng gia quân năm đó trong tay y.
Chưa được mấy ngày, Trác Cách đã phái một cung nhân tới bảo Phụng Triển vào cung.
Sao Phụng Triển đi được, nên y tùy ý tìm cớ từ chối.
Ngày hôm sau, Trác Cách lại phái một quý tộc tới để khuyên bảo, song cũng bị Phụng Triển cự tuyệt.
Cho dù Trác Cách tin tưởng Phụng Triển nhưng lúc này Phụng Triển không nể mặt cũng làm cho ông ta nổi giận. Càng không nói đến chuyện ông ta vốn hơi hoài nghi Phụng Triển.
Ô Ân thấy thế thì vội nói: “Vương hãn, bây giờ ngài đã tin tưởng hạ thần không nói sai rồi chứ! Nếu không phải trong lòng Phụng Triển có quỷ thì sao lại không dám vào cung gặp ngài?”
Mấy năm nay Trác Cách đã quen cao cao tại thượng, đúng là ông ta không dễ chịu đối với Phụng Triển lạnh lùng cao ngạo, nhưng ông vẫn chưa tin Phụng Triển sẽ phản bộ mình.
Ô Ân thấy Trác Cách dao động, nói tiếp: “Nếu như y thật sự trung thành với ngài thì y phải biết lý do ngài bắt những người Đại Chu này là vì trước đó ngài vừa bị ám sát một lần. Nhưng ngài đã sai người triệu y vào cung hai lần, y không chỉ cự tuyệt mà còn không thèm hỏi thăm một câu về thương thế của ngài. Người thế này, chẳng lẽ ngài còn tin y trung thành sao?”
Trác Cách trầm mặc.
Thật ra ông ta biết rõ lần ám sát này chỉ là giả vờ mà thôi, song, ít nhiều gì những lời Ô Ân nói cũng làm cho ông ta dao động.
Năm đó, khi ông ta theo Phụng Triển học tập, Phụng Triển đã từng nói một chuyện “Kẻ sĩ chết vì tri kỷ”. Đến nay ông ta còn nhớ vẻ mặt của Phụng Triển khi y nhắc đến chuyện. Y giống như thích khách bất cần đời, nói từng chữ một: “Nay Trí Bá biết ta, ta phải liều chết báo thù để đền ơn thì hồn phách ta mới không xấu hổ.”
Khi đó, mặc dù Trác Cách nghe không hiểu lắm nhưng lại vô cùng hi vọng vào quan hệ quân thần này mà y miêu tả.
Ông ta hỏi Phụng Triển: “Ta có thể trở thành tri kỷ của ngài không?”
Phụng Triển chỉ khẽ cười một tiếng, không trả lời ông ta.
Rất nhiều năm sau, khi ông ta biết chuyện xảy ra với Phụng Triển thì ông ta đã hiểu, Phụng Triển mãi mãi cũng không thể trở thành Dự Nhượng[*] của ông ta.
*Dự Nhượng: là một người nước Tấn sống vào cuối thời Xuân Thu tại Trung Quốc. Dự Nhượng được người đời sau biết tới trong vai trò thích khách nổi tiếng bậc nhất của thời Xuân Thu Chiến Quốc. Ông cũng là người nói câu trích dẫn phía trên.
Ô Ân vẫn còn ba hoa liên tục khuyên lơn Trác Cách, Trác Cách khoát tay áo: “Được rồi, dù sao y cũng là sư trưởng của bản hãn, bây giờ cho y thêm một cơ hội nữa. Không phải người của ngươi điều tra được tin tức y đã tính kế bắt tiểu nha đầu kia sao? Phái người đưa tin cho y, để y đưa nha đầu kia vào trong thành.”
“Nhưng mà…”
Trác Cách trầm mặt: “Sao thế? Chẳng phải ngươi nói y đã cấu kết với Uy Quốc công sao? Nghe nói nha đầu này là cháu gái ruột của Uy Quốc công, nếu y chịu giao người tới chẳng phải đã có thể rửa sạch hiềm nghi rồi sao? Hay là nói, ngươi không mong y trở về?”
Sắc mặt Ô Ân hơi bối rối, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục bình thường: “Vương hãn, hạ thần không có ý này…”
“Vậy thì tốt rồi.” Trác Cách thản nhiên nói. “Ngươi đi xuống trước đi.”
Ô Ân cung cung kính kính rời khỏi cung điện, chỉ là sắc mặt trở nên rất tệ. Hắn không ngờ Trác Cách lại tin tưởng Phụng Triển như thế, cho dù đến bây giờ vẫn cho y một cơ hội.
Xem ra kế hoạch phải tiến hành sớm một chút.
Trác Cách phái người đến chỗ dừng chân của Phụng Triển lần nữa, chuyện này khiến cho Phụng Triển hơi kinh ngạc. Y nghĩ rằng qua lần trước thì Trác Cách sẽ vô cùng tức giận, sẽ không phái người đến đây nữa.
Song, khi nghe cung nhân nói yêu cầu của Trác Cách thì mặt của Phụng Triển lập tức trầm xuống. Cũng may mặt nạ che khuất nên không ai nhìn thấy.
Cung nhân kia còn đang thao thao bất tuyệt biểu đạt sự tín nhiệm của Trác Cách đối với Phụng Triển.
Phụng Triển không nói gì.
Cung nhân nghĩ là y chấp nhận nên nói tiếp: “Vương hãn cố ý dặn dò tiểu nhân, dù cho vương hãn và ngài cũng có tình cảm sư đồ, ngài ấy cũng không tin ngài sẽ phản bội ngài ấy. Nếu như ngài đồng ý giúp ngài ấy đối phó Đại Chu thì ngài ấy sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước, vẫn xem ngài như sư trưởng tôn kính.”
Phụng Triển cong môi, không quan tâm: “Đa tạ sự tin tưởng của Vương hãn, nhưng ta sẽ không giao người.”
Suýt chút nữa cung nhân đã nghĩ mình điếc, sửng sốt một lát mới nói: “Ngài… Ngài nói cái gì?”
“Ta sẽ không giao người, ngươi trở về đi.”
Phụng Triển nói xong cũng lười nói nhảm với cung nhân này, y phất phất tay cho người đưa hắn ra ngoài.
Cung nhân kia trợn tròn mắt, đến khi bị người ta mời khỏi nơi trú quân này mới phản ứng lại được. Hắn muốn đi vào lại bị hai tên hộ vệ chặn lại.
Mấy người Đại Chu nhìn hắn, không biết nói gì lại cười vang.
Cung nhân kia chỉ cảm thấy mặt nóng lên, hắn khẽ cắn môi, cưỡi ngựa đi về phía thành Nguyệt Lượng.