Cố Trạch Mộ đi ra khỏi phòng thì vừa lúc gặp được Hoắc Vân Tàng ra vẻ muốn gõ cửa, Hoắc Vân Tàng cười nói: “Đúng lúc ta đang muốn tìm ngài, Tổng đốc tìm hai người chúng ta có việc, Cố công tử cùng ta đi qua đi.”
“Chuyện này gọi hạ nhân đến báo cũng được, Hoắc tiên sinh cần gì phải tự mình đến chứ?”
Hoắc Vân Tàng nói: “Đó là vì cũng đúng lúc ta có việc đến tìm ngài, nên dứt khoát đến đây.”
“Chuyện gì?”
Hoắc Vân Tàng cười cười: “Vừa đi vừa nói.”
Khoảng thời gian này, Hoắc Vân Tàng phụ trách kế hoạch, Tạ Trường Phong thì nghĩ cách thay đổi áp dụng kế hoạch của hắn. Ngoài những chuyện đó ra thì chuyện vặt vãnh đều do một mình Cố Trạch Mộ sắp xếp giải quyết. Ban đầu, Tạ Trường Phong sợ rằng hắn còn nhỏ không thể suy nghĩ chu toàn, ai ngờ hắn không chỉ giải quyết gọn gàng mà còn có vẻ tốt hơn mong đợi.
Ba người hợp tác vui vẻ, Tạ Trường Phong và Hoắc Vân Tàng cũng dần quên đi tuổi của Cố Trạch Mộ. Ba người trải qua khoảng thời gian hợp tác này đều có chung chí hướng, ở chung cũng tự nhiên hơn mấy ngày đầu nhiều.
Hoắc Vân Tàng và Cố Trạch Mộ cùng nhau đi trên hành lang, mặc dù Cố Trạch Mộ thấp hơn Hoắc Vân Tàng nửa cái đầu nhưng hai người cùng đi thì khí thế của Cố Trạch Mộ không hề thua kém Hoắc Vân Tàng.
Hoắc Vân Tàng như có vẻ suy nghĩ mà nhìn Cố Trạch Mộ, hắn luôn cảm thấy Cố Trạch Mộ cũng không đơn giản. Hơn nữa, dường như hắn ta đến Sung Châu nhậm chức là có mục đích khác, chỉ là hắn che giấu quá sâu nên không bị phát hiện mà thôi.
Cố Trạch Mộ nhìn về phía Hoắc Vân Tàng: “Không phải Hoắc tiên sinh có việc tìm ta sao? Là việc gì?”
Lúc này Hoắc Vân Tàng mới hoàn hồn lại, khẽ cười nói: “Là chuyện có liên quan đến tiểu tử Vân Châu kia.”
Cố Trạch Mộ vừa nghe đến tên Hoắc Vân Châu thì vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Ta và Hoắc tiên sinh cũng đã quen nhau một khoảng thời gian, ngài cũng biết tính cách của ta. Chuyện có liên quan đến Hoắc Vân Châu sau này đừng nói với ta.”
Câu nói này của hắn vô cùng thất lễ, nhưng từ trong miệng hắn nói ra lại có vẻ đương nhiên là thế, làm cho người khác không thể tức giận với hắn được.
Hoắc Vân Tàng thầm cười khổ, vốn cho rằng trong khoảng thời gian này hai người là cộng sự, cũng xem như có giao tình nên lúc này hắn mới dám nói lời tán dương về đệ đệ. Không biết rốt cuộc Hoắc Vân Châu đắc tội với Cố Trạch Mộ thế nào mà khiến hắn nghe thấy ba chữ Hoắc Vân Châu đều cảm thấy không vui.
Hoắc Vân Tàng sợ nói thêm gì nữa thì giữa bọn họ chẳng thể làm bằng hữu được nên đành phải bất đắc dĩ kết thúc đề tài này. Trái lại bắt đầu nói chuyện Tạ Trường Phong tìm bọn họ.
Tạ Trường Phong dự định thừa dịp này mà cùng Hoắc Vân Tàng đi nhìn xem châu huyện ven bờ Hoàng Hà. Nhưng y sợ bọn họ đi rồi thì phủ tổng đốc Sung Châu không có ai giữ nên muốn bàn với thương lượng với Cố Trạch Mộ hi vọng hắn có thể đóng giữ phủ tổng đốc. Nếu là lúc trước, hai người còn lo lắng Cố Trạch Mộ không giải quyết được việc. Song trong khoảng thời gian này biểu hiện của Cố Trạch Mộ đã chứng minh năng lực của hắn, để cho hai người bọn họ vô cùng yên tâm.
Cố Trạch Mộ suy nghĩ, vốn dĩ hắn muốn tìm cơ hội tránh Tạ Trường Phong và Hoắc Vân Tàng để điều tra chuyện của Chiêm Thế Kiệt, đây chính là cơ hội đó.
Tạ Trường Phong thấy bọn họ vừa đi đến thì vội buông công báo trong tay, dẫn bọn họ tới chỉ vào bản đồ trên tường mà nói: “Kế hoạch của ta là đi đến Khúc Châu, từ Khúc Châu đi xuống tiếp. Nếu thuận lợi có lẽ một hai tháng sẽ trở về, chuyện trong một hai tháng phải làm phiền Trạch Mộ rồi.”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu: “Tổng đốc yên tâm.”
Tạ Trường Phong khẽ cười một tiếng: “Ta cũng biết năng lực của ngài, ta cũng rất yên tâm. Hơn nữa, lần này ta còn để lại hai người Tạ Thành và Tạ Nhược, nếu Trạch Mộ có chuyện gì thì có thể tìm bọn họ.”
Cố Trạch Mộ đã biết Tạ Trường Phong không thể nào dễ dàng giao quyền quản lý doanh trại quân đội cho hắn như thế, cho nên hắn cũng không thấy bất ngờ về sự sắp xếp của y.
Đợi đến khi Tạ Trường Phong và Hoắc Vân Tàng rời đi, Cố Trạch Mộ mới lấy sổ sách của Chiêm Thế Kiệt ra. Trong quyển sổ này ghi chép từng khoản chi phí năm đó khi Chiêm Thế Kiệt trị thủy khác hoàn toàn với lúc Tiêu Dận phái người lục soát ở phủ tổng đốc. Mà muốn tìm được chân tướng thì phải điều tra từ từ đủ loại tư liệu trong phủ tổng đốc từ năm đó. Đây là một việc tốn thời gian dài, cũng may hắn đã chuẩn bị đầy đủ xong xuôi.
Cố Trạch Mộ cầm chìa khóa của kho văn thư, thật lâu cũng chưa mở cánh cửa này ra. Hắn biết rõ, chỉ cần mở cánh cửa này ra thì hắn sẽ phải đối mặt với chuyện mình làm sai. Không ai sẽ tùy tiện thừa nhận việc mình làm sai, nhất là đế vương. Cho dù hắn đã quyết định muốn chuộc tội nhưng khi hắn thật sự đứng trước cánh cửa này, hắn vẫn chần chờ.
Nhưng cuối cùng Cố Trạch Mộ vẫn mở cánh cửa kia ra.
Cửa lớn bằng gỗ bị đẩy ra, âm thanh “Kẹt kẹt kẹt kẹt” vang lên. Mùi giấy lộn đập vào mặt, tro bụi bị ánh nắng từ cửa sổ chiếu xuyên qua.
Chân tướng bị phủi bụi nhiều năm cuối cùng cũng nổi lên mặt nước.
…
Ngay lúc Cố Trạch Mộ đang cố gắng tìm ra chân tướng thì phủ Uy Quốc công trong kinh thành cũng náo nhiệt. Đây cũng là lúc đại tiểu thư Cố Thanh Chỉ của phủ Uy Quốc công thành thân.
Đây chính là người đầu tiên thế hệ này của phủ Uy Quốc công thành hôn, người thành thân với nàng chính là trưởng tôn của đại trưởng công chúa Thục Huệ. Vốn dĩ là thân thích, bây giờ thân càng thêm thân.
Thế tử Cố Vĩnh Huyên đặc biệt từ biên cương vội vàng trở về tham gia hôn lễ của nữ nhi. Cũng vì quân phòng thủ đã đánh lùi Trác Cách lần nữa nên lúc này mới có cơ hội nghỉ ngơi. Chờ khi tham gia xong hôn lễ của nữ nhi, Cố Vĩnh Huyên sẽ phải vội vàng cưỡi ngựa về Nghiệp Thành.
Mấy tỷ muội vây quanh bên cạnh Cố Thanh Chỉ, từng người trò chuyện với nàng, trên mặt Cố Thanh Chỉ toát ra vẻ không nỡ. Nàng gả cho người mình thích, lại gả vào nhà ngoại tổ mẫu ruột, theo lý là một cọc hôn sự rất tốt. Nhưng với nữ hài mà nói, cho dù nhà chồng có tốt cũng không bằng nhà mẹ đẻ mình.
Cố Thanh Chỉ là đại tỷ, từ nhỏ vẫn luôn gánh lấy trách nhiệm trưởng tỷ, đối với các đệ đệ muội muội đều luôn chăm sóc. Bây giờ nàng phải lập gia đình, đừng nói Cố Thanh Thù và Cố Thanh Vi không nỡ, mà Cố Thanh Ninh luôn lý trí thì trong lòng cũng chua xót.
Đợi đến khi Cố Trạch Vũ cõng Cố Thanh Chỉ mặc giá y đỏ chót vào kiệu, Cố Thanh Vi cũng không nhịn được nữa mà khóc “Hu hu” một tiếng lớn.
Cố Thanh Ninh vừa an ủi Cố Thanh Vi, nhưng trong lòng cũng buồn đến, đến ngày hôm sau cũng chưa đỡ hơn.
Lúc Hoắc Vân Châu tìm Cố Thanh Ninh thì nàng đang ngồi trên bàn đu dây ngẩn người. Chiếc bàn đu dây này là lúc trước Nhị bá làm cho bốn cô nương, mỗi người một cái. Bây giờ trên bốn chiếc bàn đu dây chỉ có mình Cố Thanh Ninh ngồi, lập tức có cảm giác cô độc.
Tiếng động Hoắc Vân Châu đi qua làm Cố Thanh Ninh bừng tỉnh, nàng hoàn hồn lại, trở lại vẻ lạnh nhạt bình thường: “Có chuyện gì sao?”
Hoắc Vân Châu ngồi bên cạnh bàn đu dây của nàng, dường như lấy hết dũng khí mà nói: “Mấy ngày nữa ta sẽ cùng lão sư đi ra ngoài du học. Lần này chúng ta sẽ đi xa, có thể một hai năm mới trở về.”
Cố Thanh Ninh sửng sốt một chút, nhưng nghĩ lại Hạ tiên sinh và Hoắc Vân Châu trở về cũng sắp nửa năm rồi. Nàng vốn nghĩ rằng bọn họ sẽ ở lại qua năm mới đi.
Hoắc Vân Châu nói: “Tính cách lão sư gấp gáp, có lẽ không chờ được lâu như thế. Hơn nữa, lão sư cũng muốn mượn cơ hội này về quê một chuyến. Chắc là trước khi mùa đông bắt đầu có thể tới.”
“Thế à.” Cố Thanh Ninh mỉm cười: “Vậy ta chúc hai người thuận buồm xuôi gió.”
Hoắc Vân Châu hơi có vẻ thất vọng, lúc Cố Thanh Ninh đối mặt với hắn dường như vô cùng thong dong tự nhiên. Hắn chưa từng thấy qua nàng thất thố, điều này khiến hắn cảm thấy khoảng cách giữa hắn và Cố Thanh Ninh dường như rất xa xôi.
Hoắc Vân Châu không nhịn được mà mở miệng nói: “Muội không có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Cố Thanh Ninh giật mình, đúng lúc thấy ngọn lửa nhỏ trong mắt Hoắc Vân Châu. Dường như nàng sợ bị ngọn lửa đó đốt bị thương nên quay đầu lại. Không phải nàng không biết tâm ý của Hoắc Vân Châu, nhưng trong lòng nàng thì Hoắc Vân Châu cũng chỉ là tiểu bối mà thôi. Cho nên từ ngày nàng phát hiện ra thì nàng đã dùng hành động để từ chối Hoắc Vân Châu. Nhưng nàng lại không nghĩ tới thiếu niên thích ai thì lại nhiệt huyết không ngại ngùng như thế. Cho dù trong lòng nàng đã không còn bận tâm, song cũng không tránh được mà hơi rung động.”
Cố Thanh Ninh vừa muốn nói gì, Hoắc Vân Châu đã nhân tiện nói: “Hai năm sau ta du học trở về. Nếu như có thể… Ta có thể…”
Hoắc Vân Châu còn chưa nói xong, Bùi Ngư đã chạy từ xa tới: “Tiểu thư, công tử viết thư gửi về!”
Hoắc Vân Châu lập tức ngừng lại câu chuyện, trong lòng Cố Thanh Ninh khẽ thở ra, nàng chưa từng cảm thấy Bùi Ngư xuất hiện kịp thời như lúc này.
Đợi đến sau khi Cố Thanh Ninh và Bùi Ngư rời đi, trên mặt Hoắc Vân Châu lộ vẻ buồn bã. Thật vất vả hắn mới lấy hết dũng khí muốn thổ lộ tâm ý với Cố Thanh Ninh, không ngờ lại bị cắt ngang. Xem ra hắn và Cố Trạch Mộ đúng là xung khắc mà.
Cố Thanh Ninh về đến phòng, quả nhiên trên bàn có một phong thư.
Cố Thanh Ninh mở thư ra, đây là lá thư từ nửa tháng trước. Lúc đó, Cố Trạch Mộ còn đang trị thủy, từ bút tích mà xem thì thấy phong thư này cũng không phải viết xong trong một lần. Cố Thanh Ninh có thể tưởng tượng ra Cố Trạch Mộ viết được một nửa đã bị gọi đi làm việc. Đến khi hắn vất vả lắm mới làm xong thì mới có thể trở về viết tiếp.
Trong thư viết những chuyện hắn làm gần đây, còn có việc lụ lụt tàn phá thế nào. Rõ ràng chỉ mấy câu qua loa nhưng lại khiến Cố Thanh Ninh nhìn ra chuyện chấn động lòng người, trong đó là cách nhìn của hắn về trị thủy, phân tích về Tạ Trường Phong. Hắn viết từng mục từng mục, chỉ thiếu liệt kê một hai ba bốn.
Cố Thanh Ninh nhìn nội dung bức thư, nhịn không được mà cười khẽ một tiếng.
Chuyện này với nàng mà nói cũng là kinh nghiệm vô cùng mới lạ. Dù sao trước đó Tiêu Dận chưa từng viết thư cho nàng, không ngờ hôm nay hắn cũng học viết thư. Tuy nói nội dung của bức thư này lại vô cùng giống với trả lời tấu chương.
Cố Thanh Ninh suy nghĩ một chút cũng lấy bút mực ra bắt đầu viết thư hồi âm cho hắn.