Trương Lễ trở về cung, liền vội gặp hoàng đế.
Tiêu Trạm hỏi:
- Nguyên Gia ở bên kia như thế nào? Có gầy không?
Trương Lễ vội vàng trả lời:
- Nô tài cảm thấy, trưởng công chúa điện hạ có gầy một chút, nhưng nhìn rất có tinh thần, điện hạ còn hỏi thăm bệ hạ cùng nương nương, nô tài nói người rất khỏe mạnh, chỉ là rất lo lắng cho điện hạ, nhìn điện hạ có vẻ vô cùng cảm động.
Tiêu Trạm cười mắng:
- Ngươi bớt lừa gạt trẫm đi, tính tình Nguyên Gia như thế nào, trẫm còn không biết sao? Nàng nhiều nhất cũng chỉ nói cảm tạ, nào rảnh nói nhiều với ngươi.
- Nô tài không dám, tuy trưởng công chúa điện hạ chưa nói, nhưng nô tài nhìn ánh mắt của điện hạ liền đoán ra.
Trương Lễ hiểu tính tình của bệ hạ, hắn biết bệ hạ cũng không tức giận, cho nên cũng không lo lắng.
Quả nhiên, Tiêu Trạm chỉ vẫy vẫy tay:
- Được rồi, còn mấy quả nho đâu? Nguyên Gia có ăn chưa? Nàng nói gì không?
- Điện hạ vừa thấy liền nhận ra lai lịch của quả nho này, còn nói hoàng hậu nương nương có tâm, điện hạ nếm một quả, nói quả nho thực ngọt, bộ dạng rất hoài niệm.
Trương Lễ nói xong, lại nhỏ giọng bồi thêm một câu:
- Này đều là sự thật, nô tài không dám giấu bệ hạ.
Tiêu Trạm chỉ chỉ hắn:
- Ngươi thật xảo quyệt.
Trương Lễ cười nịnh, sau đó lại nghĩ tới cái gì, nói:
- Đúng rồi, lần này nô tài đi tới đó còn có một chuyện thú vị.
- Ha?
Trương Lễ liền đem chuyện Tiêu Diễn Chi thích chơi đùa cùng đôi long phượng thai của Cố gia tam phòng, cuối cùng, còn nói:
- Nô tài có khi nào thấy Trưởng công chúa điện hạ thân mật với người khác như vậy đâu, hai đứa nhỏ này cũng thật có phúc khí.
Tiêu Trạm cũng hứng thú nói:
- Phải không? Ngươi có thấy bọn chúng không?
- Nô tài đứng xa xa nhìn một chút, thật là phấn điêu ngọc trác, như hai đồng tử đứng bên người Quan Âm Bồ Tát.
Tiêu Trạm cười nói:
- Trẫm còn nhớ rõ lúc trước mẫu hậu định để Cố gia lão tam làm thư đồng cho trẫm, kết quả tiểu tử này thật có bản lĩnh gây rắc rối, hù dọa luôn mẫu hậu. Nào biết cái tên hay gây họa như vậy, lại dưỡng ra một đôi nhi nữ ngoan. Nếu có cơ hội, trẫm cũng muốn gặp hai đứa nhỏ này, xem có giống như ngươi nói, là người có phúc khí.
Trương Lễ nghe bệ hạ nói như vậy, trong lòng cảm khái, còn không phải là có phúc khí sao? Đầu tiên được trưởng công chúa yêu thích, hiện giờ lại được bệ hạ nhớ kỹ, trên dưới cả triều đình, có hài tử nhân gia nào có duyên gặp gỡ đến như vậy?
_______________________________________
Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ không muốn cùng Tiêu Diễn Chi đi xem ô quy, ai ngờ còn phải nhìn lâu như vậy, ngày này bọn họ chơi đùa tới tối, mới trở về rửa mặt đi ngủ.
Hai đứa nhỏ nằm song song trên giường, Đào thị nằm nghiêng bên cạnh, vừa quạt cho bọn họ ngủ, vừa nhỏ giọng ru bọn họ.
Cố Thanh Ninh mơ mơ màng màng, cũng không biết nàng ngủ bao lâu, lúc mở mắt ra, phát hiện bản thân đang phiêu du trong không trung, thân thể lúc này đã thành thời thiếu nữ, bên cạnh nàng là đám mây, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Thiên Phật Tự đang ở dưới chân, nàng kinh ngạc tự nhéo bản thân, lại không thấy đau, liền hiểu được, này là mộng.
Tâm nàng vừa động, cả người chuyển khắc từ Thiên Phật Tự tới hoàng cung, ở trong mộng này, hoàng cung vẫn giống như trong trí nhớ của nàng, Cố Thanh Ninh chậm rãi đi vào cửa cung, thị vệ bốn phía lui tới giống như không nhìn thấy nàng.
Cảnh tượng tứ phía biến ảo, nàng phát hiện nàng đã đi tới Càn Thanh Cung.
Càn Thanh Cung im ắng, ánh nến đều tắt, các góc tường treo đèn lồng, phát ra ánh sáng nhu hòa, trên long sàng mơ hồ có thể thấy có người đang ngủ ở nơi đó.
Cố Thanh Ninh chậm rãi đi vào, duỗi tay xốc màn che, nhưng nhìn thấy khuôn mặt người đang ngủ say kia, nàng mới bừng tỉnh, Tiêu Dận đã chết, hiện giờ ngủ ở nơi này, là nhi tử của nàng.
Một ít ký ức xa xăm bỗng nhiên dâng lên trong lòng.
Khi đó Phụng Trường Ninh trở thành hoàng tậu không được bao lâu, phụ thân của nàng là Định Quốc Công chết bất đắc kỳ tử, đệ đệ còn nhỏ tuổi của nàng là Phụng Triển trở thành tân Định Quốc Công.
Từ nhỏ Phụng Triển đã sùng bái vị tỷ phu này, đối đãi với Tiêu Dận còn ân cần hơn với nàng, Tiêu Dận cũng đối đãi hắn như thân đệ đệ.
Lúc ấy triều chính hỗn loạn, Tiêu Dận không thể không đem toàn bộ tinh lực tập trung xử lý, nhưng Phụng Trường Ninh biết, trong lòng hắn vẫn luôn có nguyện vọng muốn thu phục Tây Bắc.
Phụng Triển thời niên thiếu khí thịnh, liền xung phong tiếp nhận nhiệm vụ này, đi tới Tây Bắc, này vừa đi chính là hai mươi năm, thậm chí hôn nhân cùng nhi tử nối dõi cũng bị trì hoãn.
Nhưng hai mươi năm trù tính, thật vất vả mới thấy thắng lợi như ánh rạng đông, không ngờ ngay thời điểm mấu chốt này, Tiêu Dận lại tự chặt cánh tay, hại Phụng Triển chết nơi Tây Bắc, thậm chí ngay cả xác cùng không được nguyên vẹn.
Không chỉ như thế, sau khi Phụng Triển chết không được một năm, hắn liền tước đoạt tước vị Định Quốc Công của Phụng gia, hạ thành Thành Nghị Bá.
Từ trước đến nay Phụng Trường Ninh luôn cho rằng, giữa bọn họ dù không có tình yêu, nhưng cũng có một phần tình nghĩa kết tóc phu thê, Tiêu Dận nhiều ít vẫn sẽ cố kỵ, không ngờ nàng đã quá đề cao đối phương, ở trong lòng Tiêu Dận, chỉ sợ không có gì có thể thắng được quyền lực trong tay hắn.
Hắn bình định, cai trị thiên hạ thanh bình, hắn là minh quân lưu danh thiên cổ.
Nhưng ở trong mắt Phụng Trường Ninh, hắn chỉ là đao phủ lãnh khốc vô tình.
Cho dù Phụng gia sụp đổ, nàng vẫn là chủ hậu cung, là hoàng hậu nương nương thống ngự lục cung, nhưng nàng lại cảm thấy mệt mỏi.
Nàng nói với Tiêu Dận.
“Ân đoạn nghĩa tuyệt” nói với hắn “tới nơi Hoàng Tuyền vĩnh viễn không gặp lại”.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam nhân luôn bình tĩnh, dù Thái Sơn sập xuống trước mặt cũng không thay đổi sắc mặt, vậy mà lúc ấy vẻ mặt hắn lại lộ ra một chút hoảng loạn.
Hắn giống như muốn giải thích cái gì đó, nhưng Phụng Trường Ninh không muốn nghe, vì nhi nữ, nàng không thể khiến Tiêu Dận thế nào, nhưng ít ra nàng có thể lựa chọn đuổi hắn ra khỏi cuộc sống thường ngày của nàng.
Đại môn Khôn Ninh Cung đóng chặt sáu năm, nàng cho rằng bản thân đã buông bỏ, thật ra cũng không có.
Nàng oán, nàng hận, thậm chí còn có một chút tình yêu không nên có.
Nhưng mà hết thảy đã tan biến thành tro bụi lúc Tiêu Dận chết, lúc nàng chết.
Tuy đoạn tân sinh này ( cuộc sống mới) xảy ra một chút vấn đề nho nhỏ, nhưng nàng đã suy nghĩ cẩn thận, bụi về bụi, đất về đất, những chuyện xảy ra đã là chuyện kiếp trước, hiện giờ nàng chỉ cần sống tốt cuộc sống kiếp này mà thôi.
Có lẽ, có một ngày nàng sẽ ở lúc luân hồi gặp lại Tiêu Dận, nhưng khi đó nên buông đã buông, nàng cũng có thể coi hắn như một người xa lạ cùng hắn gặp thoáng qua.
Cố Thanh Ninh chậm rãi thở ra, không còn sa vào dĩ vãng, nàng lại nhìn thoáng qua Tiêu Trạm, chuẩn bị xoay người rời đi.
Ai ngờ lúc nàng vừa mới xoay người, phía sau truyền đến một tiếng gọi.
- Mẫu…Mẫu hậu?
______________________________________
Cố Thanh Ninh ngồi tại chỗ, nghe nhi tử lải nhải một canh giờ, lúc đầu trong lòng còn kinh hỉ từ từ chậm rãi biến thành không kiên nhẫn, sao trước kia nàng lại không phát hiện ra, Tiêu Trạm thích lải nhải như vậy.
Có lẽ mẫu tử bọn họ đều biết này là cảnh trong mơ, cho nên mới giảm bớt ngụy trang.
Tiêu Trạm không hề giống vị đế vương cao cao tại thượng, ngược lại như tam cô lục bà(bà 8) không có việc gì làm cả ngày ngồi lê đôi mách toát miệng, ăn nói lộn xộn đều là những lời vô dụng vô nghĩa.
- Mẫu hậu, người cùng phụ hoàng ở bên kia như thế nào? Có thiếu cái gì không? Người nói đi, nhi tử nhất định sẽ đốt cho người.
Cố Thanh Ninh nghĩ nghĩ:
- Ta không thiếu, hôm nào phụ hoàng của ngươi báo mộng cho ngươi, ngươi hỏi phụ hoàng của ngươi thử xem.
- Này…… Hay là mẫu hậu ở bên kia không có nhìn thấy phụ hoàng?
Này làm sao Cố Thanh Ninh trả lời, bên kia như thế nào, nàng còn chưa nhìn thấy, liền bị Đào thị sinh ra, nàng chưa từng thấy Tiêu Dận, có quỷ mới biết hắn ở bên kia làm gì.
Cố Thanh Ninh nghe Tiêu Trạm nói như vậy, hồ nghi nói:
- Có phải ngươi hợp tán ta cùng phụ hoàng của ngươi?
- Không có không có, sao nhi tử dám làm trái di huấn của phụ hoàng cùng mẫu hậu.
Tiêu Trạm có chút chột dạ, khẽ cúi đầu, thật ra hắn cũng không có để phụ hoàng hợp táng cùng mẫu hậu, nhưng lại sửa lại sách sử, dù sao mẫu hậu cũng nhìn không tới, làm sao sinh khí với hắn được?
Cố Thanh Ninh biết hắn sẽ không nói dối với nàng, yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
Tiêu Trạm nhìn mẫu hậu còn trẻ hơn mình, trong mắt lộ ra hâm mộ:
- Lúc trước mẫu hậu đi theo phụ hoàng, nhi tử muốn phụng dưỡng mà phụ mẫu chẳng còn, trong lòng nhi tử vô cùng bi thống, nhưng hiện giờ thấy mẫu hậu khôi phục tuổi trẻ, chắc ở bên đó trôi qua ngày tháng cũng không tồi, nhi tử cũng yên lòng.
Cố Thanh Ninh không biết nàng còn có thể ở trong mộng bao lâu, cũng lười so đo với hắn, nàng nắm chặt thời gian dặn dò nói:
- Hiện giờ ngươi là hoàng đế, chuyện triều chính mẫu hậu không tiện xen mồm, chỉ muốn ngươi tự chiếu cố chính mình, phải khỏe mạnh, như vậy mẫu hậu sẽ an lòng.
Tiêu Trạm đỏ mắt:
- Mẫu hậu…
Cố Thanh Ninh còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng chuông đinh tai nhức óc, phía sau có một cổ lực hút rất lớn, nháy mắt hút nàng vào trong.
- Mẫu hậu!
Tiêu Trạm đột nhiên ngồi bật dậy, Trương Lễ dẫn theo bọn thị vệ vội chạy vào, nôn nóng nói:
- Bệ hạ! Bệ hạ! Có chuyện gì?
Tiêu Trạm mờ mịt nhìn chung quanh, bàn tay của mẫu thân ấm áp mềm mại, xúc cảm này vẫn còn lưu lại, chân thật như vậy, nhưng mở mắt ra, mới biết hết thảy chỉ là một giấc mộng mà thôi.