Thời tiết dần dần chuyển lạnh, mà rốt cuộc cống phẩm năm nay cũng đã được định xuống, thật sự là Vân gấm của Tào gia đã trúng tuyển.
Điều này thật sự làm cho người Tào gia vô cùng vui mừng, sau khi nhận chỉ thì tổ chức yến hội trong nhà. Nghe nói gia chủ Tào gia, Tào Thịnh bị bệnh cũng mặt đỏ lừ lừ xuất hiện chào hỏi đám người. Ngày bình thường, người ông ta dẫn theo bên cạnh là trưởng tử, bây giờ lại dẫn theo Tào Nguyên. Điều này khiến không ít người nói thầm với nhau rằng vị trí gia chủ Tào gia này chẳng lẽ muốn vượt qua nhi tử mà truyền cho cháu sao?
Tào Nguyên vô cùng đắc ý, tuy hắn là đích trưởng tôn nhưng cũng không được đặc biệt xem trọng. Cho dù phụ thân chắc chắn là gia chủ kế nhiệm, vậy cũng không liên quan nhiều đến hắn. Dù sao hắn vẫn còn mấy thứ huynh đệ, bọn họ lại không xem trọng đích thứ như nhà quan lại, ai biết sau này sẽ là tình huống gì?
Tiếc rằng phụ thân có điều kiện như thế nhưng năng lực lại bình thường. Trước đó, chuyện nghiên cứu phát minh ra Vân gấm cũng do hắn ra sức ủng hộ, không ngờ cuối cùng tạo ra được Vân gấm, lại bất ngờ thành cống phẩm. Hắn lại không chịu đi cầu xin cữu cữu giúp đỡ, vẫn luôn bình tĩnh khiến cho tổ phụ thầm phê bình hắn rất nhiều lần.
Cũng may hắn có quan hệ thân thiết với Cố Trạch Mộ, được Cố Trạch Mộ nhắc nhở, lúc này bọn họ mới thăm dò phương pháp khiến cho Vân gấm được trúng tuyển.
Tuy nói ngoài mặt những công lao này được tính lên đầu phụ thân, nhưng Tào Nguyên lại không hề lo lắng, vì hắn biết những chuyện xảy ra trong Tào gia không thoát khỏi mắt thần của tổ phụ. Quả nhiên, vì chuyện này mà tổ phụ xem trọng hắn hơn mấy phần. Lần này tổ chức yến hội, tổ phụ lại dẫn hắn theo bên cạnh mà không phải phụ thân, cũng đủ nhìn ra thái độ của tổ phụ.
Điều này càng làm cho Tào Nguyên được cổ vũ, hắn lại càng có dã tâm hơn. Dù sao, phụ thân làm gia chủ cũng không bằng mình làm gia chủ!
Cho dù Tào Nguyên hưng phấn nhưng vẫn không quên nhờ ai mà hắn có được hôm nay. Trong lòng hắn càng cảm kích Cố Trạch Mộ hơn. Buổi yến hội này Tào gia cũng có mời Cố Trạch Mộ, nhưng Cố Trạch Mộ bề bộn nhiều việc công sự nên đã khéo từ chối, điều này làm hắn hơi thất vọng. Dù sao, hắn không chỉ muốn cảm tạ Cố Trạch Mộ, mà còn muốn dựa vào quan hệ hai người để giá trị bản thân mình tăng gấp bội.
Mấy người huynh đệ ngoài mặt chúc mừng nhưng trong lời nói đều lộ vẻ ghen ghét. Bọn họ châm chọc hắn may mắn ôm đùi to, nếu không thì sao được nở mặt như hôm nay. Tào Nguyên không quan tâm, chỉ xem như bọn họ đố kị.
Chỉ là, mấy đệ đệ cũng khiến hắn cảnh giác hơn. Hắn thấy, tuy rằng thân phận Cố Trạch Mộ cao, nhưng tính cách bình dị gần gũi. Mặc dù hắn gặp may, lần đầu Cố Trạch Mộ đến Sung Châu đã kết bạn với nhau, bây giờ mới có thể trở thành bạn tốt. Song, cũng vì thế, nếu Cố Trạch Mộ gặp được người nói chuyện hợp ý hơn mình thì chẳng phải mình sẽ bị ngó lơ sao?
Suy nghĩ kỹ một chút, chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra, dù sao trước đó Lưu Tử Nghĩa cũng đã bộc lộ rất rõ ràng. Tào Nguyên lại nhìn về mấy đệ đệ với vẻ nghi ngờ, trong lòng đang nghi ngờ có phải bọn họ đang tính toán muốn không hẹn mà gặp Cố Trạch Mộ. Sau đó lại là tiết mục kết nghĩa kim lan.
Chuyện này lập tức khiến hắn có cảm giác nguy cơ, cảm giác này giống với tiểu cô nương đang bàn chuyện cưới gả với mình lại bị những nam nhân khác mong muốn có được. Lúc đó, mình không thể trách cứ nàng mà phải liều mạng đuổi những tên ruồi nhặng kia.
Không thể không nói, trong việc ví von thì Hồng Tùng Nguyên và Tào Nguyên lại trùng hợp đến kì lạ.
Sau khi Tào Nguyên có cảm giác nguy cơ như thế thì đứng ngồi không yên. Đến khi yến hội của Tào gia kết thúc, hắn lập tức đến phủ tổng đốc cầu kiến.
Cố Trạch Mộ có một viện tử riêng trong phủ tổng đốc, vì quan hệ giữa hắn và Tào Nguyên cho nên Tào Nguyên ra vào cũng không cần thông báo. Hắn ta đi theo người hầu đến thư phòng của Cố Trạch Mộ, trông thấy Cố Trạch Mộ thật sự đang bận rộn.
Cố Trạch Mộ nhìn thấy Tào Nguyên thì có vẻ hơi kinh ngạc, lập tức áy náy mà cười một tiếng: “Tào huynh ngồi tạm nhé, chờ ta làm xong mấy chuyện này đã.”
Giờ phút này Tào Nguyên chỉ muốn ngoan ngoãn phục tùng, vẻ mặt ôn hòa nói: “Ngài bận rộn như thế, ta cũng không vội.”
Đương nhiên Cố Trạch Mộ nghe được sự lấy lòng trong giọng nói của hắn ta, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ tiếp tục giải quyết việc của mình. Ai ngờ việc còn chưa giải quyết xong thì chuyện mới lại tới. Cố Trạch Mộ nghe hạ nhân nói xong thì sắc mặt thay đổi, thậm chí không kịp tạ lỗi với Tào Nguyên đã dẫn người hầu vội vàng rời đi.
Tào Nguyên chỉ mơ hồ nghe được mấy chữ “Lao dịch”, “Gây rối”, hắn ta hơi tò mò rốt cuộc có chuyện gì mà khiến Cố Trạch Mộ sợ hãi như thế. Chỉ là Cố Trạch Mộ đột nhiên rời đi như vậy, Tào Nguyên không từ mà biệt cũng không hay, chỉ có thể tiếp tục ngồi tại chỗ chờ đợi.
Ban đầu hắn ta còn ngồi yên, nhưng ngồi một lúc Cố Trạch Mộ vẫn chưa về, hắn đứng lên đi xung quanh một chút. Lần này đi lại thấy công việc mà Cố Trạch Mộ chưa giải quyết xong để trên bàn.
Vì lúc Cố Trạch Mộ giải quyết công việc không thích hạ nhân hầu hạ, cho nên trong thư phòng ngoài hắn và Tào Nguyên ra cũng không còn ai khác.
Tào Nguyên nhìn những công văn bày hờ hững trên bàn, thân thể hắn dừng lại, trong phút chốc quên hành động.
Đương nhiên hắn biết lý do đám người Tạ Trường Phong và Cố Trạch Mộ đi đến Sung Châu. Mấy năm nay, Tổng đốc đường sông tới lui Sung Châu cũng không ít, nhưng phần lớn chỉ ngồi không ăn bám. Lúc bọn họ nhớ ra phải làm gì đó thì thấy tình hình phức tạp ở đây nên cuối cùng chỉ có thể thất bại đi về.
Những người cứng đầu như Chiêm Thế Kiệt năm đó cũng quá ít, nhưng cho dù Chiêm Thế Kiệt thì năm đó cũng ngã nhào ở đây. Tào Nguyên mơ hồ biết được chuyện năm đó của Chiêm Thế Kiệt có nhà mình nhúng tay vào. Song, chuyện cụ thể là làm gì hắn lại không biết được. Mấy năm này, hai nhà Tào, Diêu bọn họ phát triển không ngừng, chắc là có liên quan với chuyện năm đó.
Chẳng biết vì sao, tổ phụ lại không cảm thấy nhẹ nhõm với đám người Tạ Trường Phong như ngày xưa. Hắn cũng nghe phụ thân than phiền, nói lần này bệ hạ thật sự muốn quản lý Hoàng Hà. Thật ra nếu có thể quản lý tốt Hoàng Hà cũng là một chuyện tốt. Nhưng ngộ nhỡ lại là một người giống Chiêm Thế Kiệt, nhất định phải làm lui ruộng trả sông gì đó thì thật sự khiến cho người ta phiền lòng.
Tào Nguyên biết không lâu trước đó Tạ Trường Phong và tìm hiểu rời phủ tổng đốc âm thầm đi dò hỏi. Sau khi trở về, cũng không biết bọn họ tính toán thế nào. Người trong phủ tổng đốc đều là người của bọn họ, muốn tìm hiểu tin tức cũng không đơn giản. Nhưng hôm nay lại là một cơ hội tuyệt vời.
Trong lòng Tào Nguyên có hai suy nghĩ đang đấu tranh kịch liệt với nhau. Một bên nghĩ rằng Cố Trạch Mộ tin tưởng hắn như thế, lại có ân với hắn, hắn không thể làm việc vong ân phụ nghĩa thế được. Nhưng một bên lại nói, bây giờ tổ phụ đang xem trọng hắn, nếu có thể biết được tin tức này thì địa vị của hắn sẽ càng thêm vững chắc.
Cuối cùng, suy nghĩ thứ hai đã chiến thắng.
Tào Nguyên nuốt nước miếng một cái, chậm rãi đi qua, ánh mắt của hắn lo lắng nhìn văn thư trên bàn. Những văn thư này phần lớn đều là công văn, tùy ý bày ra, giữa bàn là một phong thư còn chưa viết xong.
Ánh mắt Tào Nguyên bị phong thư này thu hút.
Nhìn nơi ghi tên người nhận của phong thư này là viết cho Thái tử điện hạ. Trong đó nói rằng sau khi Tạ Trường Phong và Hoắc Vân Tàng điều tra về thì cho rằng tình hình nơi này quá phức tạp, quyết định tạm thời chủ yếu là sữa chửa đê đập, còn lại thì phải bàn bạc kỹ hơn.
Tào Nguyên vừa nhìn thấy đã khẽ thở ra, xem ra Tổng đốc đại nhân mới tới cũng không phải kẻ lỗ mãng không biết thời thế. Tổ phụ cũng không cần lo lắng về bọn họ.
Sau khi yên lòng, hắn mới để ý trong lá thư này dùng từ rất tùy ý, trông có vẻ vô cùng thân mật. Nghe nói quan hệ giữa Cố Trạch Mộ và Thái tử điện hạ rất tốt, chắc hẳn là thật.
Hắn nhớ kỹ nội dung bức thư xong muốn rời đi, nhưng lúc rời đi lại thấy một văn thư đang mở ra. Hắn tò mò nhìn thoáng qua, phát hiện là chuyện trưng thu lao dịch. Từ văn thư này xem ra, Cố Trạch Mộ còn rất lâu mới hoàn thành nhiệm vụ! Thật ra chuyện này hắn cũng nghe thấy, Sung Châu này có rất nhiều ẩn hộ, muốn trưng thu có lẽ không phải chuyện đơn giản.
Ngay lúc Tào Nguyên đang suy nghĩ, thì ở phía xa ngoài cửa vang lên tiếng bước chân và tiếng nói chuyện. Hắn vội vàng cất kỹ đồ vật, trở lại chỗ ngồi của mình.
Ngay lúc hắn vừa ngồi xuống thì cửa đã được mở ra. Cố Trạch Mộ vội vàng đi vào, thấy hắn còn đang yên tĩnh ngồi trên ghế thì giống như khẽ thở ra một hơi.
Tào Nguyên tỏ vẻ bình tĩnh, cười nói: “Trạch Mộ làm xong việc rồi à?”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu: “Đúng thế.” Hắn vừa nói vừa cầm khăn tay xoa trán.
Lúc này Tào Nguyên mới để ý thấy đầu Cố Trạch Mộ đầy mồ hôi, chắc là giải quyết xong việc mới phát hiện mình ở trong thư phòng hắn, nên mới vội vàng trở về. Xem vị Cố công tử này mặc dù bình thường làm việc trầm ổn, nhưng cuối cùng cũng chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, vẫn không tránh khỏi lỗ mãng.
Cố Trạch Mộ tiếp tục về đến trước bàn sách, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Tào công tử, gần đây quá bận rộn, xin huynh thứ lỗi.”
Tào Nguyên lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Chuyện này là do ta đột nhiên tới làm phiền ngài, người phải nói xin thứ lỗi là ta mới đúng. Lại nói, quan hệ giữa chúng ta cần gì phải khách sáo như vậy.”
Cố Trạch Mộ cười cười, dường như cảm kích Tào Nguyên thông cảm, lại tiếp tục cúi đầu xử lý công việc. Tào Nguyên thấy sắc mặt hắn khó coi, nhớ lại văn thư mới vừa nhìn thấy và mấy lời mình nghe được, hắn ta giật mình cảm thấy dường như mình đoán đúng chân tướng rồi.
Trong đầu Tào Nguyên xuất hiện suy nghĩ, thử dò xét nói: “Trạch Mộ, ta thấy sắc mặt ngài không tốt, gần đây nghỉ ngơi không được à?”
Cố Trạch Mộ ngừng bút, hơi nhíu mày.
Tào Nguyên vội vàng nói: “Ta thấy hình như ngài có chuyện phiền lòng? Không bằng nói ra, ta cũng có thể nghĩ cách giúp ngài?”
Cố Trạch Mộ thở dài, vừa muốn nói lại thôi.
Tào Nguyên nói tiếp: “Lúc trước, ngài giúp ta chuyện quan trọng như thế, ta còn muốn báo đáp ngài này! Nếu cứ để ngài luôn giúp ta mà ta không thể báo đáp thì ta cũng hơi ái ngại. Hơn nữa, dù cho ta không thể giúp ngài thì ít ra cũng có thể nghe ngài nói, có lẽ nói ra cũng dễ chịu hơn một chút.”
Dường như hắn ta nói thế khiến Cố Trạch Mộ hơi lung lay, lúc này Cố Trạch Mộ mới nói: “Tào huynh đã nói thế thì ta cũng nói thẳng. Gần đây ta trưng thu lao dịch, nhưng Sung Châu này nhìn có vẻ nhiều người, nhưng số hộ rất ít. Tổng đốc đại nhân đã hối thúc ta mấy lần, nhưng ta thật sự bất lực. Mấy hôm nay đều vì chuyện này mà buồn phiền.”
Tào Nguyên thấy Cố Trạch Mộ không hề giấu diếm thì nói thẳng nhược điểm của mình ra, càng cảm thấy mình được Cố Trạch Mộ tin tưởng, nên vội nói: “Ẩn hộ trong gia tộc quyền thế Sung Châu rất nhiều, những ẩn hộ kia bị che chở dưới môn khách của bọn họ, không cần lao dịch. Cho nên ngài không thể nào trưng thu đủ người.”
Cố Trạch Mộ tỏ vẻ khiếp sợ nhìn hắn: “Có việc này nữa sao!”
Tào Nguyên nói như thêm dầu vào lửa: “Đúng thế, giống với lúc trước chúng ta gặp qua Lưu Tử Nghĩa đó, nhà y có ruộng đồng nhiều nhất Sung Châu, cũng có nhiều ẩn hộ nhất. Có lẽ những ẩn hộ này của Lưu gia chiếm một phần mười nông hộ của Sung Châu.”
Cố Trạch Mộ oán hận nói: “Những sâu mọt của quốc gia này!”
Tào Nguyên nói xong, lại thản nhiên nói: “Trạch Mộ từ kinh thành đến, có lẽ cũng không biết chuyện ẩn hộ cũng không mới mẻ gì. Gần như các nhà đều có mấy hộ, nhà ta cũng không ngoại lệ, cũng chứa chấp một chút. Chỉ cần Trạch Mộ nói một câu, ta sẽ lập tức cho những ẩn hộ này đi lao dịch, để cho ngài giao nộp. Nhưng nhân số ẩn hộ nhà ta không nhiều, có lẽ cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc!”
Cố Trạch Mộ nhíu mày: “Tào huynh chịu nói những lời này với ta khiến ta rất cảm kích. Vậy theo ý của Tào huynh thì ta phải làm gì?”
Đây chính là mục đích của Tào Nguyên, hắn ta tự tin nói: “Chuyện này nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ. Chẳng qua, nếu như Trạch Mộ tin tưởng ta, ta sẽ sẵn lòng đến nhà làm thuyết khách của ngài, khiến cho gia tộc quyền thế nể mặt ngài mà bổ sung đủ lao dịch.”
Cố Trạch Mộ cảm kích nhìn hắn: “Vậy thì đa tạ Tào huynh.”
“Lời này của ngài khách khí rồi, ta xem ngài là huynh đệ, đương nhiên muốn giúp ngài. Huống chi, lần này ngài đại diện cho Thái tử điện hạ, ngộ nhỡ có chuyện gì sơ suất cũng khiến điện hạ hổ thẹn sao?”
Cố Trạch Mộ cảm động nói: “Huynh yên tâm, huynh giúp ta, đương nhiên ta sẽ không quên lợi ích của huynh. Ngày sau có cơ hội, chắc chắn ta sẽ nói tốt vài câu với huynh trước mặt Thái tử điện hạ.”
“Vậy thì đa tạ Trạch Mộ.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, hai bên đều hài lòng.