Người xưa có câu “thiên hữu bất trắc phong vân”, quả nhiên chẳng sai chút nào, thế sự biến thiên, luôn vượt xa sự suy đoán của con người. Như tình hình của Nhậm Sương Bạch và Dịch Hương Trúc hiện thời, Nhậm Sương Bạch đi ra ngoài dắt ngựa, bước tiếp theo nữa là đỡ Dịch Hương Trúc lên ngựa rồi hai người đi tìm lương y chữa thương cho nàng, ấy vậy mà việc xảy ra lại không đúng như vậy. Nhậm Sương Bạch tay không đi ra, rồi lại tay không lui trở vào.
Nhưng không chỉ có một mình chàng quay vào, cùng với chàng vào linh đường còn có ba vị khách không mời.
Trong ba vị khách bất ngờ này, đi đầu là một hán tử mặt như trăng rằm, mày tằm mắt phượng, dáng như lâm phong ngọc thụ, một điển hình của mỹ nam tử. Người này vai đeo một chiếc trường cung kim quang sáng rỡ, vai bên kia đeo ống tên cũng vàng rực như chiếc trường cung, mình mặc áo hồ cầu màu đen huyền, cung cách sang trọng khác thường. Một trong hai người theo sau người này, mặt mày bặm trợn, chằn chịt vết sẹo, hàm răng trên lộ hẳn ra ngoài, trông mà cứ sợ không khéo lại bị y cắn vào cổ người tạ Người còn lại râu quai hàm rậm rạp, song mục lồ lộ như chuông đồng, mũi to như củ hành lộ ra ngoài, lông mũi thò ra lẫn vào bộ ria mép thành một mảng rậm rạp phía trên miệng, trông bộ dạng cực kỳ hung tợn. Cả hai người này dáng người rất cao lớn, dù rằng thân hình được chiếc áo khoác phủ kín nhưng vẫn có thể nhìn thấy những bắp thịt cuồn cuộn nổi lên, chỉ nhìn dáng vẻ bên ngoài cũng biết đây là hạng người tính khí bá đạo hung tàn.
Dịch Hương Trúc lúc này vẫn còn nửa nằm nửa ngồi dưới đất, ngẩn mặt nhìn lên thấy ba người này thì bất giác rùng mình mấy lượt, nàng đã nhận ra lai lịch của ba người này, đồng thời biết là phiền phức lớn đang chờ ở trước mặt.
Lui vào đến giữa linh đường, Nhậm Sương Bạch dừng lại, đưa mắt quan sát ba vị khách không mời, thần thái an nhiên trầm tĩnh.
Mỹ nam tử vai đeo trường cung ôm quyền hướng về phía Nhậm Sương Bạch thi lễ, giọng văn nhã nói :
- Tại hạ “Trường Cung” Tạ Khai Huyền, cùng với nhị vị nghĩa đệ “Bạo Hổ” Sa Nghiêu, “Cuồng Ngưu” Mao Khôn kiến quá Nhậm huynh!
Nhậm Sương Bạch đáp lễ, nói :
- Không dám, không biết Tạ huynh làm sao biết được danh tánh của tại hạ? Dường như chúng ta chưa hề được diện kiến bao giờ.
Tạ Khai Huyền mỉm cười nói :
- Vốn trước đây chúng ta chưa có duyên diện kiến, nhưng lúc bọn tại hạ còn ở bên ngoài nghe Sở Thanh Nguyên và Nghê Lệ Thi quát tháo kêu la ở trong này, nên không biết cũng thành ra biết vậy!
Nhậm Sương Bạch “Ồ” lên một tiếng rõ dài, gật gật đầu nói :
- Thì ra là tam vị đã đến từ lâu, tại hạ cam thất lễ, không kịp thời tiếp rước!
Tạ Khai Huyền chẳng quanh co, đi thẳng vào vấn đề, nói :
- Có thể Nhậm huynh còn chưa biết bọn tại hạ đến đây vì cái gì, nhưng Dịch Hương Trúc Dịch cô nương thì chắc đã biết rõ!
Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :
- Dịch cô nương mình đang mang thương tích, e rằng không tiện cùng các vị diện kiến...
Tạ Khai Huyền nhếch mép cười nói :
- Dịch cô nương hiện đang có mặt ở đây, chẳng có gì là tiện với không tiện, hơn nữa việc liên quan đến nàng ta, phải đích thân nàng ta mới có thể giải quyết được. Nhậm huynh là người ngoại cuộc, e rằng không thể thay mặt cho nàng ta được.
Lời nói của Tạ Khai Huyền bắt đầu không còn khách khí như lúc đầu nữa, tuy nhiên Nhậm Sương Bạch vẫn nhẫn nại nói :
- Có việc gì Tạ huynh cứ việc nói với tại hạ cũng được, giả như tại hạ không giải quyết nổi thì ít ra cũng nêu được một vài ý kiến.
Người mặt sẹo răng hô cất tiếng cười lớn nói :
- Lão Nhậm, ta thấy ngươi nên tránh sang một bên cho khỏe thân, oan có đầu nợ có chủ, ai động đến chúng ta thì chúng ta cứ người đó mà làm việc, ngươi chẳng tội gì mà ôm rắc rối vào người.
Nhậm Sương Bạch ngước mắt nhìn về phía đại hán mặt sẹo răng hô, hỏi :
- Không biết các hạ là “Bạo Hổ” hay là “Cuồng Ngưu”?
Đại hán mặt sẹo răng hô giơ ngón tay cái chỉ vào ngực, giọng kẻ cả nói :
- Ta chính là “Bạo Hổ” Sa Nghiêu, lúc nãy Tạ đại ca cũng đã giới thiệu rồi đó!
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Ý của Sa huynh là phải đích thân Dịch cô nương mới có thể giải quyết được mọi chuyện sao?
Sa Nghiêu hừ lạnh nói :
- Hỏi vậy mà cũng hỏi! Ngươi vốn chẳng biết giữa ta và Dịch Hương Trúc có quan hệ dây dưa thế nào, nói chuyện với ngươi thì được cái gì chứ?
Dịch Hương Trúc cố hết sức chống tay ngồi thẳng người dậy, giọng yếu ớt nói :
- Nhậm Sương Bạch, ngươi chẳng cần phải nói chuyện với chúng để bực mình vô ích, để ta nói chuyện với chúng...
Tạ Khai Huyền cất tiếng cười ha hả nói :
- Có như vậy mới được chứ, Dịch cô nương, việc giữa ngươi và huynh đệ ta sớm muộn gì rồi cũng phải giải quyết, trốn trốn núp núp chẳng phải là cách hay để giải quyết vấn đề, đó là chưa kể ngươi muốn tránh cũng chưa chắc tránh được. Nhậm Sương Bạch tuy lợi hại, nhưng hắn cũng chưa đủ làm tấm lá chắn an toàn cho ngươi, ngươi tự mình ra mặt để giải quyết mọi sự thế mới là kẻ thức thời.
Dịch Hương Trúc hít mạnh một hơi, nói :
- Ngươi nói đi, các ngươi muốn thế nào?
Tạ Khai Huyền giơ một tay ra trước mặt nói :
- Rất đơn giản, giao vật ấy ra đây, huynh đệ ta lập tức lên đường!
Dịch Hương Trúc nghiến chặt răng, thở dốc, nói :
- Ngươi dựa vào cái gì mà đòi chiếm đoạt nó?
Tạ Khai Huyền cất tiếng cười mà gương mặt chẳng có ý cười chút nào, lạnh lùng nói :
- Bởi vì vật đó vốn là món mà huynh đệ ta nhắm tới từ lâu, muốn có nó từ lâu, bởi vậy, ngươi không thể không giao nó cho chúng ta!
Toàn thân Dịch Hương Trúc run bắn, nghiến răng nói :
- Các ngươi tưởng các ngươi là ai chứ? Hoành hành bá đạo cũng chẳng hoành hành bá đạo đến nước như các ngươi! Thiên hạ thiếu gì mỏ vàng mỏ bạc, hoàng cung chẳng thiếu kim ngân tài bảo, sao các ngươi không đi chiếm lấy làm của riêng? Những thứ mà các ngươi nhắm tới thì nhất định sẽ trở thành của riêng các ngươi? Vậy thì tất cả tài sản trong thiên hạ đều là tài sản của các ngươi rồi còn gì? Tại sao các ngươi không gom hết vào túi?
Tạ Khai Huyền chẳng hề nổi giận, cất giọng âm lạnh nói :
- Đừng nhiều lời vô ích nữa, Dịch cô nương, tài sản khắp trong thiên hạ bọn ta không cần, nhưng lại nhất định muốn có vật mà ngươi đang có trong tay, ngươi nên chấp nhận số phận đi!
Sa Nghiêu không nhịn được nữa, cất giọng như lệnh vỡ, quát :
- Dịch Hương Trúc! Ngươi nên nghĩ cho rộng một chút, thế gian này vốn nó như vậy, mạnh được yếu thua, cá nhỏ làm mồi cho cá lớn, chẳng có nhân từ đạo nghĩa gì ở đây cả, ngươi muốn nói đến tam cương ngũ thường thì cứ đến miếu Khổng Phu Tử mà nói, đừng lên giọng dạy đời bọn ta!
Nhậm Sương Bạch quay người về phía Dịch Hương Trúc hỏi :
- Dịch cô nương, cái mà chúng muốn là thứ gì vậy?
Dịch Hương Trúc cúi thấp đầu, thở dài nói :
- Cũng chính là “Tử Tinh Liên Tọa”..
Nhậm Sương Bạch hơi nhíu mày, khó hiểu hỏi lại :
- Không lẽ bí mật về nơi cất giấu “Tử Tinh Liên Tọa” cũng là do chúng biết trước?
Dịch Hương Trúc lắc đầu, vẻ căm hận nói :
- Bí mật đó đúng là ta lấy được từ chỗ muội muội của Nghê Lệ Thi, nhưng hoàn toàn không liên quan gì đến bọn người này!
Nhậm Sương Bạch nhíu mày, nói :
- Vậy thì mấy người này dựa vào cái gì để đòi cô nương giao nó cho chúng?
Dịch Hương Trúc chưa kịp đáp lời thì Tạ Khai Huyền đã lên tiếng, nói :
- Nhậm huynh, để tại hạ thay Dịch cô nương trả lời câu hỏi này. Món dị bảo “Tử Tinh Liên Tọa” này vốn là vật sở hữu của Ngũ Hưng Tường, một hào phú bậc nhất vùng Hoài Hà, họ Ngũ cất giấu báu vật đã nhiều năm nhưng chỉ giữ khư khư một mình, ngày thường chẳng dễ gì mà lấy ra cho người ngoài xem, nhưng phàm nhà có báu vật thì lắm kẻ dòm ngó, tin tức sớm muộn gì cũng bị lộ ra ngoài, huynh đệ bọn ta biết được tin này từ một người họ hàng xa của Ngũ gia, sau khi thẩm định lại tin tức, biết chắc là không phải tin ngụy tạo, còn đang trù tính hành động thì Dịch Hương Trúc đã nhanh tay làm trước, cướp mất vật sắp ở trong tay huynh đệ ta, ngươi thử nghĩ xem, việc như vậy mà huynh đệ ta có thể nhẫn nhịn được sao? Đương nhiên là phải tìm nàng ta để nói chuyện rồi!
Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :
- Theo lời Tạ huynh thì vật đó vốn là tài sản riêng của Ngũ Hưng Tường, vật đã có chủ, sao lại có thể tùy tiện muốn lấy là lấy như vậy? Không lẽ Ngũ Hưng Tường không coi vật ấy ra gì, không hề có sự xếp đặt để bảo vệ nó?
Tạ Khai Huyền mỉm cười giải thích nói :
- Sao lại không có sự xếp đặt để bảo vệ được? Nhưng Ngũ gia tuy giàu có nhưng lại chẳng biết chút võ công nào, người nhà ai nấy sức trói gà không chặt, một khi gặp phải bọn cường đạo hay giang hồ hào khách chỉ còn biết cúi đầu nghe lệnh mà thôi. Hay nói một cách khác là, giang hồ đồng đạo ai hay tin tức trước coi như người đó cầm chắc là phát tài vậy!
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Tạ huynh đã nói như vậy, tại sao lại còn đòi Dịch cô nương giao nộp báu vật? “Tử Tinh Liên Tọa” do Dịch cô nương lấy được, nghĩa là vật cũng đã có chủ, đồng thời tin tức cũng chẳng phải do Tạ huynh cung cấp, các vị đòi cướp vật trong tay người khác, không lẽ người ta chỉ biết cúi đầu nghe lệnh mặc cho các vị muốn lấy thì lấy?
Tạ Khai Huyền bỗng cất tiếng cười lớn nói :
- Nhậm huynh nói không sai, tuy nhiên nó chỉ đúng với người khác, còn với huynh đệ ta thì có khác. Lúc nãy nghĩa đệ Sa Nghiêu của ta cũng đã nói rồi, thế gian này vốn nó như vậy, mạnh được yếu thua, cá nhỏ tất phải làm mồi cho cá lớn, vì lợi ích trước mắt, chẳng có nhân từ đạo nghĩa gì nữa. Dịch Hương Trúc đã làm mất đứt tài lộ của huynh đệ ta, không lẽ huynh đệ ta có thể trơ mắt đứng nhìn y thị nuốt trọn một mình sao?
Nhậm Sương Bạch quay nhìn Dịch Hương Trúc hỏi :
- Những lời Tạ huynh vừa nói không sai chứ?
Dịch Hương Trúc thở nặng nhọc, gật đầu nói :
- Hắn nói không sai!
Nhậm Sương Bạch lại hỏi :
- Vậy thì cô nương có đồng ý giao vật ấy cho họ không?
Dịch Hương Trúc trợn trừng song mục, hét :
- Bọn chúng không có quyền làm như vậy! Vật do ta lấy được trước, nghĩa là đã thuộc về ta, làm gì có chuyện vô công mà được hưởng lợi?
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Bọn chúng chẳng có lý do gì để buộc cô nương giao “Tử Tinh Liên Tọa” cho chúng, nhưng chẳng biết sao được, chúng cho rằng chúng có đầy đủ lý do để làm như vậy.
Dịch Hương Trúc nghiến chặt răng, nói :
- Đó là bá đạo! Là hoành hành ngang ngược!
Tạ Khai Huyền lạnh lùng lên tiếng :
- Đừng ngang ngược như vậy nữa, Dịch Hương Trúc, “Tử Tinh Liên Tọa” giá trị lên đến hàng chục vạn lạng, ngươi là thứ gì mà dám vọng tưởng đòi nuốt trọn một mình? Sao ngươi không thử nhìn lại xem bản thân mình có xứng đáng không?
Dịch Hương Trúc nghiến răng nói :
- Ta có đáng hay không đó là việc của riêng ta, nhưng các ngươi cũng đừng mơ tưởng chiếm đoạt nó từ tay ta!
Sa Nghiêu đến lúc này thì không nhịn được nữa, quát lớn :
- Mẹ nó, rượu thưởng không uống nhất định uống rượu phạt, Tạ đại ca, không cho con a đầu này biết mặt thì ả chưa biết sợ, ả tưởng ả có thể chạy lên trời chắc!
Tạ Khai Huyền cười lạnh nói :
- Dịch Hương Trúc, tình thế ràng ràng trước mắt, ngươi cũng thấy rõ rồi đó, muốn tốt muốn xấu hoàn toàn do ngươi lựa chọn. Nhưng ta có một lời khuyên ngươi, không nên vì lợi mà mất mạng!
Hai tay Nhậm Sương Bạch thu vào trong ống tay áo, giọng hòa hoãn nói :
- Tạ huynh, theo tại hạ thì chẳng nên bức ép Dịch cô nương nữa, từ thái độ của nàng cũng có thể thấy rõ rằng, nàng cương quyết không giao “Tử Tinh Liên Tọa” cho các vị rồi!
Tạ Khai Huyền đưa mắt nhìn Nhậm Sương Bạch, nói :
- Y thị ỷ thế Nhậm huynh, y thị tưởng rằng Nhậm huynh có thể bảo vệ được y thị!
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Hãy khoan nói Dịch cô nương có ý nghĩ ấy hay không, cũng chẳng cần nói tại hạ có được bản lãnh đó hay không, chỉ có một việc, tại hạ đang muốn thỉnh giáo Tạ huynh.
Tạ Khai Huyền chú mục nhìn Nhậm Sương Bạch, nói :
- Xin Nhậm huynh cứ nói!
Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :
- Nếu Tạ huynh là Dịch cô nương, thử hỏi trước tình thế này, Tạ huynh có chịu khuất phục đối phương hay không?
Tạ Khai Huyền cười lớn nói :
- Hỏi vậy mà cũng hỏi! Đương nhiên là không rồi! Có điều y thị khác, huynh đệ ta khác, cùng một tình huống, nhưng với mỗi người cách giải quyết tất phải khác nhau!
Nhậm Sương Bạch gật gù, “Ồ” lên một tiếng khá dài, nói :
- Ra vậy, nghĩa là Tạ huynh dùng bạo lực để bức hiếp người khác! Kẻ mạnh dùng bạo lực để hiếp kẻ yếu, lo gì không được như nguyện!
Tạ Khai Huyền chẳng chút e dè, gật đầu, giọng chắc nịch nói :
- Không sai! Thế gian này vốn nó là như vậy, chẳng có gì để mà bàn cãi thêm nữa!
Sắc diện Nhậm Sương Bạch bỗng trở nên rất lạ lùng, giọng thản nhiên nói :
- Thôi được, các vị cứ thử đi, cách nói dùng bạo lực để khắc chế bạo lực có vẻ đúng trong mọi trường hợp!
“Cuồng Ngưu” Mao Khôn từ đầu đến giờ đứng im nghe song phương đối đáp nhau, đến giờ mới cất giọng ồm ồm quát :
- Tạ đại ca, con rùa đen rụt cổ họ Nhậm kia chẳng biết từ chỗ nào chui lên mà ăn nói lý luận lung tung nghe nhức cả đầu, mẹ nó, từ đầu đến giờ đệ đã thấy gai mắt không chịu được. Hừ, lại còn nói dùng bạo lực khắc chế bạo lực nữa chớ! Huynh đệ ta lấy hắn để khai đao cũng được, cắt mẹ cái đầu của hắn rồi nói chuyện với con a đầu kia sau!
“Bạo Hổ” Sa Nghiêu cũng xắn tay áo lên, phụ họa nói :
- Mẹ nó, ta thấy tên cẩu tạp chủng này chẳng qua cũng chỉ có vài ba miếng trộm gà đánh chó chớ chẳng có gì là ghê gớm cả, giết hắn trước cho con a đầu sợ vỡ mật, thử coi ả còn nói cứng nữa thôi!
Tạ Khai Huyền tuy chẳng biết võ công Nhậm Sương Bạch cao thấp thế nào, nhưng y biết rõ một điều, Sở Thanh Nguyên và Nghê Lệ Thi vừa mới ôm đầu máu từ đây chạy ra, bọn chúng tuy nhiều hơn một người nhưng chưa chắc là đã có thể làm nên chuyện, võ công và thanh danh của đôi vợ chồng Sở Thanh Nguyên cũng không phải nhỏ, y không muốn đi vào vết xe đổ của người đi trước. Nhưng tình thế hiện thời như cung đã giương tên, không thể không buông tên được, dù thế nào đi nữa cũng không thể chưa đánh mà lui, đánh một trận ít ra còn có thêm hy vọng hơn là không đánh.
Mao Khôn lại nóng nảy quát :
- Tạ đại ca, nói gì đi chứ?
Tạ Khai Huyền gật đầu, kích chưởng nói :
- Làm đi! Làm tới đâu hay tới đó!
“Bạo Hổ” Sa Nghiêu tuy thân hình đồ sộ thô ráp, nhưng binh khí lại thuộc loại nhỏ nhắn, đó là một đôi chủy thủ dài độ gần thước, thân chủy thủ hẹp dài, hơi cong, mở lưỡi ở cả hai phía, lưỡi chủy thủ sắc xanh chen lẫn sắc đen, không cần nói cũng biết nó đã được tẩm chất độc. Đôi chủy thủ vừa rút ra khỏi vỏ, Sa Nghiêu đã hung hãn xông tới, nhằm giữa ngực Nhậm Sương Bạch công liền.
Thân hình Nhậm Sương Bạch bước xéo đi một bước tránh thế công khai mào của đối phương, chàng chưa kịp hoàn thủ thì “Cuồng Ngưu” Mao Khôn ở bên cạnh cũng đã quát lớn một tiếng tợ sấm dậy, hai tay cầm một thanh “Long Thiệt bổng” nhảy tới, huơ bổng nhằm bụng dưới Nhậm Sương Bạch thích tới. Đây là một loại binh khí nặng, toàn thân bằng thép đặc, một đầu hình dẹp như mỏ vịt, sắc bén dị thường. Chiêu thức tấn công của Mao Khôn tuy trông rất đơn giản, nhưng xem ra y đã bỏ khá nhiều công phu để luyện pho bổng pháp này, xuất thủ vừa nhanh vừa chuẩn xác, lại phối hợp rất ăn ý với thế công của Sa Nghiêu.
Thân hình Nhậm Sương Bạch di chuyển nhẹ nhàng như lưu thủy hành vân, thoắt cái đã di chuyển khỏi nguyên vị hơn trượng.
Sa Nghiêu quát lớn :
- Còn chạy? Lão tử coi ngươi chạy đi đường nào!
Thân hình y đột ngột nhảy vọt lên không trung, trông như một con quái điểu khổng lồ, từ trên cao đâm bổ xuống, đôi chủy thủ múa tít, hàn quang ngang dọc đầy trời, có vẻ như y đã quyết ý bức đối phương vào con đường chết! “Cuồng Ngưu” Mao Khôn cũng chẳng chậm trễ, thân hình di chuyển như điện, hai tay múa tít “Long Thiệt bổng” xé gió vù vù tấn công ráo riết, chừng như y sợ để Sa Nghiêu cướp mất công đầu.
Lần này thì Nhậm Sương Bạch không tránh né nữa, chỉ thấy hai đầu vai chàng khẽ rung động, thân hình lập tức phân hóa, biến thành bảy thân ảnh hư thực bất phân, bảy đạo đao quang cũng lập tức từ bảy thân ảnh kích ra, chỉ thấy hàn quang rực rỡ một vùng, từ ngoài nhìn vào chẳng khác gì một tấm lưới bằng quang chất trùm xuống, nhưng tấm lưới này lại chẳng có mắc lưới, cũng không có bất kỳ một kẽ hở nhỏ nào, nó được đan bằng đao quang, tuy trông như chẳng có thực chất, nhưng lại hàm chứa một sát cơ khủng khiếp, chỉ cần khẽ chạm vào người là lập tức có máu chảy thịt rơi! Trước tiên là tiếng rú thảm thiết như tiếng sói tru của Mao Khôn, thân hình đồ sộ của y lăn lông lốc dưới đất, cứ mỗi vòng lăn là từng đám từng đám máu tươi tung bắn lên trời, mùi máu tanh nồng tràn ngập không gian. Tiếp đó là tiếng hét nghe xé ruột nát gan của Sa Nghiêu, thân hình y xoay tròn như con vụ xông thẳng ra ngoài, toàn thân y từ trên xuống dưới ướt đẫm máu tươi, chẳng còn nhận ra người y trúng bao nhiêu vết thương và trúng thương ở những nơi nào nữa.
Gian Thổ Linh đường này vốn được cất lên để quàng tạm thi thể của kẻ tha hương xấu số, nhưng những thi thể quàng tạm nơi đây đa phần là những thi thể nguyên vẹn, chứ không giống như tình hình hiện tại, người chết thì thân thể bất toàn, bê bết máu thịt, trên tường thì máu tươi lốm đốm, đó đây lại còn có những mảng thịt người lớn nhỏ đang giật giật rỏ máu ròng ròng, mảng thì dính trên tường, mảng thì rơi vãi dưới đất, mùi tanh của máu cứ lởn vởn trong gian linh đường bít bùng, chẳng có đường để thoát ra ngoài, quang cảnh trong tòa linh đường vốn đã chẳng dễ chịu gì, lại thêm tình cảnh như lúc này càng khiến cho người ta cảm thấy một cái gì đó cực kỳ khủng khiếp đè nặng lên tâm khảm.
Thi thể của Sa Nghiêu và Mao Khôn ngã ra hai hướng khác nhau, trông như hai đống thịt bầy nhầy bê bết máu, càng khiến người nhìn chỉ chực nôn ọe, có điều tuy tử trạng của hai người trông rất khó coi nhưng vì cái chết đến quá nhanh quá bất ngờ nên cả hai chẳng cảm thấy đau đớn gì.
Tạ Khai Huyền như kẻ mất hồn đứng ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trước mắt, chiếc kim cung của y đã lấy xuống cầm nơi tay từ lâu, nhưng tên vẫn chưa được giương lên mà cuộc sát phạt đã kết thúc, trước khi cuộc sát phạt hạ màn, chẳng phải là y không có cơ hội để chi viện cho đồng bọn, vấn đề ở chỗ y đã đánh giá không đúng thực lực của đối phương, làm sao y có thể tưởng tượng nổi Nhậm Sương Bạch chỉ cần một chiêu là đã có thể dễ dàng lấy được tánh mạng của hai người?
Dịch Hương Trúc nhìn thấy cảnh tàn sát này cũng không khỏi run bắn toàn thân, nàng đã từng nhìn thấy người chết, thậm chí đã từng giết người, hành tẩu giang hồ lâu ngày, những chuyện giết người như thế này chẳng phải là hiếm gặp, nhưng kiểu giết người mà gần như lăng trì đối phương thế này thì đúng là mới thấy lần đầu, kiểu giết người như vầy không riêng gì nàng, bất cứ ai nhìn thấy tất cũng phải kinh tâm động phách! Cố nén cơn nôn ọe đang chực chờ nơi cổ họng, Tạ Khai Huyền hít một hơi dài, cất giọng âm lạnh nói :
- Nhậm Sương Bạch! Như thế này mà cũng gọi là tỷ thí sao? Ngươi... hai người bọn họ với ngươi có thâm cừu đại oán gì? Ngươi... ngươi nhẫn tâm hạ độc thủ đến như vậy?
Sắc diện Nhậm Sương Bạch vẫn lặng trang như không hề xảy ra màn tàn sát vừa rồi, giọng bình thản nói :
- Đây hoàn toàn không phải là một cuộc tỷ thí, Tạ huynh, chắc ngươi cũng nhìn thấy cách thức hạ thủ của quý hữu, có giống với một cuộc tỷ thí không? Đây là một cuộc đấu sinh tử, mà đã là một cuộc đấu sinh tử thì nhất định phải có kẻ sống người chết, còn việc chọn lựa cách hạ thủ ra sao thì mặc tình song phương chọn lựa, chẳng cần phải quy định thế này hay thế khác cho thêm phiền toái, nói tóm lại, chỉ cần làm sao giữ được tánh mạng mình, đồng thời giết được đối phương là thượng sách. Làm gì có chuyện giết người còn phải chọn cách thức cho ôn hòa nhã nhặn? Tạ huynh thấy có phải không?
Tạ Khai Huyền nghiến răng, rít lên :
- Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, Nhậm Sương Bạch!
Khẽ nhếch mép mỉm cười, Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :
- Nhất định là như vậy rồi, Tạ huynh, ngươi mà bỏ qua cho ta mới là điều khiến cho người ta khó hiểu!
Chiếc kim cung của Tạ Khai Huyền nhanh như chớp giơ lên, tên ở trong ống cũng nhanh chóng được lắp vào cung.
Song mục Nhậm Sương Bạch nhìn thẳng trước mặt, mọi sự chú ý của chàng đều tập trung vào người Tạ Khai Huyền, hai vành tai chàng cử động khe khẽ. Chàng không dám đoán chắc kỹ thuật bắn tên của đối phương cao minh đến độ nào, nhưng chỉ nghe cái ngoại hiệu “Trường Cung” của Tạ Khai Huyền cũng đủ biết đây là món sở trường của y, đặc biệt là tốc độ của tên bay đi nhanh như điện chớp, hơn nữa trong khi bay ra không có bất kỳ một lực lượng nào khống chế nó, nên khó đối phó hơn bất kỳ thứ binh khí nào mà chàng từng gặp trước nay, chính vì vậy, tên chưa rời cung mà sự cảnh giác của chàng đã lên đến cực điểm.
Tạ Khai Huyền hừ lạnh nói :
- Nhậm Sương Bạch, ngươi cho rằng ngươi có thể tránh được một tên của ta?
Nhậm Sương Bạch thản nhiên đáp :
- Điều đó còn phải chờ đến khi ngươi buông tên mới biết được!
Chẳng chờ cho Nhậm Sương Bạch dứt lời, dây cung bỗng bật tách một tiếng... Thân hình Nhậm Sương Bạch chấn động mạnh một cái, nhưng cuối cùng vẫn đứng nguyên vị.
Không sai, thì ra đây chỉ là một hư chiêu, Tạ Khai Huyền chỉ bật dây cung nhưng chưa thật sự buông tên.
Tiếng “tách” vừa vang lên thì tiếp đó lại một tiếng “tách” nữa vang lên, một đạo kim quang sáng rực nhằm thẳng ngực Nhậm Sương Bạch bay xẹt tới.
Một vầng đao quang sắc trắng chen lẫn sắc đỏ chợt bùng lên, vầng đao quang nhằm thẳng đạo kim quang cuốn tới, chỉ nghe vài tiếng leng keng nho nhỏ, đạo kim quang đã biến mất trong làn đao quang.
Tạ Khai Huyền quát vang như sấm, tiếng tách tách liên hồi, chín đạo kim quang tiếp nối nhau chia ba lộ nhằm thượng trung và hạ bàn Nhậm Sương Bạch bắn tới! Thân hình Nhậm Sương Bạch bất thần ngã ngửa ra phía sau, lưng chàng cơ hồ dán sát mặt đất, miến đao huơ lên với biên độ rất lớn nhưng tốc độ cực nhanh, tiếng leng keng liên tiếp vang lên, cả chín mũi tên gần như đồng loạt bị đánh dạt ra ngoài.
Lúc này thì trong ống tên ánh vàng lấp lánh của Tạ Khai Huyền chỉ còn lại có hai mũi tên mà thôi.
Nhậm Sương Bạch đứng im như tượng, thanh miến đao buông thõng một bên người, lưỡi miến đao mềm nhũn khe khẽ lay động, thân đao phát ra làn ánh sáng trắng lạnh lẽo như mặt nước hồ thụ Chàng đứng lặng như thạch tượng, chỉ trong nháy mắt chàng đã phá được hai lần phát tên với mười mũi tên chí mạng của đối phương, nhưng thần sắc chàng không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào trong thất tình lục dục.
Gương mặt anh tuấn của Tạ Khai Huyền lúc này trắng nhợt như tử thi, tay cầm cung của y cũng bắt đầu run run, đó không hẳn chỉ là sự sợ hãi, trong đó còn chen lẫn cả sự hoài nghi về khả năng của bản thân.
Xảy thấy Nhậm Sương Bạch lên tiếng nói, giọng hòa hoãn như đang cùng bằng hữu đàm luận võ công, chậm rãi nói :
- Tạ huynh, người cầm cung tối kỵ cổ tay và cánh chõ bất ổn, cổ tay chỉ cần hơi chao động một chút mũi tên tất sẽ cách mục tiêu rất xa, đó gọi là sai một li đi một dặm. Huynh không thể giữ cho tâm thần thanh tịnh, muốn bắn trúng tại hạ e rằng sẽ rất khó khăn.
Tạ Khai Huyền cảm thấy hai má nóng bừng, tâm thần vốn đã không được thanh tịnh nay lại càng bấn loạn, nghiến răng quát :
- Ta nhờ vào chiếc cung và mười hai mũi tên này hành tẩu giang hồ đã hơn chục năm nay, chưa bao giờ phải thất vọng về những điều mình muốn làm, ngươi là thứ gì mà dám bình phẩm nghệ nghiệp của ta?
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Tạ huynh, tại hạ chỉ muốn tốt cho huynh mà thôi.
Tạ Khai Huyền càng phẫn nộ, quát :
- Ai cần ngươi ở đây làm bộ làm tịch? Ngươi mà có ý tốt với ta à? Họ Nhậm kia, ngươi đừng tưởng tránh được mười mũi tên của ta là ngươi đã có thể nắm chắc phần thắng trong tay. Nói để ngươi được biết, quyết định việc thắng bại chính là ở hai mũi tên cuối cùng này đó!
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Điều đó thì tại hạ hiểu được, Tạ huynh, chiêu tuyệt mạng bao giờ cũng được sử dụng cuối cùng!
Tạ Khai Huyền bỗng quát lớn :
- Nhậm Sương Bạch, ngươi chết chắc rồi!
Nhậm Sương Bạch còn đang nghiệm xem đối phương định dùng cách gì để phát tên thì tiếng “tách” đã vang lên, có điều lần này Tạ Khai Huyền chẳng nhắm vào người chàng phát tên mà lại bắn lên trần nhà linh đường. Chỉ nghe “keng” một tiếng, hỏa quang tung tóe, mũi tên kích trúng trần nhà tăng tốc bay ngược trở xuống nhằm thẳng đỉnh đầu Nhậm Sương Bạch xẹt xuống!
Thanh miến đao bỗng phát ra một tiếng “oang” từ phía dưới hất ngược lên, luồng kim quang từ trên cao bay xẹt xuống bỗng bị chém đứt thành hai đoạn rồi biến mất trong ánh sáng mờ ảo của gian linh đường.
Ngay lúc đó thì mũi tên cuối cùng cũng được phát ra, làm kim quang xẹt đi với tốc độ kinh nhân nhằm giữa mi tâm Nhậm Sương Bạch, nhưng làn đao quang lại chớp động một lần nữa, mũi tên cuối cùng cũng theo đó mà mất hút chẳng để lại bất kỳ vết tích nào!
Tạ Khai Huyền gầm lên như con dã thú bị trúng thương, Nhậm Sương Bạch chuẩn bị tinh thần chờ đón chiêu tuyệt mạng cuối cùng của Tạ Khai Huyền, nào ngờ họ Tạ bất thần quay người, chỉ vài lần thân hình nhấp nhô đã biến mất trong bóng đêm trầm trầm bên ngoài Thổ Linh đường.
Cử chỉ khác thường của Tạ Khai Huyền không những vượt xa ngoài sự dự liệu của Nhậm Sương Bạch mà cả Dịch Hương Trúc cũng kinh ngạc đến ngẩn người, quả thật không thể tưởng tượng được, nhưng sự thật hiển hiện trước mắt không tin cũng không được. Một cao thủ võ lâm mới đó còn khẳng khái một hai liều chết báo thù cho đồng bọn, chỉ một thoáng sau đó đã hóa thành kẻ tham sinh húy tử, bỏ chạy lấy thân để mặc tử thi chết thảm khốc của hai vị nghĩa đệ ở lại!
Sau một thoáng ngẩn người, Nhậm Sương Bạch hạ giọng hỏi :
- Tạ Khai Huyền đã bỏ đi rồi sao?
Dịch Hương Trúc giờ mới lấy lại bình tĩnh, lẩm bẩm nói :
- Chạy rồi! Chạy nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, chỉ nhảy vài cái là đã mất dạng...
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Thật không ngờ, tại hạ còn đang phòng bị sợ y liều chết, không biết y sẽ dùng cách gì để liều mạng, nào ngờ y đã bỏ chạy mất rồi!
Dịch Hương Trúc cười sặc sụa nói :
- Tên Tạ Khai Huyền này coi vậy mà rất thông minh, đến lúc cuối cùng vẫn biết chọn giải pháp tốt nhất để hành động, “tam thập lục kế tẩu vi thượng sách” mà!
Thu miến đao trở về, Nhậm Sương Bạch thở dài nói :
- Y bỏ chạy cũng hay, nếu không lại phải mất công tốn sức để đối phó... đêm nay như vậy cũng đã đủ mệt rồi!
Im lặng một lúc, Dịch Hương Trúc ngập ngừng lên tiếng :
- Ngươi... ngươi không bị thương chứ?
Nhậm Sương Bạch lắc lắc đầu nói :
- May mắn mà không việc gì!
Hơi dừng lời một thoáng, chàng lại tiếp lời :
- Cô nương vẫn còn gắng gượng được chứ?
Giọng Dịch Hương Trúc nghe khàn khàn nói :
- Không hề gì... vết thương đã được băng lại, máu cũng ngưng chảy rồi.
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Tại hạ đi dắt ngựa đây, khi nãy cô nương nói chỗ có thể tìm thấy lương y ấy gọi là gì?
Dịch Hương Trúc yếu ớt đáp :
- Gọi là “Hoàng Dương Khanh”, ra khỏi đây cứ đi về phái Bắc chừng hơn chục dặm là tới nơi...
Nhậm Sương Bạch quay người đi ra cửa Thổ Linh đường, vừa đi chàng vừa thầm khấn cho phen này có thể thuận lợi lên đường, đừng gặp thêm bất kỳ điều gì phiền toái nữa.