Cố Trạch Mộ trở lại trong viện, để gã sai vặt hầu hạ tắm rửa hết bụi đất trên người. Sau đó, hắn thay y phục mới, thả nửa mái tóc rối tung trên vai, cứ thế ngồi xuống giường.
Trong phòng đốt địa long, nhiệt độ rất cao, trên bàn bày nước trà và điểm tâm mà hắn thích. Bình thường hắn thích đọc sách đặt trên chiếc bàn nhỏ trên giường, tiện tay có thể cầm được. Những thứ nhỏ nhặt này đều là người nhà để ý đến, cũng không vì thân phận của hắn hay là quyền thế, điều này khiến Cố Trạch Mộ vô cùng xúc động.
Trong lòng Cố Trạch Mộ đang căng thẳng bỗng nhiên trở nên thả lỏng, hắn nằm trên giường, cảm nhận giây phút yên tĩnh này, nhưng nhanh chóng bị người phá vỡ.
Người đến là Cố Thanh Ninh, nàng cầm một rổ trái cây đi đến: “Trong phòng này khô nóng quá, ca ăn nhiều trái cây một chút tránh cho nóng trong người.”
Cố Trạch Mộ biết việc đưa trái cây này tùy tiện bảo nha hoàn làm cũng được. Cố Thanh Ninh tự mình tới đương nhiên là có chuyện muốn nói với hắn.
Sau đó, Cố Thanh Ninh đặt trái cây lên bàn, ngồi xuống đối diện hắn mà hỏi: “Lần này ca trở về là vì đã giải quyết xong bản án của Chiêm Thế Kiệt rồi sao?”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu, hắn nói với Cố Thanh Ninh về chuyện xảy ra khi tra án, cuối cùng chuyện giao chiến với Khang Diệp cũng nói với nàng.
Cố Thanh Ninh cũng biết Khang Diệp: “Sao lại như thế? Ông ta đường đường là thừa tướng một nước, sao vì món lợi nhỏ bé thế mà làm chuyện như vậy. Ông ta không sợ sau khi chân tướng rõ ràng thì thanh danh cả đời cũng sẽ bị hủy sao?”
“Ta cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng trừ Khang Diệp ra thì trên đời này không ai có thể làm được những chuyện này.”
Cố Thanh Ninh hơi lo lắng: “Hôm nay, ca đã làm rõ chuyện này trước mặt ông ta, theo tính cách của ông ta thì có lẽ sẽ không dễ dàng buông tha cho ca.”
“Ta biết, cùng lắm thì binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn thôi.” Cố Trạch Mộ cũng không quan tâm, trái lại nói: “So với Khang Diệp, ta càng lo lắng hơn về thân phận của người thần bí ngoại tộc kia. Y đã biết thân phận của ta từ lâu nhưng vẫn luôn giấu diếm. Lần này trông có vẻ như y đang giúp ta, chuyện này làm ta không đoán ra được ý đồ của y.”
“Người thần bí ngoại tộc?”
“Đây là đại ca nói với ta, nghe nói Trác Cách có một lão sư thân phận thần bí, y vô cùng quen thuộc với ba thành, tổ phụ nghi ngờ người này có thể từng là tướng lĩnh Đại Chu.”
Trong lòng Cố Thanh Ninh giật mình, đây chính là điều Cố Trạch Vũ đã nói qua với nàng, cũng là lý do nàng tập võ đọc sách.
Cố Trạch Mộ nhạy cảm nhận ra ánh mắt của nàng, hỏi: “Nàng biết chuyện này?”
Cố Thanh Ninh cũng không tiếp tục giấu diếm nữa, nói chuyện mà Cố Trạch Vũ nói cho nàng biết.
Giờ Cố Trạch Mộ mới hiểu được: “Cho nên nàng vẫn liên tục luyện võ và xem binh thư là vì chuyện này. Nàng nghi ngờ năm đó có người phản bội Phụng Triển, hãm hại y?”
Cố Thanh Ninh vội vàng nói: “Vì sao? Rốt cuộc người này là ai, năm đó thật sự có người hãm hại đệ đệ ta sao?”
Cố Trạch Mộ nói: “Bây giờ còn chưa biết thân phận của đối phương, nhưng tổ phụ vẫn đang điều tra, có lẽ qua một thời gian nữa mới có kết quả.” Hắn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Cố Thanh Ninh thì nói thêm. “Năm đó, vụ án của Phụng Triển vì liên quan trọng đại, mặc dù ta giao cho tam ti hội thẩm nhưng chủ thẩm lại là Khang Diệp. Bây giờ trên người Khang Diệp có rất nhiều điểm đáng nghi, có lẽ năm đó bản án của Phụng Triển có gì khác lạ cũng không chừng.”
Cố Thanh Ninh lập tức ngây ngẩn cả người.
Mấy năm nay, nàng vẫn canh cánh trong lòng về chuyện này, nàng vẫn luôn tin tưởng Phụng Triển sẽ không phản quốc, nhưng chứng cứ lại bày rõ ràng trước mặt nàng. Sau đó Phụng Triển bỏ mình, Phụng Kiệm cũng chết trong nhà, rất nhiều sự thật bị chôn vùi. Nàng tưởng rằng cả đời này sẽ không thể trả lại sự trong sạch cho Phụng Triển nữa.
Song, Cố Trạch Mộ giúp Chiêm Thế Kiệt lật lại bản án đã khiến nàng dâng lên hi vọng, lúc này nàng mới quyết định phải tra rõ ràng xem rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì. Có điều nàng cũng không dám ôm hi vọng quá lớn về chuyện này, nhưng câu nói của Cố Trạch Mộ đã làm lòng nàng ra một quyết định.
Cố Trạch Mộ nghe tính toán của nàng thì hỏi: “Nàng tính đi biên quan?”
Cố Thanh Ninh cũng không có giấu diếm mà nói thẳng: “Đúng là như thế, nhất định ta phải tự mình đi tra rõ chuyện năm đó, rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì. Nếu có người hãm hại đệ đệ ta, ta cũng phải đòi lẽ công bằng cho y.” Nàng sợ Cố Trạch Mộ ngăn cản mình nên vội nói: “Ta đã quyết định rồi, ai cũng không thể thay đổi quyết định của ta.”
Cố Trạch Mộ biết từ trước đến nay nàng bướng bỉnh, nàng đã quyết định lại liên tục tập luyện một năm ròng rã đã đủ thấy ý chí của nàng rất kiên quyết.
Cố Trạch Mộ nói: “Ta không có ý định ngăn cản nàng.”
Cố Thanh Ninh đã nghĩ xong lý lẽ để biện luận với hắn, không ngờ hắn lại lập tức ủng hộ. Nàng ngây ngẩn cả người: “Ca nói thật chứ?”
“Ta lừa nàng làm gì?” Cố Trạch Mộ nói: “Nhưng mà trước đó, ta vẫn phải nói mấy câu với nàng, hi vọng nàng có thể nghĩ rõ ràng.”
“Chuyện gì?”
“Nàng muốn điều tra chuyện của Phụng Triển thì chỉ dựa vào bản thân mình là không đủ. Nàng đơn thương độc mã, ngay cả người tiếp ứng cũng không có, dù cho tra được chân tướng, nàng phải trở về thế nào? Trước tiên không nói những chuyện này, chỉ một mình nàng sao đi qua đại thảo nguyên mênh mông, đi vào vương đình ngoại tộc được?”
Cố Thanh Ninh cắn môi, đương nhiên nàng biết chuyện này. Nàng cũng không phải tiểu cô nương mười mấy tuổi, nàng không phục nói: “Chờ ta đi rồi thì sẽ nói với tổ phụ cho ta mấy người. Chỉ cần tiến hành huấn luyện thì đương nhiên có thể giúp ta.”
Cố Trạch Mộ nói thẳng không nể mặt: “Nàng biết huấn luyện thế nào sao? Cho dù ta cho nàng kế hoạch huấn luyện thì nàng biết một thám tử đủ tiêu chuẩn mất bao lâu mới huấn luyện ra được không? Nàng có nhiều thời gian vậy sao? Cho dù nàng có thì bọn người tổ phụ sẽ đồng ý sao?”
“Vậy… Xem như không cần bọn họ, ta còn có Bùi Ngư mà!”
“Mặc dù Bùi Ngư võ công cao cường, nhưng trừ chuyện đó ra thì nàng ấy đi ra ngoài mua điểm tâm cũng lạc đường được. Nàng còn muốn trông cậy vào nàng ấy sao?”
Câu này gần như đã đạp niềm tin của Cố Thanh Ninh xuống đáy cốc, nàng tức giận nói: “Vậy ca nói ta phải làm sao đây?”
Cố Trạch Mộ do dự một chút, sau đó nói: “Nếu như nàng tin tưởng ta, ta có thể giúp nàng.”
Cố Thanh Ninh ngây ngốc, nàng không ngờ Cố Trạch Mộ làm màu nhiều thế là vì chuyện này.
Nói thật, đương nhiên Cố Thanh Ninh không muốn nhận sự giúp đỡ của hắn. Trước tiên không nhắc đến thân phận của hai người, cho dù hai người vẫn là huynh muội ruột như xưa thì nàng cũng không muốn phiền hắn. Càng không nói bây giờ hai người chẳng phải là huynh muội. Đến khi Cố Trạch Mộ khôi phục thân phận, chỉ sợ hai người sẽ càng lúng túng. Ngay lúc này, đương nhiên Cố Thanh Ninh không muốn nợ ơn hắn.
Cố Trạch Mộ thấy nàng không nói gì, cũng biết nàng cố kỵ cái gì nên nhân tiện nói: “Nàng không cần lo ta sẽ dùng chuyện này áp chế nàng làm gì, cũng không cần sợ nợ ân tình của ta. Đây là ta chủ động muốn giúp nàng.”
Cố Thanh Ninh cúi thấp đầu: “Chuyện này cũng không có liên quan gì đến ca, ca cần gì phải giúp ta chứ?”
Cố Trạch Mộ nhìn về phía nàng, ánh mắt vô cùng chân thành: “Nếu chuyện năm đó thật sự có nội tình thì ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. Ta giúp nàng cũng không chỉ vì nàng, cũng vì muốn để mình yên tâm.
Cố Trạch Mộ những lời này thật sự xuất phát từ trong lòng, nhưng nguyên nhân thật sự là gì trong lòng Cố Thanh Ninh cũng biết rõ. Nàng biết, có Cố Trạch Mộ trợ giúp thì mới có thể thật sự tra ra chân tướng năm đó. Nàng cũng biết Cố Trạch Mộ nói những lời này là muốn nàng chấp nhận sự giúp đỡ của hắn.
Đương nhiên nàng có thể giả ngốc, vờ như không biết gì cả mà tiếp nhận sự trợ giúp của Cố Trạch Mộ, nhưng nàng không muốn như thế. Nàng ngẩng đầu ngẩng đầu nhìn về phía Cố Trạch Mộ: “Cảm ơn ngươi, chuyện này xem như ta nợ ngươi. Ngày sau nếu ngươi có chuyện gì thì ta nhất định sẽ xông pha khói lửa giúp ngươi.”
Lời hứa của nàng vô cùng nghiêm túc, nhưng trong lòng Cố Trạch Mộ lại vô cùng bất đắc dĩ. Hắn sẵn lòng giúp Cố Thanh Ninh, lại không ngờ Cố Thanh Ninh lại đem chuyện này như một giao dịch. Song, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, Cố Thanh Ninh là người như thế. Mặc dù mấy năm nay nàng vẫn gọi hắn là ca ca, nhưng trong lòng vẫn xem hắn là người ngoài. Nàng không hề muốn nợ ân tình của người khác.
Xem ra muốn làm tan trái tim của nàng có lẽ sẽ rất vất vả.
Mặc dù trong lòng Cố Trạch Mộ nghĩ thế, trên mặt của hắn vẫn không lộ ra, chỉ gật đầu nói: “Được.”
Hắn vui vẻ đồng ý như thế, lúc này Cố Thanh Ninh mới yên lòng lại. Nàng do dự hồi lâu, lại nói mục đích thứ hai khi nàng đến: “Ta còn một việc muốn hỏi ca.”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu: “Nàng nói đi.”
Hai tay Cố Thanh Ninh đặt trước bụng dưới, nắm chặt lấy nhau, hồi lâu mới mở miệng nói: “Phục Cơ chết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Cố Trạch Mộ sửng sốt.
Có lẽ đây là lần đầu sau khi hai người sống lại mà nhắc đến Phục Cơ.
Hắn im lặng một lát mới hỏi: “Sao đột nhiên nàng lại hỏi chuyện này?”
Cố Thanh Ninh nói: “Ta dẫn ca đi xem một người.”
Hai người cùng nhau đi đến viện tử của Cố Thanh Ninh, cách cửa sổ khắc hoa nhìn thấy Vân Châu đang đùa với cháu gái. Cố Thanh Ninh nói: “Ta không biết ca có ấn tượng với bà ta hay không. Đây vốn là một cung nữ trong cung của ta tên là Vân Châu, năm đó bà ta thừa nhận mình hạ độc Phục Cơ.”
Cố Trạch Mộ nhìn bên mặt của Vân Châu, hắn cũng không tỏ vẻ kinh ngạc.
Cố Thanh Ninh vẫn nhìn hắn, thấy thế thì hỏi: “Ca biết Vân Châu chưa chết? Đúng là chuyện này có nội tình!”
Cố Trạch Mộ thở dài: “Chuyện này đã qua lâu như thế, sao nàng lại nhắc đến?”
Cố Thanh Ninh bướng bỉnh nói: “Ta chỉ muốn biết rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì!”
Cố Trạch Mộ thấy nàng cố chấp như thế thì cũng không giấu diếm nữa, hắn nói: “Năm đó, Phục Cơ vừa chết, trong lòng ta rất oán hận, phái người đưa người trong cung nàng ta đi nghiêm hình khảo vấn nhưng lại không có manh mối. Lúc này lại có người báo cho ta biết người hạ độc Phục Cơ là một cung nữ trong cung của nàng. Ban đầu ta còn không tin, nhưng chứng cứ bày ở trước mắt, ta buộc phải tin. Ta…”
“Cho nên ngươi nghi ngờ ta làm?”
“Ta chỉ bị cơn giận làm choáng váng đầu óc, nhưng khi ta đến cung Khôn Ninh nhìn thấy ánh mắt của nàng thì ta biết ta sai rồi. Sau khi trở về ta điều tra kỹ mới phát hiện đây là dư nghiệt Hồ thị châm ngòi ly gián. Ta tương kế tựu kế tìm cho ra những người này.”
“Nhưng sau đó ca vẫn không nói những chuyện này với ta, cho nên ca vẫn nghi ngờ ta?”
“Ta…” Cố Trạch Mộ do dự một chút mới nói: “Ta vốn nghĩ chuyện này đúng thật là người ngoài châm ngòi, nhưng sau khi điều tra thì phát hiện đúng là cung nữ Vân Châu kia làm ra chuyện này. Hơn nữa chuyện này Phụng Triển làm chủ.”
“Không thể nào!”
“Đây là chính miệng Phụng Triển thừa nhận.” Cố Trạch Mộ nhìn Cố Thanh Ninh, gằn từng chữ một. “Đây là nha hoàn từ phủ Định Quốc công của nàng đưa vào cung, lại là Đại cung nữ bên cạnh hoàng hậu. Bà ta trung thành với nàng nhất, có lý do gì mà bà ta lại phản bội nàng. Chuyện này rốt cuộc nàng không nghĩ tới hay là không dám nghĩ?”