Tư liệu Hồng Tùng Nguyên ngầm hỏi đưa trở về đã xác thực suy đoán của Cố Trạch Mộ, ẩn hộ xuất hiện ven bờ Hoàng Hà vô cùng hung hăng ngang ngược. Ngoại trừ Sung Châu, còn có hai vùng Đào Khâu và Trương Lăng. Kết quả thế này còn khoa trương hơn điều Cố Trạch Mộ suy nghĩ. Giống như Hồng Tùng Nguyên nói, ba vùng đất này gần như có một phần ba nông hộ đều trở thành ẩn hộ nhà thân hào.
Năm đó, Tiêu Dận sửa trị ẩn, nhưng ánh mắt mọi người gần như đều tập trung vào các vùng Giang Nam, cũng không ngờ những nơi này lại nghiêm trọng như thế. Đáng hận nhất là nhiều năm như thế cũng không có quan viên báo cáo việc này lên trên. Có thể thấy được tình huống quan viên ở đó cấu kết nghiêm trọng đến mức nào.
Bởi vì năm đó mấy địa phương này đều là nơi gặp tai họa nặng nhất, năm đó trong kinh phái mật thám đi tra cũng tra ở mấy nơi này, thảo nào lại có kết quả như thế.
Hồng Tùng Nguyên nói: “Ta cho người ẩn náu ở bên kia một lúc lâu, nhưng điều bất ngờ là bây giờ những người này nhắc đến Chiêm Thế Kiệt đều áy náy, cho rằng ông ta là vị quan tốt hiếm có.”
Cố Trạch Mộ thở dài, bây giờ áy náy có lợi ích gì chứ, người cũng đã chết rồi.
Hồng Tùng Nguyên thấy vẻ mặt hắn dường như hơi suy sụp, lại vội nói: “Nhưng mà lần này ta qua đó lại có niềm vui bất ngờ?”
“Niềm vui bất ngờ gì thế?”
“Lúc ta đến thăm hỏi lại tìm được người hầu ở Chiêm gia năm đó. Có lẽ chúng ta có thể biết được chân tướng năm đó từ miệng ông ta.”
Cố Trạch Mộ vô cùng vui vẻ, điều này thật sự có thể nói là niềm vui bất ngờ. Hắn vội vàng đi theo Hồng Tùng Nguyên gặp người tên Dụ bá kia.
Dụ bá đã hơn sáu mươi tuổi, nhìn có vẻ rất già nua. Theo Hồng Tùng Nguyên nói, ông ta luôn sống một thân một mình, sống vô cùng nghèo nàn, chỉ tự mình trồng chút rau, nuôi gà, đổi bột gạo với thôn dân.
Lúc ông ta được Hồng Tùng Nguyên đón vào phủ, mặc dù không được tự nhiên nhưng từ vài thói quen cũng có thể nhìn ra có xuất thân nô bộc từ đại hộ nhân gia.
Ông ta vừa nhìn thấy Cố Trạch Mộ thì lập tức kích động đứng lên, run run rẩy rẩy đi về phía Cố Trạch Mộ. Lúc này, Cố Trạch Mộ mới phát hiện ra chân ông ta bị què, lúc ông ta đến gần thì nước mắt đã từ hốc mắt rơi xuống.
“Giống, giống quá!”
Cố Trạch Mộ cũng thấy qua Chiêm Thế Kiệt, đương nhiên hắn biết gương mặt của mình và Chiêm Thế Kiệt cũng không giống lắm. Nếu không thì mấy năm này hắn cũng không yên ổn đợi trong cung.
Cố Trạch Mộ đang muốn nói gì, Dụ bá đã nói tiếp: “Gương mặt của tiểu thiếu gia rất giống thiếu nãi nãi, có thể nói là từ một khuôn đúc ra.”
Ông ta nói Cố Trạch Mộ trông giống mẹ ruột, vì phần lớn nữ tử sống trong hậu trạch, không có nhiều người thấy qua dung mạo của bà cho nên Cố Trạch Mộ mới có thể giấu diếm thân phận lâu đến thế. Điều này cũng phù hợp với lời Dụ bá nói, ông ta vốn là người hầu trong lão trạch của Chiêm gia, sau này mới đi theo Chiêm Thế Kiệt đến Sung Châu.
Dụ bá nói xong đã muốn quỳ xuống trước mặt Cố Trạch Mộ, Cố Trạch Mộ vội vàng đỡ ông ta lên. Không nói đến chuyện tuổi của Dụ bá đã lớn thế, nếu năm đó Chiêm gia không xảy ra chuyện, ông ta hầu hạ ở Chiêm gia nhiều năm như thế, cũng có thể được Cố Trạch Mộ gọi một tiếng thúc bá.
Dụ bá lau lau nước mắt, hỏi: “Tiểu thiếu gia, năm đó sau khi lão gia xảy ra chuyện, lão nô chạy về kinh thành. Song, lúc chạy đến mới biết Chiêm gia đã… Sao ngài có thể tránh thoát một kiếp thế?”
Dù sao đối với chuyện này phủ Uy Quốc công cũng đã phạm vào tội khi quân, trước khi giải quyết xong việc Cố Trạch Mộ cũng sẽ không nói ra, cho dù đối phương là người Chiêm gia cũng thế. Hắn chỉ mập mờ nói mình được người có lòng tốt cứu được, cũng chưa hề nói ra thân phận hiện tại của mình.
Dụ bá cũng không tức giận khi bị hắn giấu diếm, mà chỉ tỏ vẻ vui mừng: “Còn sống là tốt, còn sống là tốt. Tốt xấu gì Chiêm gia cũng còn giữ lại được huyết mạch. Ông trời có mắt mà…”
Đợi đến khi ông ta bình tĩnh lại, Cố Trạch Mộ mới hỏi: “Năm đó ngài ở bên cạnh Chiêm… Tổ phụ hầu hạ, cho nên ngài có thể nói cho ta biết rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì không?”
Dụ bá thở dài: “Chuyện này nói ra rất dài dòng. Lúc trước, lão gia bừng bừng khí thế đến Sung Châu, quyết tâm phải quản lý tốt Hoàng Hà. Sau khi đi tới mới phát hiện tình thế còn nghiêm trọng hơn ngài ấy tưởng tượng rất nhiều. Nhưng mà lão gia cũng không suy sụp, ngài ấy quyết tâm đến cùng, không chỉ không dẫn theo người nhà, mà ngay cả người hầu cũng chỉ dẫn theo mấy người.”
“Ban đầu còn tốt, mọi người biết ngài ấy tới để trị thủy, cho dù hương thân hay quan viên đều rất hoan nghênh ngài ấy. Nhưng mà sau khi lão gia cưỡi ngựa nhậm chức, ôm đồm tất cả mọi chuyện đường sông, lại nắm chặt khoản cứu tế thì có không ít người thay đổi thái độ với ngài ấy. Song, khi đó có tiên đế ủng hộ, sau khi lão gia đến, hai năm đó Hoàng Hà không có lũ lụt. Cho nên người ngoài chỉ âm thầm nói mấy lời thôi.”
Những chuyện này không khác những chuyện Cố Trạch Mộ biết, hắn khẽ gật đầu chờ Dụ bá nói tiếp.
Dụ bá dần nhíu mày, trong ánh mắt cũng toát lên vẻ đau khổ: “Năm đó, khi lão gia đọc sách thì vô cùng tôn sùng Minh An tiên sinh, nhất là khi Minh An tiên sinh nói đến phương pháp “Rộng sông trệ cát”. Cho tới lúc đến đây, ngài ấy mới phát hiện tình cảnh hai bên bờ Hoàng Hà bị xâm chiếm lại nghiêm trọng như thế. Cũng trong hai năm đó, lão gia phát hiện bộ rễ thực vật có thể giữ chặt bùn cát. Nếu hai bên bờ trồng cây thì cho dù trời mưa cũng sẽ không khiến lượng lớn bùn cát chảy xuống sông. Cho nên lão gia mới đưa ra “Lui ruộng trả sông”, nhưng không ngờ vừa nói ra đã bị rất nhiều người phản đối.”
Bây giờ Dụ bá còn nhớ rõ chuyện xảy ra lúc đó. Lúc đó có quá nhiều người phản đối, không chỉ hương thân mà còn có quan viên. Đối với hương thân mà nói, chuyện này giống như cắt thịt của bọn họ. Mà đối với đám quan viên mà nói, một khi lui ruộng trả sông thì không chỉ mất vài mẫu mấy chục mẫu, mà là hàng ngàn hàng vạn mẫu đất. Chuyện này nói ra sẽ ảnh hưởng bao lớn đến chính tích của bọn họ?”
Cả ngày lão gia buồn bã cãi nhau với bọn họ, cầu xin, mọi cách cũng đã dùng hết, cũng may lúc đó bệ hạ ủng hộ ngài ấy hết mình. Lão gia có thánh chỉ trong tay, những người này không dám kháng chỉ. Nhưng mặt trái là lão gia không thể tự mình trông coi, trong một năm đó gần như ngài ấy không trở lại phủ tổng đốc.
Cố Trạch Mộ nghe đến đây thì không nhịn được mà hỏi: “Ta nghe nói năm đó khi tổ phụ thi hành chính sách này thì có ẩn hộ gây rối, ngài có biết
không?”
Dụ bá thản nhiên gật gật đầu: “Lão nô biết, những ẩn hộ này phụ thuộc vào cuộc sống của nhóm thân hào, mặc dù cũng giao tiền thuê nhưng những nhóm thân hào này quen thu mua lòng người. Bọn chúng nói thu ít tiền thuê đất của ẩn hộ hơn triều đình một phần, dỗ đến những người này một mực nghe theo. Cho nên khi biết lão gia muốn lui ruộng trả sông, bọn họ bị kích động, phát tiết lửa giận lên đầu lão gia.”
“Xảy ra chuyện như thế, vì sao ông ấy không báo chuyện này cho ta… Khụ, cho tiên đế chứ?”
Dụ bá thở dài: “Chuyện này cũng kì lạ, năm đó lão gia nhất thời hồ đồ. Ngài ấy áp chế chuyện ẩn hộ, khiến nhóm thân hào ủng hộ ngài ấy “Lui ruộng trả sông”. Thật ra chuyện ấy tiến triển vô cùng thuận lợi, lúc đó lão gia còn nói với lão nô, nếu thuận lợi thì có lẽ chưa đến năm năm đã có thể quản lý tốt Hoàng Hà. Sẽ không còn lũ lụt nữa…”
“Mùa hè năm đó, lão gia đã đo và quan sát nước mưa từ sớm. Ngài ấy cho rằng mặc dù nước mưa nhiều nhưng chắc hẳn đê đập có thể được bảo vệ tốt. Lại thêm tâm tư của ngài ấy đều đặt vào việc mở rộng dòng sông, cho nên cũng không để ý như hai năm trước. Dù vậy, trước khi mưa to đến, lão gia sẽ tự mình đi xem đê đập. Nhưng ai mà ngờ được, Hoàng Hà lại đột nhiên vỡ đê!”
Dụ bá nói đến đây lại trở nên kích động: “Ngày đó, lão gia thất hồn lạc phách trở về, thậm chí lần đầu tiên ngài ấy uống rượu. Sau đó, ngài ấy giao vài thứ cho A Xương, lại đưa ngân lượng cho chúng ta bảo chúng ta mau chóng rời đi. Lúc đó,lão nô cảm giác nhất định sẽ có chuyện xảy ra cho nên không chịu đi, lão gia còn tức giận, cứng rắn đuổi lão nô khỏi gia môn. Lão nô ngồi ngoài cửa đợi một đêm, vốn chỉ nghĩ tâm trạng lão gia không tốt nên muốn chờ ngày hôm sau cầu xin lão gia. Ai ngờ, vậy mà lão gia…”
Dụ bá liên tục lau nước mắt, nghẹn ngào gần như nói không nên lời.
Cố Trạch Mộ và Hồng Tùng Nguyên liếc nhìn nhau, vẻ mặt hai người đều rất nghiêm túc. Nếu lời Dụ bá nói là thật, Chiêm Thế Kiệt thất hồn lạc phách trở về, lại cho nô bộc thôi việc, nhìn giống như tự sát thật.
Cố Trạch Mộ cẩn thận hỏi thăm: “Ngài đợi ngoài phủ một đêm, có từng thấy người nào khả nghi đi vào phủ không?”
Dụ bá cười khổ nói: “Lão nô hiểu ý của thiếu gia, lão nô hầu hạ lão gia đã nhiều năm như thế cũng không tin lão gia sẽ tự sát. Lão nô vẫn cảm thấy nhất định là có chuyện gì xảy ra, lão gia đuổi chúng ta ra khỏi phủ vì không muốn liên lụy chúng ta… Quả nhiên, không bao lâu sau ta thấy có người chuyển từng rương đồ vào phủ, thậm chí có vài người lão nô không quen còn phát tang thay lão gia. Lúc lão nô vào tìm bọn chúng lý luận còn bị người ta đánh gần chết. Có lẽ bọn chúng thấy lão gìa như lão nô có lẽ cũng không sống nổi, vì thế vứt lão nô ở bãi tha ma. Không ngờ mạng lão nô lớn, vậy mà còn sống.”
Dụ bá cầm chặt tay Cố Trạch Mộ: “Tiểu thiếu gia, đây là ông trời cho lão nôsống sót để ta còn có thể sống mà nhìn thấy ngài, nói chuyện năm đó cho ngài biết, để ngài cho lão gia, cho Chiêm gia một sự trong sạch. Lão nô từng tuổi này, mấy năm nay sống trên đời kéo dài hơi tàn, cũng không sống được bao lâu nữa. Nguyện vọng duy nhất cả đời này là cho lão gia một công đạo, nếu không lão nô chết cũng không nhắm mắt.”
Dụ bá nói xong thì như thở không ra hơi, Cố Trạch Mộ và Hồng Tùng Nguyên vội vàng đỡ lấy ông ta.
Cố Trạch Mộ khẽ thở dài, hứa với Dụ bá: “Ngài yên tâm, ta tới đây vì muốn lật lại bản án đó.”
Trên mặt Dụ bá nở nụ cười kích động: “Vậy thì quá tốt rồi.”
Cố Trạch Mộ lo tuổi tác ông ta lớn nên cho người tiễn ông ta về nghỉ ngơi trước. Sau đó, hắn mới thảo luận với Hồng Tùng Nguyên: “Ông thấy thế nào?”
Hồng Tùng Nguyên nói: “Cho dù Dụ bá nói thật thì dù sao ông ta cũng không tận mắt nhìn thấy, tất cả chỉ là suy đoán của ông ta. Cho nên rốt cuộc Chiêm Thế Kiệt có tự sát không cũng không thể khẳng định.”
Ông nói xong thì thấy Cố Trạch Mộ cau mày, nên hỏi: “Sao thế? Ngài có cách nhìn khác sao?”
Cố Trạch Mộ chậm rãi mở miệng nói: “Ông nói, nếu những chuyện ẩn hộ kia là có người cố ý để Chiêm Thế Kiệt biết thì sao?”
Hồng Tùng Nguyên giật mình kêu lên: “Ngài có ý gì? Cái gì mà cố ý để Chiêm Thế Kiệt biết?”
“Ông không cảm thấy kỳ lạ sao? Năm đó không như bây giờ, chuyện ẩn hộ tra rất nghiêm. Những thân hào này nhất định sẽ nghĩ cách che giấu không cho người biết, sao lại để bọn chúng ầm ĩ trước mặt Chiêm Thế Kiệt được?”
Hồng Tùng Nguyên nghe Cố Trạch Mộ phân tích xong thì lập tức cảm thấy cả người nổi da gà.