May mà mây đen này tụ lại một lúc rồi tản đi, tựa như chỉ muốn tụ lại để đánh một đòn sét rồi thôi, như thế khiến các quan viên của Lễ bộ và Khâm Thiên Giám đều thở phào nhẹ nhõm.
Dù có đoạn đệm nhỏ này nhưng may mà đại hôn sau đó mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, Tôn Lan Thấm chính thức trở thành Thái tử phi.
Tham dự đại hôn xong, Cố Trạch Mộ phải quay về đóng cửa suy ngẫm, nhưng cũng vì vậy mà thời gian trở lại Sung Châu của hắn bị lùi lại vài ngày.
Cố Thanh Ninh đi đưa đồ ăn cho hắn, nghe hắn kể lại những chuyện xảy ra trong cung hôm đó thì khá là bất đắc dĩ: “Sao ca không nhịn một chút, nhỡ đâu Trạm nhi nghi ngờ thì sao?”
Cố Trạch Mộ lãnh đạm nói: “Nó chính là thiếu giáo huấn, cũng không biết đã dạy dỗ con trai nó kiểu gì nữa? Tiêu Di được giáo dục ra tính cách như vậy cũng là do nó chiều hư!”
Cố Thanh Ninh không khỏi bênh con trai: “Nếu ca nói như vậy thì tính cách của Thái tử thì sao?”
Cố Trạch Mộ: “…”
“Vậy mới nói, Tiêu Di được giáo dưỡng ra tính cách như vậy mà có liên quan đến Trạm nhi thì người có liên quan hơn ai hết chính là Hiền phi. Chẳng phải tính cách của Thái tử và tứ hoàng tử đều tốt cả sao?”
Sau khi Hiền phi vào Đông cung thì liền không an phận, Cố Trạch Mộ cũng có ấn tượng không tốt với nàng ta, lập tức nói: “Sớm biết như vậy, lẽ ra ban đầu không nên cho nữ nhân ấy vào Đông cung.”
“Đó chẳng phải là quy củ của hoàng thất sao? Hồi đó bệ hạ cũng nạp thiếp, chỉ tiếc là bọn họ không có thủ đoạn bằng Hiền phi mà thôi.” Cố Thanh Ninh chế giễu: “May mà Hằng nhi không có tật xấu này.”
Cố Trạch Mộ: “…”
Hắn bất đắc dĩ nói: “Chẳng phải đã nói là không nhắc lại những chuyện cũ năm xưa nữa rồi sao?”
Cho dù mấy năm nay Cố Trạch Mộ ở bên ngoài quả quyết khí phách như thế nào đi nữa thì không hiểu sao chỉ cần ở trước mặt Cố Thanh Ninh là hắn không tự chủ được mà thấp cổ bé họng. Nhất là khi hắn vẫn muốn nối lại tình xưa với Cố Thanh Ninh, chỉ cần nhìn thấy nam nhân trong Cố gia và nghĩ lại bản thân mình năm xưa thì tự dưng thấy lòng mình ê chề.
Cố Thanh Ninh hừ lạnh một tiếng, cũng lười để tính toán mấy chuyện này với hắn, thế là nàng cầm hộp đựng đồ ăn chuẩn bị rời đi.
Cố Trạch Mộ vội ngăn nàng lại: “Mấy ngày nay ở nhà, ta thấy tối nào nàng cũng đọc sách đến tận khuya, ta còn hỏi nhị tỷ, tỷ ấy nói nàng tập võ cũng rất chăm chỉ, tỷ ấy thường xuyên lo lắng nàng không màng đến bản thân. Thanh Ninh, có phải nàng đã gặp chuyện gì không? ”
Cố Thanh Ninh sửng sốt một chút, nhưng không hề nghĩ sẽ nói cho hắn biết tâm sự trong lòng, chỉ mỉm cười rồi đánh trống lảng cho qua vấn đề này: “Ta có thể gặp phải chuyện gì được chứ?”
Cố Trạch Mộ nhìn nàng chằm chằm, khi Cố Thanh Ninh có chút không được tự nhiên muốn quay mặt đi chỗ khác thì hắn mới lên tiếng: “Không sao thì tốt, nhưng nếu nàng có chuyện gì thấy khó giải quyết thì nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giúp nàng đạt được.”
Cố Thanh Ninh mím môi, trên mặt lại lần nữa treo lên nụ cười: “Ừm, ta sẽ làm như vậy, cám ơn ca.”
“Không cần khách sáo.”Trong lòng Cố Trạch Mộ thở dài một tiếng, nở ra nụ cười nhàn nhạt: “Giữa hai ta cần gì khách sáo như vậy?”
Sau khi Cố Thanh Ninh rời đi, nụ cười trên mặt Cố Trạch Mộ mới chìm xuống, hắn biết nhất định là Cố Thanh Ninh có chuyện giấu hắn, nhưng nếu nàng ấy không nói, hắn sẽ không bức ép nàng. Hắn không trách Cố Thanh Ninh không tin tưởng hắn, giữa hai người có quá nhiều quá nhiều hiểu lầm, đối với Cố Thanh Ninh mà nói, rất khó để Cố Thanh Ninh có thể tin tưởng hắn lại lần nữa.
Có điều tuy nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút mất mát.
Nhưng hắn cũng không đắm chìm vào ưu phiền này quá lâu, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, bắt đầu tranh thủ thời gian này lật xem những bức thư mà Chiêm Thế Kiệt viết cho Uy quốc công Cố Tông Bình.
Cũng không biết là hai bọn họ trở thành bằng hữu từ khi nào, chỉ đọc thư của bọn họ là thấy dường như không có gì giấu diếm nhau, nhưng hầu hết đều liên quan đến việc đọc sách hay là một số việc vặt vãnh, hai người rất hiếm khi nói về chuyện triều chính.
Tuy nhiên Cố Trạch Mộ rất kiên trì, vẫn lật từng bức từng bức một, đúng lúc này, một bức thư đã thu hút sự chú ý của hắn.
Xem thời gian, hình như là không lâu sau khi xảy ra chuyện ẩn hộ, hiếm khi Chiêm Thế Kiệt mới thể hiện sự tức giận trong thư, chỉ cần nhìn chữ viết cũng có thể cảm nhận được cơn giận lúc đó của ông ta, ông ta muốn báo cáo chuyện này lên bệ hạ để cho bọn người này phải chịu nghiêm phạt.
Cố Trạch Mộ không biết Cố Tông Bình đã phản hồi thế nào, nhưng trong bức thư tiếp theo, Chiêm Thế Kiệt mang giọng rầu rĩ nói với Cố Tông Bình rằng ông ta quyết định phải lấy chuyện này ra làm uy hiếp, ép mấy tên cường hào kia hợp tác, cai quản triệt để Hoàng Hà.
Chắc là Cố Tông Bình đã cật lực khuyên can ông ta, dù gì chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nếu nói lớn thì đây là tội khi quân, nhưng có lẽ là Chiêm Thế Kiệt đã quyết tâm làm như vậy, theo ông ta lúc này thì không có gì quan trọng hơn là cai quản Hoàng Hà, chỉ cần có thể cai quản tốt Hoàng Hà thì những chuyện khác ông ta đều mặc kệ.
Sau đó, dường như Chiêm Thế Kiệt rất bận rộn nên phải mất hơn nửa năm sau hai người mới có bức thư tiếp theo, trong thư Chiêm Thế Kiệt nói rằng mọi việc đều đang tiến triển thuận lợi, có thể chỉ cần năm năm nữa là có thể thấy được hiệu quả, ý chí trong thư hăng hái tựa như thiếu niên.
Và đây cũng là bức thư cuối cùng ông ta viết cho Cố Tông Bình.
Cố Trạch Mộ thở dài một hơi, trước khi biết được thân phận của mình, hắn có ấn tượng về Chiêm Thế Kiệt là một thanh niên tài hoa nhưng hơi khoe khoang, nhưng sau khi dần dần hiểu được ông ta thì lại càng tán thưởng ông ta hơn. Nếu như nói trước đây Cố Trạch Mộ cảm thấy có một loại bất lực về thân phận bị vận mệnh trêu đùa của mình thì hiện tại hắn ngày càng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Hắn đã đọc đi đọc lại những bức thư này vài lần, nhưng luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Nếu thấy trước đây, hẳn là Chiêm Thế Kiệt đã muốn báo cáo sự việc này lên cho hắn, nhưng sau đó không biết chuyện gì đã xảy ra khiến ông ta thay đổi quyết định chỉ trong một đêm. Cố Trạch Mộ hiểu rõ Chiêm Thế Kiệt, ông ta không phải là người dễ dao động, cho dù là vì cai quản Hoàng Hà, nhưng thay đổi đột ngột như vậy thật sự khiến cho Cố Trạch Mộ thấy có chút kỳ quái.
Chắc hẳn đã có chuyện gì đó đã xảy ra trong khoảng thời gian giữa hai bức thư.
Cố Trạch Mộ hơi cau mày, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hắn lại bắt đầu tìm kiếm những bức thư trước mặt, sau khi xem xong lại rơi vào trầm tư.
Đây là bức thư Chiêm Thế Kiệt viết không lâu sau khi vừa đến Sung Châu, nội dung bức thư cũng rất đơn giản, nói về một số điều ông ta đã thấy và làm sau khi đến Sung Châu, một trong số đó là việc ông ta đến Ngu thành viếng thăm tọa sư của ông ta.
Cố Trạch Mộ nhớ rằng Chiêm Thế Kiệt là tiến sĩ của Minh Đức mười lăm năm, quan chủ khảo khi đó là Khang Diệp-người vừa mới trở thừa tướng cách đó không lâu, mà tổ trạch của Khang gia cũng chính là ở Ngu thành.
Tuy nhiên, phát hiện này không mang lại cho Cố Trạch Mộ cảm giác vui mừng khi tìm được manh mối, thay vào đó tâm tình của hắn lại có chút sa sút.
Khang Diệp từng là thư đồng của hắn, khi hắn còn là Thái tử thì phụ hoàng thờ ơ vô tâm với hắn, thư đồng được chọn không phải là con của gia đình quý tộc hay thanh lưu mà là chọn ngẫu nhiên một thiếu niên trong Quốc Tử Giám ném cho hắn làm thư đồng, thiếu niên đó chính là Khang Diệp.
Ngu thành là vệ thành của Nghiệp thành, vì chiến loạn liên miên nên người dân Ngu thành rất hung mãn, nhưng dường như Khang Diệp lại không ăn nhập gì với nơi này. Từ nhỏ thân thể ông ta đã gầy yếu, hơn nữa còn thích học văn hơn học võ, sau này vì tuổi còn trẻ đã trúng cử nên đã làm chấn động cả một biên ải, sau đó được tiến cử đến Quốc Tử Giám học tập, mà sau khi ông ta đến Quốc Tử Giám thì hào quang thiên phú của ông ta mới dần nở rộ.
Năm đó khi Tiêu Dận còn ở Đông cung, chính Khang Diệp là người bày mưu tính kế cho hắn, đợi khi Tiêu Dận lên ngôi, Khang Diệp hợp tình hợp lý trở thành phụ ta đắc lực của hắn, cùng với Phụng Triển thế là một văn một võ rất được sự tín nhiệm của hắn.
Đáng tiếc là sức khỏe của ông ta không được tốt lắm, sau đó lại sinh bệnh nặng liền cáo lão về quê.
Với tính cách của Chiêm Thế Kiệt thì rất khó để thuyết phục ông ta, nhưng nếu người đó là Khang Diệp thì rất có khả năng.