Tin tức thua trận của ngoại tộc nhanh chóng truyền đến vương đình
ở thành Nguyệt Lượng. Sau khi nghe tin, Trác Cách thất thần đứng lên tại chỗ,
ngay cả khi bị rượu đổ lên người cũng không có phản ứng.
“Phế vật! A Cổ Lạp cái đồ phế vật ngươi!”
Trác Cách thở hồng hộc vừa đi qua đi lại vừa chửi rủa vị tướng
lĩnh dẫn quân lần này, vì lần xuất chinh này mà ông ta đã giao toàn bộ thanh
niên dũng mãnh nhất trong bộ lạc cho hắn ta. Ông ta đã nghĩ ra một số kết quả,
thậm chí đã nghĩ lần xuất chinh này có lẽ sẽ giống như lần trước, các dũng sĩ
của ông ta vô lực công phá cổng thành Nghiệp thành, cuối cùng phải rút lui mà
không có kết quả gì, nhưng lại không ngờ, vừa trận đầu mà đã thất bại, không
chỉ thất bại mà còn thất bại cực thảm hại.
Lẽ nào tòa thành này thật sự không có cách công phá sao?
Lính liên lạc bên dưới do dự muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thấy vậy, Trác Cách lạnh lùng nói: “Còn ấp úng cái gì? Có
chuyện gì mau nói ra đây.”
Lính liên lạc cắn răng nói: “Bẩm… Bẩm Vương hãn, trận chiến
này không phải diễn ra dưới thành Nghiệp thành, mà là… Ở một vùng đất hoang cách Nghiệp thành trăm
dặm.”
Lính liên lạc nói xong lập tức cảm thấy ớn lạnh thấu xương, toàn
bộ phòng nghị sự đều rơi vào yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thật lâu sau, Trác Cách mới nặn ra tiếng nói từ trong kẽ răng:
“Ý của ngươi là, Lang Kỵ của chúng ta lại bị… Đánh bại trên thảo nguyên
ư?”
Lính liên lạc nằm phục trên mặt đất, thân thể khẽ run rẩy, nhưng
không thể không trả lời.
Không ai dám nhìn sắc mặt Trác Cách trên ghế chủ vị, lại sau một
hồi yên lặng không chịu nổi, Trác Cách mới lạnh lùng nói: “Lôi người ra
chém đi.”
Cả người tên lính liên lạc co quắp trên mặt đất, chưa kịp cầu xin
tha mạng thì đã bị hộ vệ hai bên lôi ra khỏi phòng nghị sự như tha một con chó
chết.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Trác Cách không hề vì xử trảm một tên lính
liên lạc mà thay đổi, ông ta kìm nén cảm xúc của mình, nhìn xung quanh:
“Chư vị còn có đề nghị gì không?”
Người đứng bên dưới ngoài thân tín của Trác Cách thì còn có những
thủ lĩnh của các bộ tộc mà mấy năm nay đã nương tựa ông ta. Mọi người đều không
dám nói nhảm trong khi Trác Cách tức giận khiến ông ta không vui, chỉ có một
tên bệ vệ nói: “Ban đầu Vương hãn không nên cho A Cổ Lạp dẫn binh, nếu như
để ta đi, bảo đảm bây giờ Nghiệp thành đã bị đánh rớt xuống cho Vương hãn rồi.”
Người này tên là A Nhĩ Tư Lăng, hắn ta dám nói như vậy trước mặt
Trác Cách, tất nhiên là rất có tự tin. Trước đây hắn ta là thủ lĩnh của một số
đại bộ tộc trên thảo nguyên, cộng thêm, hắn ta đã chủ động đầu hàng Trác Cách,
lại còn gả con gái của mình cho Trác Cách, cho nên luôn có chút không kiêng kỵ
trước mặt Trác Cách.
Trác Cách hơi nhíu mày, có điều chỉ thuận miệng trấn an vài câu
chứ không hề để ý đến tiến cử của hắn ta. Ông ta lại đi hỏi những người khác,
nhưng cả đám không có gợi ý nào hay ho, trừ một hai tên dã tâm bừng bừng cũng
muốn thay thế A Cổ Lạp. Trác Cách không tiện mắng A Nhĩ Tư Lăng nhưng không cố
kỵ gì với mấy tên này cho nên mắng bọn chúng rất thậm tệ.
Mặc dù trước mặt mọi người Trác Cách mắng A Cổ Lạp là phế vật,
nhưng dù sao A Cổ Lạp cũng là thân tín của ông ta, hơn nữa đổi tướng trước trận
chiến là tối kỵ, những người này căn bản không quan tâm đến tình hình chiến
đấu, chỉ là đang tranh quyền đoạt lợi mà thôi.
Trác Cách cũng không có nhiều kiên nhẫn, sau khi kêu bọn họ lui
xuống, chỉ để lại thân tín mà ông ta tin tưởng nhất là Ô Ân.
Trước mặt Ô Ân, cuối cùng Trác Cách cũng tháo xuống được sự bình
tĩnh ngụy trang của mình, chỉ còn lại sự lo âu và chút sợ hãi chôn sâu trong
lòng.
Thực ra thương vong như vậy cũng không quá khoa trương, nếu như
lúc công thành có thương vong như vậy thì phản ứng của Trác Cách sẽ không mãnh
liệt đến thế, nhưng đây là trên thảo nguyên, bị đánh bại trong tình huống ngoại
tộc đã chiếm hết địa lợi, liên tưởng đến cảnh mấy chục năm trước ngoại tộc bị
Phụng Triển đánh cho tơi bời, Trác Cách làm sao có thể không suy nghĩ nhiều cho
được?
So với Trác Cách, Ô Ân bình tĩnh hơn rất nhiều và nói: “Bệ hạ
không cần quá sầu lo. Mặc dù A Cổ Lạp có chút cuồng vọng, nhưng tuyệt đối không
phải là loại vô năng, lần này nghe nói là đối phương tập kích một cách bất
thường, cộng thêm dùng chiến trận mới lạ. Dưới tình huống trở tay không kịp nên
A Cổ Lạp mới phản kích không thành, cho nên mới bị thất bại. Sau này A Cổ Lạp
có được cảnh giác, đối phương sẽ không thể lặp lại mánh cũ.”
Có những lời này của Ô Ân, Trác Cách mới dần dần bình tĩnh lại:
“Ý của ngươi là, nguyên nhân thất bại lần này là do chiến trận kỳ lạ sao?”
Ô Ân gật đầu: “Nghe nói người đánh theo lối tập kích ở Đại
Chu không nhiều, nhưng chiến trận kia quá quái dị nên A Cổ Lạp mới thất thủ.”
Mặc dù đối phương không phải là danh tướng tuyệt thế gì, nhưng tin
tức này vẫn không thể khiến cho Trác Cách lạc quan: “Ngươi có biện pháp gì
không?”
Ô Ân lại nói: “Thần cho rằng trước tiên nên phái người đi
điều tra lai lịch của kẻ đã nghiên cứu ra chiến trận này, sau khi điều tra rõ
ràng, nếu có thể cướp người thì lấy quyền to lợi lộc khiến người này phục vụ
cho chúng ta, đó là tốt nhất, còn nếu không thể thuyết phục được thì bằng mọi
cách phải ám sát kẻ này để tránh hậu hoạn vô tận.”
Trác Cách suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi nói có lý, còn gì
nữa không?”
Ô Ân dường như do dự một chút mới nói: “Có lẽ không ai trong
toàn bộ vương đình của chúng ta hiểu rõ chiến trận này hơn vị đại nhân kia, nếu
có được sự trợ giúp của y…”
Ô Ân không nói tiếp, nhưng Trác Cách đã hiểu được lời nói còn chưa
xong của hắn ta, nói: “Ngươi đã gặp y, ngươi cho rằng y thật sự sẽ giúp
bổn vương sao?”
Ô Ân cắn răng quỳ xuống: “Vương hãn, thần có lời không biết
có nên nói hay không.”
Trác Cách nhìn xuống bộ dáng quỳ phục thân của hắn ta, vẻ mặt
không thể phân biệt được: “Ngươi học điệu bộ của đám người Đại Chu kia từ
bao giờ vậy, muốn nói cái gì thì cứ nói là được.”
Lúc này Ô Ân mới nói: “Từ khi Vương Hãn quyết định chinh phạt
Đại Chu, vị đại nhân kia viện đủ mọi cớ không muốn bày mưu tính kế cho Vương
Hãn. Vương Hãn đối đãi thành ý với y, nhưng y vẫn còn ôm nhớ nhung Đại Chu,
hành vi đó há chẳng phải là vong ân phụ nghĩa sao?”
Trác Cách nhất thời im lặng, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng:
“Nhưng dù gì y cũng là sư trưởng của bổn vương, một tay phò tá bổn vương
thống nhất thảo nguyên, y không tự nguyện, bổn vương cũng không muốn ép buộc y.”
“Vương hãn thật bao dung đối với vị đại nhân kia, đây là ân
trạch của ngài, nhưng dù gì ngài cũng là quân còn hắn chỉ là thần tử. Trên đời
này làm gì có chuyện thần tử cuồng vọng coi ân trạch của quân vương là lẽ dĩ
nhiên đâu chứ?”
Ô Ân nói xong, vẻ mặt Trác Cách thay đổi trong chốc lát nhưng rất
nhanh chóng đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, ông ta nhàn nhạt nói: “Đủ
rồi, sau này đừng nhắc lại những lời này nữa, người kia, bản vương sẽ phái
người đi điều tra, về phần những chuyện khác, bổn vương tự có an bài.”
Ô Ân có vẻ hơi thất vọng, nhưng cũng không dám phản bác mệnh lệnh
của Trác Cách, chỉ đành bất mãn thối lui, vì vậy nên không thấy được vẻ mặt của
Trác Cách sau hắn ta khi rời đi.
Trác Cách đưa hộ vệ đi tới một viện tử tít ngoài rìa vương đình,
so với trong cung điện lộng lẫy xa hoa thì căn nhà này đơn giản đến mức sơ sài,
giống như một nơi thôn trang tầm thường nào đó ở Đại Chu. Nhưng Trác Cách biết
rằng bảo hộ nghiêm ngặt của căn nhà này không thua kém gì cung điện của mình.
Vệ binh phụ trách tuần tra nhìn thấy Trác Cách liền vội vàng quỳ
xuống hành lễ, định đi thông báo thì bị Trác Cách ngăn lại, ông ta chậm rãi dẫn
người đi thẳng một đường đến thư phòng của Phụng Triển.
Phụng Triển đang đọc sách, nhìn thấy Trác Cách đi tới cũng không
hề tỏ ra giật mình, chỉ đặt cuốn sách trên tay xuống, cho người dâng trà và
điểm tâm lên.
Trác Cách kêu thị vệ lui ra, ông ta ngồi xuống trước mặt Phụng
Triển, nhìn khuôn mặt vừa quen vừa lạ này, ông ta đã lâu không gặp Phụng Triển,
nhưng sau bao nhiêu như vậy mà Phụng Triển vẫn không khác biệt gì mấy so với
năm xưa, người già đi chỉ có chính bản thân ông ta mà thôi.
Phụng Triển tự mình rót trà cho Trác Cách, sau đó hỏi: “Hôm
nay Vương hãn đến đây có chuyện gì sao?”
Trác Cách hồi thần, nhưng không nhận lấy chén trà trên bàn, chỉ
nói: “Lão sư đã biết chuyện ở tiền tuyến chưa?”
“Nghe nói là thất bại rồi, nhưng cụ thể thế nào thì ta không
rõ.”
Trác Cách chăm chú nhìn biểu hiện của Phụng Triển, không bỏ sót
một chút dấu vết nào: “Nghe nói là Đại Chu sử dụng chiến trận mới, A Cổ
Lạp nhất thời trở tay không kịp mới bị đánh bại. Lão sư có biết rốt cuộc là ai
nghiên cứu ra chiến trận đó không?”
Khi Phụng Triển nghe đến “Chiến trận mới”, vẻ mặt có hơi
kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại bình tĩnh, nhàn nhạt nói:
“Vương hãn có phần đánh giá ta cao quá rồi đấy, ta chỉ là một phàm nhân
hèn mọn, không phải là không gì không biết, bằng không nếu ta biết, ta đã sớm
nói với Vương hãn rồi.”
“Vậy sao?” Trác Cách cười nhẹ nói: “Lão sư quản lý tất cả những ám
gian, mấy năm qua bố trí ở biên cảnh Đại Chu khá nhiều. Ngài nói không mảy may
biết gì về người này, ngài cho rằng ta sẽ tin ư?”
Về nhận xét của Trác Cách, Phụng Triển đáp một cách không nhanh
không chậm: “Trước kia Diêu Phỉ xảy ra chuyện, Uy Quốc công đã nhân cơ hội
gần như dọn sạch sẽ hết người nằm vùng trong ba thành, ám gian tổn thất nặng
nề. Hiện nay Nghiệp thành ngoài thả trong nghiêm, nếu như hành động khinh suất
há chẳng phải là sa vào lưới của đối phương hay sao? Ta tưởng Vương hãn phải
hiểu rõ mới đúng chứ?”
Trước đây Trác Cách có bất đồng với Phụng Triển, không còn tin
tưởng vào những ám gian do chính tay y đào tạo ra nữa, bản thân còn tự mình lén
lút huấn luyện, qua mặt Phụng Triển lẻn trà trộn và Nghiệp thành. Hiện tại tuy
rằng Phụng Triển không có chỉ rõ ra, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Mấy năm nay Trác Cách đã quen làm Vương hãn cao cao tại thượng, đã
lâu không bị ai lấn át thế này, nhưng ông ta chỉ có thể kìm nén một bụng tức
giận nói: “Cho dù lời lão sư nói là thật, nếu đã không tra ra được người
này thì chúng ta cũng nên nghĩ cách ứng phó mới phải. Trên phương diện này e
rằng không có người nào thích hợp hơn lão sư nữa rồi, năm đó lão sư được mệnh
danh là quân thần, hẳn là cũng có nghiên cứu ít nhiều về chiến trận. Nay quân
ta bị thiệt hại nặng, lẽ nào lão sư vẫn tiếp tục trốn trong vương đình, không
chịu cống hiến cho bổn vương sao?”
Ông ta nghĩ đã nói đến nước này rồi chắc là Phụng Triển sẽ đưa ra
lựa chọn chính xác.
Ai ngờ khóe miệng Phụng Triển khẽ nhếch lên, nói: “Nếu ta từ
chối thì sao?”
Thân thể Trác Cách nhúc nhích, suýt chút nữa đã rút đao tùy thân
ra luôn rồi, nhưng nhìn thấy đôi mắt phát ra lạnh lẽo của Phụng Triển, giống
như một chậu nước lạnh dội lên đầu ông ta, ông ta ngồi xuống lại lần nữa, lạnh
lùng nói: “Vậy thì tốt hơn hết là lão sư nên cho ta một lý do chính đáng.”
Phụng Triển không khách khí nói: “Dù cho ta giúp Vương hãn
thống nhất thảo nguyên, nhưng dù gì ta cũng từng là người Đại Chu, chém giết
trên sa trường nhiều năm, ít nhiều đều có huyết hải thâm thù với đa phần các bộ
tộc trên thảo nguyên. Nếu như ta lên chiến trường thì không thể che giấu thân
phận được nữa, trước tiên đừng nói bọn họ có giết ta để trả thù riêng hay
không, cho dù Vương hãn có đàn áp bọn họ xuống, nhưng liệu bọn họ có nghe theo
mệnh lệnh của ta mà không có bất kỳ lời phàn nàn nào không?”
Dù lời này của y không được khách khí nhưng chính xác là sự thật.
Trác Cách không thể phản bác, chỉ đành nói: “Dù là như vậy,
ngài vẫn có thể ngồi sau màn bày mưu tính kế, nhưng ngài lại cự tuyệt dứt khoát
như vậy, suy cho cùng, đây cũng chỉ là viện cớ mà thôi. Ngài căn bản là không
muốn đối địch với Đại chu.”
Ánh mắt của Phụng Triển nhìn chằm chằm vào mặt Trác Cách, khóe
miệng nở nụ cười giễu cợt: “Nếu như ta bày mưu tính kế, thì không thể nào
không can thiệp vào chuyện quân đội, Vương hãn…nếu ta nguyện ý, nhưng việc
đến nước này Vương hãn có còn dám tin tưởng ta nữa không?”
Trong đôi mắt có thể nhìn thấu mọi thứ của Phụng Triển, Trác Cách
chỉ cảm thấy chút tâm tư của mình không cách nào che giấu, ông ta dường như có
chút chật vật tránh né ánh mắt của y, nhưng khi định thần lại thì phát hiện vậy
mà mình lại đang né tránh ánh mắt của một thần tử, điều này khiến ông ta không
khỏi có chút thẹn quá hóa giận.
Phụng Triển làm giống như không biết những điều này, chậm rãi nói:
“Ta không biết là ai xúi giục thị phi trước mặt Vương hãn, nhưng Vương hãn
nên biết rằng, ta và Đại Chu không có huyết hải thâm thù, ta không có lý do để
phản bội.”
Lúc lời này nói ra, Trác Cách nhất thời quên mất tức giận mà lộ ra
một chút kinh ngạc, dù gì bao nhiêu năm nay Phụng Triển vẫn luôn cao cao tại
thượng, kiêu căng khó thuần. Mặc dù y giúp đỡ Trác Cách nhưng chưa bao giờ bày
tỏ lòng trung thành với ông ta huống chi lại nói ra những lời thậm chí có chút
yếu thế như vậy.
Trác Cách không khỏi nhớ đến sự giúp đỡ mà Phụng Triển dành cho
ông ta từ lúc sơ khởi, nếu không có Phụng Triển, ông ta căn bản sẽ không có
ngày hôm nay, thế là thái độ của ông ta dịu đi: “Đương nhiên là ta tin
tưởng lão sư. Hay là thế này đi, ta giao nhiệm vụ điều tra người này cho lão
sư, tin rằng nhất định lão sư sẽ không khiến ta thất vọng.”
Đợi sau khi Trác Cách rời đi, Phụng Triển nhìn chén trà chưa được
đụng qua trên bàn, nở một nụ cười khinh miệt rồi ném cả chén lẫn trà vào lò
than đun trà nhỏ bên cạnh.
Nước trà dội vào than đỏ đang cháy, phát ra tiếng “Xì
xèo”, một làn khói mù dày đặc bốc lên, mà màn khói mù này khiến người ta
không thể phân biệt rõ biểu cảm của Phụng Triển.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Bố Nhật Cổ Đức bước
vào kèm theo làn gió xua tan đám khói mù này.
Ánh mắt Bố Nhật Cổ Đức đảo qua liền hỏi: “Đại nhân, Vương hãn
đã tới đây à?”
Phụng Triển nhàn nhạt “ừm” một tiếng, sau đó cầm sách
lên đọc tiếp.
Bố Nhật Cổ Đức do dự một chút nhưng vẫn nói: “Nếu ngài đã
biết Vương hãn càng ngày càng đề phòng với ngài, vì sao còn phải…”
Phụng Triển mặc kệ hắn ta, Bố Nhật Cổ Đức thở dài trong lòng, chỉ
có thể đưa cho hắn tin tức vừa nhận được từ ám gian.
Phụng Triển đọc xong, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú hiếm thấy:
“Không ngờ người cải tiến chiến trận lại là một tiểu cô nương?”